Chương 162: Vậy sao cả tiết học anh cứ nhìn chằm chằm người ta như nhìn tội phạm vậy?


Cuối cùng bốn chữ này cũng khiến Giản Thù ý thức được đây là lớp học, cô vội vàng thu tầm mắt lại, nụ cười cũng nhạt đi mấy phần.

Ở nga8y trong giảng đường thần thánh này, cô vừa nghĩ toàn cái gì vậy chứ!

Bạch Trường Châu bước vào phòng học, đặt sách xuống bàn, nở nụ cư3ời ôn hòa:
Hôm nay chúng ta tiếp tục học phần còn lại của tiết trước, những bạn hôm nay mới đến, nếu như có hứng thú, có thể hỏi mượn vở của 9các bạn bên cạnh xem thử.

Trước đây cậu ta hoàn toàn chưa từng nhìn thấy bạn trai cô, cũng chưa từng nghe nói có nhân vật này, chắc là thành tích cũng chỉ tầm thường thôi.
Giản Thù lắc đầu:
Anh ấy là cảnh sát.

Cậu nam sinh đó sững người.
Phó Thời Lẫm vẫn giữ vẻ mặt bình thản, giọng nói ung dung, không có gì thay đổi:
Làm gì có.


Vậy sao cả tiết học anh cứ nhìn chằm chằm người ta như nhìn tội phạm vậy?
Giản Thù nói, gương mặt nhỏ nhắn áp sát đến,
Lúc anh nói chuyện không dám nhìn em, tâm lí học tội phạm nói, lúc con người nói dối thường sẽ có biểu hiện chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Phó Thời Lẫm vô thức đưa tay sờ mũi.

Chờ đó nhé, tôi lập tức chụp trộm một tấm cho các cậu xem.

Cậu nam sinh gõ chữ xong, hắng giọng, âm thầm ngồi thẳng người. Đang điều chỉnh góc độ chuẩn bị chụp lén một tấm hình nhân lúc Giản Thù không chú ý thì cậu ta lại thấy người đàn ông bên cạnh cô đang nhìn mình, gương mặt vô cảm, ánh mắt lạnh lùng, tạo cho cậu ta một áp lực vô hình.
Cậu nam sinh đó bị nhìn đến nỗi rùng mình ớn lạnh, hậm hực thu điện thoại lại.
Giản Thù xem một lúc rồi đẩy quyển vở trả cho cậu ta:
Cảm ơn nhé, đúng là rất hữu dụng, mình thấy bạn ghi chép rất nhiều, đây là môn chuyên ngành của bạn à?


Ừ ừ ừ…
Nam sinh xốc lại tinh thần, nhìn thấy cơ hội tốt đang ở ngay trước mắt, dù thế nào cũng không thể từ bỏ được,
Nếu như bạn có hứng thú, hay là chúng ta kết bạn Wechat nhé? Sau này bạn có gì không hiểu, đều có thể hỏi mình.

Giản Thù mỉm cười nói:
Cảm ơn, nhưng mà không cần đâu, nếu như mình có chỗ nào không hiểu, có lẽ bạn trai mình có thể giải thích cho mình.

Phó Thời Lẫm nghiêng đầu nói mấy chữ bên tai cô, giọng nói trầm thấp vô cùng quyến rũ ấy khiến gương mặt của Giản Thù đỏ đến tận mang tai.
Á á á, sao trước cô không phát hiện đội trưởng Phó nhiệt tình như vậy chứ!
Mấy phút sau, sinh viên trong phòng học đều rời đi hết. Bạch Trường Châu vẫn còn đứng trên bục giảng, như đang đợi gì đó.
Có người trả lời:
Chẳng phải người ta có bạn trai rồi à? Cậu ở đó phí công làm gì?


Có bạn trai rồi thì sao, chỉ cần cày cuốc cho tốt, không có chân tường nào là không đào được. Tôi thề, cô ấy thật sự rất giống một nữ minh tinh, cực kỳ xinh đẹp!


Không có ảnh thì không tin!

Nam sinh vô thức nhìn về phía người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng ngồi bên cạnh cô, hỏi:
Bạn trai cậu cũng học ngành tâm lí học tội phạm à?

Tốt xấu gì cậu ta cũng học tâm lí học tội phạm được hai năm rồi, thành tích chuyên ngành luôn đứng đầu toàn khoa đấy.
Không nói khoác chứ, trong trường những người bì được với cậu ta chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.
Thấy cậu ấy nhiệt tình như vậy, Giản Thù cũng không tiện từ chối. Vả lại, đúng là cô rất có hứng thú với tâm lí học tội phạm, cô nghiêng đầu qua, cúi xuống xem vở ghi chép, mà hoàn toàn quên mất rằng, bên cạnh cô còn một anh cảnh sát hình sự dày dặn kinh nghiệm, ngày đêm tiếp xúc với các kiểu tội phạm.
Nam sinh thấy cô xem đến mê mẩn, khóe miệng cong lên thành nụ cười, âm thầm gửi tin nhắn cho đám bạn cùng phòng.

Các anh em! Thành công ở ngay trước mắt!

Lần này thật đúng là quấy rầy rồi.
Cậu nam sinh ôm quyển vở của mình, nhích ra xa một chút, không dám nhìn trộm Giản Thù nữa.

Giản Thù đứng dậy đi sang chào hỏi:
Giáo sư Bạch.

Bạch Trường Châu ngước mắt nhìn, không hề bất ngờ với việc cô có mặt ở đây. Anh ta mỉm cười ôn hòa, nói:
Cô Giản thấy tôi giảng bài thế nào? Có chán không?


Không chán chút nào, giáo sư Bạch giảng bài rất thú vị.

Lời của Bạch Trường Châu vừa dứt, khuỷu tay của Giản Thù liền bị nam sinh bên cạnh đẩy nhẹ:
Bạn ơi, bạn kh6ông học tiết trước phải không? Mình có vở, có thể cho bạn mượn.


Hả? À, cảm ơn, không cần đâu…


Không sao, những gì giáo sư 5Bạch giảng thật sự rất hữu dụng. Kỳ thực, kiểu tội phạm như thế này thoạt nhìn thì có vẻ cách xa chúng ta lắm, nhưng lại thường được phát hiện ngay bên cạnh chúng ta, tìm hiểu một chút cũng không có hại gì.

Giản Thù lại bổ sung một câu,
Động tác cơ thể cũng không tự nhiên.

Cuối cùng Phó Thời Lẫm cũng khẽ bật cười, không còn che giấu nữa:
Em hứng thú với nghiên cứu tâm lí học tội phạm vậy sao?


Cũng không hẳn.
Giản Thù chớp chớp mắt,
Em thích nghiên cứu anh hơn.

Sau khi tiết học kết thúc, sinh viên lũ lượt ra về, Bạch Trường Châu cũng không vội đi mà thong thả thu dọn đồ đạc trên bục giảng.
Giản Thù muốn đợi mọi người đi hết rồi đến chào hỏi anh ta.
Trong lúc chờ đợi, cô quay đầu nhìn Phó Thời Lẫm, một tay chống cằm, trong mắt thấp thoáng ý cười:
Đội trưởng Phó, anh ghen rồi hả?


Giúp ích được cho cô Giản là tốt rồi.
Bạch Trường Châu nói rồi nhìn người đàn ông phía sau cô,
Vị này là đội trưởng Phó Thời Lẫm đúng không? Lúc trước thường nghe mọi người nhắc đến cậu, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao.


Phó Thời Lẫm gật đầu:
Giáo sư Bạch, chào anh.
Dứt lời, anh lại nói với Giản Thù:
Ra ngoài chờ anh một lát nhé, anh có chút chuyện.


Giản Thù đưa mắt nhìn Bạch Trường Châu, lại nhìn anh, trong lòng hiểu ra đôi chút.

Hôm nay đội trưởng Phó đến Đại học Vân Thành, có lẽ muốn tìm giáo sư Bạch.

Giáo sư Bạch là chuyên gia mảng tâm lí học tội phạm, đồn cảnh sát gặp phải vụ án không giải quyết được, tìm anh ấy hỏi ý kiến là chuyện rất bình thường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.