Chương 113: Trong nháy mắt, bầu không khí lập tức sượng cứng, sự lúng túng không thể diễn tả nổi lặng lẽ lan tràn


Cô nhìn một lúc, rồi không nhịn được bật cười trộm.

Sắp xếp quần áo xong, cô lại lấy mấy món đồ vệ sinh cá nhâ8n mua ở siêu thị ra, nào là bàn chải đánh răng, sữa rửa mặt, dầu gội, dầu xả, sữa tắm... bày biện từng cái một.
Giản Thù đón lấy nó, xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, rồi quay sang nói với Mạnh Viễn:
Anh vào đi.

Mạnh Viễn cho cô một ánh mắt rất ư là thấu hiểu:
Thôi, thôi, tôi không vào làm phiền thế giới hai người của cô và đội trưởng Phó đâu.

Ngồi vào bàn, nhìn ba món mặn và một món canh trước mặt, Giản Thù nhận lấy cái bát a5nh đưa, rồi cười tít mắt như vầng trăng non:
Đội trưởng Phó, em nhất định sẽ chăm chỉ học nấu nướng, để sau này nấu cho anh ăn.

Khóe môi của Phó Thời Lẫm giương lên:
Ừ.

Nói xong, Giản Thù còn cố tình kéo áo khoác ngoài lên, để anh thấy cái bụng no căng của mình.
Không ngờ rằng, cô vừa vén lên thì thứ trong áo khoác đã rơi ra, nổi bần bật trên mặt đất.
Sau khi mở cửa ra, Mạnh Viễn bế nhóc cún đứng bên ngoài.
Nhìn thấy Giản Thù, thằng nhóc đang nằm ngoan ngoãn trong lòng cậu ta lập tức sủa vang, ngọ nguậy muốn nhào qua.
Giản Thù đóng cửa lại, đi vào phòng khách:
Đội trưởng Phó, Mạnh Viễn về luôn rồi.


Ừm.

Đê3́n khi nhìn thấy món đồ cuối cùng trong túi, mặt Giản Thù lại lập tức đỏ lên. Cái này… nên đặt ở đâu đây nhỉ?
<9br>Cô nhìn xung quanh, đang định tìm một ví trí tốt nhất thì nghe Phó Thời Lẫm gọi cô ra ăn cơm.
Giản Thù vội6 nhét món đồ đó vào túi áo.
Ngày mai phải trở lại đoàn phim rồi, nếu ăn no quá thì khi mặc quần áo sẽ lộ bụng mất.
Thấy Phó Thời Lẫm không ừ hử gì, cô lại nói thêm:
Bụng em đã căng tròn rồi này, không tin thì anh sờ thử xem.

Giản Thù cạn lời, vẫn không thể trốn thoát rồi.
Cô rề rà đứng dậy, đi đến bàn ăn:
Đội trưởng Phó, em không ăn nổi nữa.

Giản Thù đặt thằng nhóc vào ổ của nó, đổ cho nó một ít thức ăn rồi cứ ngồi xổm ở đó không động đậy.
Phó Thời Lẫm nói:
Giản Thù, em về đây ăn hết cơm đi nào.

Trong nháy mắt, bầu không khí lập tức sượng cứng, một sự lúng túng không thể diễn tả nổi lặng lẽ lan tràn.
Phó Thời Lẫm dời mắt đi, cầm cốc nước lên uống một ngụm rồi nói:
Ăn không nổi nữa thì thôi vậy.

Ăn được một nửa thì chuông cửa reo. Giản Thù bật dậy khỏi ghế, nhanh chóng buông đũa xuống:
Để em, để em...

Phó Thời Lẫm liếc nhìn nửa bát cơm còn lại của cô, liếm đôi môi mỏng.
Giản Thù mím môi cười, thì thầm:
Vài hôm nữa tôi sẽ mời các anh ăn tối.


Quyết định thế nhé. Tôi về đây, nhớ giúp tôi chào đội trưởng Phó một tiếng đấy.


Được rồi mà... cảm ơn nhé.


Đừng khách sáo.


Thế... thế em đi rửa bát đây.


Giản Thù đỏ bừng mặt, lại không tiện nhặt đồ lên, nên chỉ vội vã dọn chén bát rồi chuồn vào trong phòng bếp.

Phó Thời Lẫm đặt cốc nước xuống, khóe môi giương cao, một lúc lâu sau mới nhìn xuống thứ dưới mặt đất, rồi nhặt nó lên bỏ vào trong túi quần.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.