Chương 65
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 613 chữ
- 2022-02-04 06:44:12
Giản Thù thoải mái duỗi mình, rồi vén chăn xuống giường.
Cô ra phòng khách, định đi rót nước uống thì nhìn thấy có người ở ngoà8i ban công.
Giây tiếp theo, Phó Thời Lẫm ôm eo cô xoay người, đặt cô dựa lên cánh cửa sổ sát đất ở phía sau.
Giản Thù ngẩng đầu, tận hưởng nụ hôn của anh, hai tay không an phận cũng lặng lẽ tiến vào trong vạt áo anh, sờ được các múi cơ bụng săn chắc và cứng rắn của anh như ý nguyện.
Ừm.
Đi bao lâu?
Giản Thù dựa lưng vào lan can phía sau. Sau lưng là gió rét gào rít, trước mặt là cơ thể vừa lạnh băng lại vừa nóng bỏng của anh.
Một vài giọt nước mưa lạnh lẽo rơi lên mặt cô, khiến cô không chịu được hơi rụt cổ lại.
Phó Thời Lẫm cụp mắt nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt mình. Anh bỏ điếu thuốc ra, án6h mắt dịu đi, cất giọng trầm khàn hỏi:
Em dậy rồi à?
Giản Thù gật đầu, khóe mắt cong lên, giọng điệu nhẹ nhàng pha lẫn vui v5ẻ:
Anh về khi nào thế?
Cô gái trong lòng ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời, còn rực rỡ hơn cả ngàn vì sao:
Nhưng khi trở về, anh phải hôn em bù cho những ngày anh vắng, mỗi ngày là mười phút, nhé? Có điều cũng có thể đổi thành việc khác...
Cô còn chưa nói xong thì môi lưỡi đã bị chặn kín, khoang miệng đầy mùi thuốc lá man mát.
Mới đây thôi.
Giản Thù định bảo anh đi ngủ, nhưng lời đã đến khóe môi thì dừng lại, lờ mờ đoán ra được gì đó:
Anh còn phải đi công tác à?
Ngay khi cô muốn sờ xuống dưới, tay lại bị giữ chặt.
Giọng nói của Phó Thời Lẫm trầm khàn mang theo chút bất lực:
Giản Thù.
Giọng nói của cô gái khe khẽ, nhè nhẹ, tựa như một chiếc lông vũ quét qua trái tim anh vậy.
Đôi mắt luôn luôn bình tĩnh không gợn sóng của Phó Thời Lẫm lúc này bỗng nổi lên một cơn bão. Là cơn bão táp phong ba mang tên Giản Thù.
Anh không biết.
Giản Thù cau mày như thể đấu tranh tư tưởng trong giây lát, sau đó lại ngẩng đầu lên nở một nụ cười rạng rỡ với anh, sảng khoái nói:
Vậy anh đi đi.
Người đàn ông cao ráo rắn rỏi hơi khom người, chống khuỷu tay trên lan can, môi ngậm một điếu thuốc, ánh mắt lạnh lùng3 nhìn về phía trước.
Giản Thù nhẹ nhàng mở cánh cửa kính ban công, gần như không tạo ra một tiếng động nào. Cô bước đến bên ca9̣nh rồi chui tọt vào vòng tay anh.
Con ngươi đen láy của Phó Thời Lẫm chăm chú nhìn cô, cảm xúc rối bời:
Em không cản anh sao?
Anh có nhiệm vụ thật chứ có phải trốn tránh em đâu, như thế thì sao em phải ngăn cản anh chứ.
Giản Thù vòng tay ôm hông anh, mặt áp vào lồng ngực lạnh lẽo của anh, nói:
Em sẽ không trở thành gánh nặng của anh, cũng sẽ không trở thành chướng ngại vật của anh. Em sẽ luôn ở phía sau ủng hộ anh. Anh cứ đi bảo vệ ánh sáng của vạn nhà, còn em sẽ bảo vệ anh.
Cô khẽ chớp mắt, đôi mắt ướt át cực kì vô tội, khiến người ta không thể nào nói nổi lời từ chối.
Giọng Phó Thời Lẫm lại khàn hơn lúc trước vài phần:
Anh sắp phải đi rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.