Chương 144: Giản thù ngậm miệng lại, thôi xong đời, đội trưởng phó nổi giận rồi
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 575 chữ
- 2022-02-04 06:46:03
Phó Thời Lẫm nhẹ nhàng ngắt lời cô:
Anh đến đón em.
Giản Thù sờ lên mũi, đang định giải thích thì Nguyễn Lan đã8 dẫn bác sĩ tới, vội vàng đi vào trong phòng bệnh.
Đi được một lúc, cô mới lên tiếng, giọng rất nhỏ, cúi đầu xuống như nhận tội:
Đội trưởng Phó, em không nên nói dối anh, cũng không nên giấu anh.
Phó Thời Lẫm mím môi một lát rồi mới nói:
Giản Thù, đây không phải chuyện nói dối.
Giản Thù ngậm miệng lại, thôi xong đời, đội trưởng Phó nổi giận rồi.
Vừa lên xe, Giản Thù vội trả áo khoác lại cho anh:
Anh mặc áo vào đi, lạnh đấy.
Giản Thù cảm giác mình giống một con gấu nặng nề ngốc nghếch vậy, cô vừa đi được hai bước đã cựa quậy muốn thoát ra:
Em không lạnh, anh bị cảm lạnh còn chưa khỏi kìa, bên ngoài gió to lắm…
Giọng Phó Thời Lẫm lạnh băng, mang theo vẻ áp bức vô hình:
Cứ thế đi.
Nguyễn Lan nhìn đồng hồ, đúng là không còn sớm nữa, ở công ty cô vẫn còn vài việc chưa xử lý xong, bèn nói:
Ừm, vậy em cẩn thận nhé, chị đi trước đây.
Giản Thù vẫy vẫy tay với cô:
Chào chị Nguyễn Lan.
Giản Thù sợ anh lại vào đánh cho Lý Chấn một trận nữa, vội dùng tay chắn trước mắt anh, định kéo sự chú ý của anh lại:
Đội trưởng Phó, đến giờ em vẫn chưa ăn cơm đâu, em đói…
Giọng cô rất ấm ức, như thể mấy ngày rồi cô chưa được ăn cơm vậy.
Nguyễn Lan đi xa rồi, Giản Thù mới bước từng bước nhỏ đến trước mặt người đàn ông của mình, khẽ kéo tay áo anh:
Đội trưởng Phó, chúng ta cũng đi thôi.
Phó Thời Lẫm không trả lời, liếc mắt nhìn về phía phòng bệnh.
Phó Thời Lẫm nhận áo nhưng không mặc vào mà vứt xuống ghế sau.
Giản Thù chu môi, len lén chỉnh điều hòa lên cao hơn một chút.
Tay cô lạnh ngắt, chẳng có một chút hơi ấm nào.
Không cần.
Phó Thời Lẫm kéo tay cô xuống, rồi cởi áo khoác khoác lên vai cô, bọc kín cả người cô lại chỉ để lộ ra cái cằm thon thon, sau đó ôm vai cô đi ra ngoài.
Phó Thời Lẫm không nhìn sang bên đó nữa, cụp mắt =nhìn cô:
Em muốn ăn gì?
Em muốn ăn cơm anh nấu… A đúng rồi, em xem còn nóng không nào.
Nói rồi cô đưa tay đặt lên trán anh, lại đặt tay lên trán mình, hình như vẫn còn hơi nóng,
Đã đến bệnh viện rồi thì chúng ta đi khám xem thế nào nhé?
Cảm lạnh á?
Nguyễn Lan nhí6u mày hỏi,
Có nặng không? Chị đi cùng em nhé.
Không cần đâu, không cần đâu ạ, cảm lạnh sơ sơ ấy mà, em đi mua5 ít thuốc là được. Chị cũng mệt cả tối rồi, chị về nghỉ sớm đi.
Nguyễn Lan không tiện theo vào, đứng ở cửa một lát rồi nói vớ3i Giản Thù:
Chúng ta không còn việc gì ở đây nữa, đi thôi, chị đưa em về.
Giản Thù thu tầm mắt lại:
À… Chị Ng9uyễn Lan, hình như em bị cảm lạnh hay sao ấy, em đi mua thuốc đã, chị về trước đi.
Vậy thì… là gì ạ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.