Chương 602: Sao đàn ông cứ nhàm chán thế nhỉ?


Người vợ tốt chỉ có một, anh dứt khoát phải trông chừng cẩn thận.

Sau khi Bùi Diệp nói xong, nét mặt Lữ Quảng trở nên rất dễ nhì8n và càng cảm thấy khinh thường anh hơn.

Một người đàn ông mà lại yếu ớt thế kia, còn trơ trẽn nói là muốn tham gia hành động c3ùng bọn họ. Rõ ràng là làm vướng chân bọn họ thì có. Bùi Diệp quả là không biết xấu hổ. Nếu không phải Lương Tri đã đồng ý để
gây gổ, chẳng khác gì trẻ con.
Phản ứng của Phó Thiên Thiên là quay sang thảo luận phương án với những người khác, mặc kệ hai người ở phía sau.
Thấy cô phớt lờ mình, Lữ Quảng càng tức giận hơn, nhưng chỉ có thể trợn mắt với Bùi Diệp. Bùi Diệp thì thản nhiên đứng đó, không mảy may để ý đến cảm xúc của anh ta.
Với tính tình của Lữ Quảng, nếu là thường ngày, anh ta tuyệt đối sẽ không trúng kế. Tuy nhiên hiện tại anh ta vẫn luôn bực tức với anh, vì thể đầu óc anh ta lúc này có phần không bình thường. Nghe Bùi Diệp nói
mình như thế, anh ta lập tức không vui, gần như buột miệng nói:
Ai bảo tôi sợ? Lữ Quảng tôi đã từng sợ hãi khi nào!


Thật sao? Không hẳn là vậy chứ? Đội trưởng Lữ, chẳng phải anh vừa nói...

Không ngờ lại là sự thật.

Anh là đàn ông, sếp Lương cũng là đàn ông. Hai người các anh làm sao có thể...


Tình yêu vốn dĩ tự do, tôi thích... sếp Lương và không bận tâm đến giới tính của anh ấy.
Bởi vì Lương Tri vốn dĩ là Thiên Thiên của anh, cô chỉ đang cải trang mà thôi.
Bùi Diệp như cười như không nhìn anh ta.

Đội trưởng Lữ, chó ngoan không cản đường. Tôi nghĩ anh nên hiểu điều này.


Anh Bùi, anh chỉ là một doanh nhân, tại sao cứ nhất định muốn cùng tham gia vào hành động chống ma túy của bên cảnh sát chúng tôi và bên quân đội? Anh...

Anh ta hỏi thẳng:
Anh thích sếp Lương của chúng tôi, phải không?

Bùi Diệp thẳng thừng trả lời:
Phải, tôi thích sếp Lương.

Lữ Quảng:
...

Khi phát hiện ra điều này, anh ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, rồi nheo mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Diệp.
Bùi Diệp quay sang nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy sự thù địch.
Một lần khi đi vệ sinh, Bùi Diệp vừa mới bước ra khỏi phòng vệ sinh thì nhìn thấy Lữ Quảng đứng bên ngoài, chắn đường anh.

Chỉ là làm tiên phong thôi mà, tôi đi là được chứ gì! Tôi xem anh còn có gì để nói!


Nếu anh đã muốn làm tiên phong thì tôi không giành nhiệm vụ dở tệ này nữa, cứ nhường cho anh vậy.
Bùi Diệp thở dài:
Thật sự thì tôi vốn đã định đi làm tiên phong đấy, nhưng anh lại muốn đi. Ôi, thật là đáng
tiếc!

Phó Thiên Thiên:
...

Lại nữa rồi!
Tại sao hai người này không thể bớt tranh cãi được nhỉ? Khi người ta cãi nhau, Adrenaline sẽ dâng lên rất dễ gây tắc động mạch. Họ có biết điều này không? Tuổi của cả hai cộng lại đã quá năm mươi, vậy mà còn thích
B9ùi Diệp cùng tham gia vào chiến dịch thì bây giờ Lữ Quảng đã sai người ném anh ta đi rồi. Thật chướng mắt!

À, trước đó anh Bùi6 đã nói là muốn giúp đỡ chúng tôi, mà ngay đến chuyện như này cũng không giúp được. Tôi thấy anh nên dẫn người của anh đi đi thì hơn.
5
Bùi Diệp đáp:
Không phải không làm tiên phong thì là kẻ vô dụng. Chẳng phải đội trưởng Lữ cậy mình có năng lực hơn người sao? Tôi thấy... là bản thân anh kém cỏi, không dám làm nên mới bảo tôi. Ôi, đội trưởng
Anh không buồn liếc anh ta lấy một cái mà định đi ngang qua anh ta.
Theo lẽ thường, khi thấy có người chờ mình ở bên ngoài phòng vệ sinh, ít nhất cũng nên nói một tiếng. Vậy mà Bùi Diệp lại không làm theo lẽ thường mà muốn đi ngang qua anh ta luôn. Lữ Quảng sầm mặt, chặn anh
lai.
Trong lúc đó, Bùi Diệp chỉ thích thú đứng nhìn Phó Thiên Thiên nói chuyện với những người khác.
Khuôn mặt của cô hiện giờ là khuôn mặt của nam giới. Chắc hẳn cô đã dán một tầm mặt nạ da người lên mặt. Có điều, anh biết người dưới lớp mặt nạ là Phó Thiên Thiên nên dù nhìn hơi chướng mắt, anh vẫn tạm
chấp nhận được.
Lữ à, nếu anh nói sớm là anh sợ thì tôi đồng ý luôn là được. Anh cần gì phải nói những lời đó để khích tôi chứ?

Phó Thiên Thiên:
...

Cô biết đây là chiêu khích tướng.
Lữ Quảng:
...

Lúc này mà anh ta vẫn còn không nhìn ra Bùi Diệp đang khích mình nữa thì uổng công anh ta đã lăn lộn bao năm trong nghề.
Chết tiệt, anh ta thể mà lại luôn bị dắt mũi, quả là khiến anh ta tức chết!
Phải nói rằng trông cô vợ trẻ của anh khi nghiêm túc thảo luận với mọi người thật sự rất đẹp trai.
Còn Lữ Quảng lúc này lại vô thức nhìn mặt Phó Thiên Thiên, hiện tại là Lương Tri , tim bỗng đập nhanh khó tả.
Anh ta vừa quay đầu đi thì bắt gặp Bùi Diệp cũng đang dán mắt vào mặt cô.
Bùi Diệp đắc ý nhìn Lữ Quảng đang hận không thể chĩa súng vào đầu anh mà bắn cho vỡ sọ.

Đội trưởng Lương, anh cũng đã nhìn thấy rồi đấy. Bùi Diệp hoàn toàn là kẻ mồm mép, cây có miệng lưỡi sắc bén mà đùa bỡn người khác. Ai mà biết liệu anh ta có ngấm ngầm liên lạc với bọn buôn ma túy, bán đứng
chúng ta hay không. Đội trưởng Lương, tôi đề nghị anh yêu cầu Bùi Diệp dẫn theo người của anh ta rời khỏi đây ngay lập tức.

Anh ta tức giận thì liên quan gì đến anh?
Thấy Bùi Diệp cũng không đếm xỉa đến mình, Lữ Quảng cảm thấy sắp tức điên đến nơi.
Thật đáng ghét, anh ta không tin là mình không làm gì được Bùi Diệp.
Trước mặt có lang sói đang rình, dù có hi sinh danh dự của bản thân, anh cũng phải bảo vệ cô vợ trẻ của mình thật tốt.
Có điều, những lời nói của anh như đã ấn mở một công tắc nào đó trong lòng Lữ Quảng.
Anh ta đỏ mặt.

Nhưng anh không phải là người duy nhất thích sếp Lương đâu.


Bùi Diệp nheo mắt nhìn anh ta với vẻ nguy hiểm:
Đội trưởng Lữ, anh nói câu này là có ý gì?


Ha ha, anh ta tuyên bố thích vợ anh ngay trước mặt anh. Anh ta muốn làm tình địch của anh đây mà, to gan đấy!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.