Chương 430: Báo tin
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1605 chữ
- 2022-02-06 09:21:19
Ngụy Nguyên Kham về căn viện xem địa đồ một lúc mới nhận được tin tức của Thôi Trinh.
Thôi Trinh hẹn hắn ở một quán bán hoành thá8nh. Hai người ngồi xuống rồi, ông chủ mới bắt đầu làm hoành thánh.
Đèn trong thư phòng của lão thái gia nhà họ Trương, Trương Tòng Cử vẫn đang sáng trưng. Trường đại lão gia và cha đang bàn bạc chuyện của Trương thị.
Tiểu muội đã cho người báo tin cho Thôi Vị.
Trường đại lão gia nói:
Kể lại chuyện đã xảy ra ở Hầu phủ, có lẽ Thôi Vị sẽ chuẩn bị kịp.
Lưu chủ sự là người của nhà họ Trương, nếu có xảy ra chuyện, chắc chắn người nhà họ Lưu sẽ báo tin cho bọn họ. Trên dưới nhà họ Lưu giấu giếm như vậy thì chỉ có một khả năng, Lưu chủ sự đã bán đứng nhà họ Trương.
Sổ sách Bộ Công có vấn đề, có thể trong tay Ngụy Nguyên Kham có nhân chứng vật chứng, có thể trình lên cho Hoàng thượng bất cứ lúc nào,
Tối này chứng cứ từ phía Sơn Đông sẽ được mang vào kinh, đến lúc đó sẽ bắt quả tang Khưu Hải và nhà họ Trương.
Thôi Trinh đứng lên:
Được, vậy ta sẽ về phủ thay quan phục ngay, trước khi thượng triều sẽ dâng thẻ bài xin được diện thánh.
Nói xong, Thôi Trinh đi thẳng về phía trước, vừa định kéo dây cương nhảy lên ngựa thì thấy người đàn ông làm hoành thánh bước đến đòi tiền hộ vệ Vương Tính của hắn ta.
Vừa nghĩ đến đây, Thôi Trinh phát hiện ra trong cái bát trước mặt Ngụy Nguyên Kham ngoài hoành thánh còn có mấy viên thịt băm, còn trong bát của hắn ta lại chỉ có mỗi hoành thánh.
Định Ninh hầu đương nhiên sẽ không để ý mấy chuyện này, người trong phường có quy tắc riêng nhưng cũng cực kỳ xảo quyệt, giỏi dùng mấy thủ đoạn vặt vãnh, ví dụ như nịnh bợ Ngụy Nguyên Kham.
Thôi Trinh đúng là ác độc.
Trường đại lão gia nói:
Cho dù tiểu muội có ở lại phủ Định Ninh hầu thì sau này cũng rất khó sống.
Dĩ nhiên Trương Tòng Cử rất xót con gái, chỉ là hiện tại chuyện của bọn họ cũng không thuận lợi, nếu không ông ta đến nhậm chức tại Quảng Châu, thế nào cũng sẽ đưa con gái đi cùng. Về phần Định Ninh hầu Thôi Trinh, bọn họ vẫn sẽ nghĩ cách khác để đối phó, mấy năm nay con gái đã làm rất nhiều chuyện.
Sắc mặt Khưu Hải tái mét, ánh mắt thoáng phần vội vã. Trường đại lão gia thấy vậy không khỏi giật mình, mang máng hiểu đã xảy ra chuyện gì đó.
Sau khi Khưu Hải nghe ngóng được tin tức ở phủ Hoài Viễn hầu đã cho người đến Sơn Động dò la tiếp, bấy giờ mới biết Ngụy Nguyên Kham cho người đi theo thông phản phú Thuận Thiên đến Sơn Đông tra hỏi vụ án nhà họ Tu năm đó.
Chắc người đàn ông kia là người trong phường, cái cảm giác dạn dày sương gió do hành tẩu trên phố nhiều năm trên người gã rất nặng, đứng lẫn trong đám đông sẽ không dễ bị người khác phát hiện. Nếu gã không che giấu trước mặt Ngụy Nguyên Kham thì Thôi Trinh cũng sẽ không nhìn ra sơ hở nhanh đến vậy.
Từ lúc còn ở phủ Thái Nguyên, Thôi Trinh đã coi trọng đám người Nhiếp Thầm, chỉ có điều cuối cùng Nhiếp Thầm lại đến bên cạnh Ngụy Nguyên Kham. Tuy ở trong phường nhưng bọn Nhiếp Thầm lại có những quy tắc nhất định.
Ánh mắt Thôi Trinh trở nên sâu thẳm:
Khi nào?
Ngụy Nguyên Kham nói:
Ngay tối nay.
Thôi Trinh không nói gì, với sự thông minh của Ngụy Nguyên Kh3am, chắc hẳn Ngụy Nguyên Kham biết tại sao hắn ta lại tìm đến.
Cuối cùng ông chủ cũng bưng hai bát hoành thánh nóng hôi hổi lên.9 Tâm tư Thôi Trinh không đặt vào đồ ăn nhưng đến lúc bát hoành thánh được đặt xuống mặt bàn, ánh mắt hắn ta chợt lóe lên tia sáng mạnh m6ē.
Thôi Trinh phóng người lên ngựa, chỉ thấy Ngụy Nguyên Kham lại bê bát, cẩn thận uống nốt nước canh hoành thánh còn lại. Giây phút này, không hiểu sao Thôi Trinh lại sinh lòng ngưỡng mộ, lẽ ra hắn ta nên nếm thử xem rốt cuộc bát hoành thánh kia có mùi vị như thế nào.
Nhà họ Trương.
Ngụy Nguyên Kham cầm đũa gắp một viên thịt, đưa lên miệng cắn một miếng. Viên thịt rất thơm, không ngờ bên trong lại có nhân đậu đỏ. Trong đầu Ngụy Nguyên Kham hiện ra hình ảnh thiếu nữ bận rộn luôn tay luôn chân trong bếp, cũng chỉ có cô mới nghĩ đến việc bỏ nhân đậu đỏ bên trong viên thịt, không biết sau khi làm xong thịt viên, cô có ăn vụng hay không.
Nước canh nóng hổi khiến cả người hắn ẩm hẳn lên, sát khí của hắn với Thôi Trinh cũng giảm đi đôi phần.
Thôi Trinh nhớ lại lần đầu tiên hắn ta gặp Ngụy Nguyên Kham. Hắn ta là người quy củ cứng nhắc, còn Ngụy Nguyên Kham lại lạnh lùng khó gần, không ngờ một người như thể lại có thể mua chuộc những người trong phường vốn tùy hứng bốc đồng về làm việc cho mình.
Ngụy Nguyên Kham nhìn trong bát mình có thêm thịt viên, lại nhìn con mèo tam thể đang có tới cọ lui bên chân mình, tự nhiên cảm thấy đêm nay không còn lạnh lẽo nữa, ỷ lạnh trong cặp mắt phượng dài của hắn cũng tan đi mấy phần.
Hầu phủ bây giờ là thế này, Trương thị bị nhốt trong phòng, cho dù ông ta có đến khuyên nhủ hay là mẹ khóc lóc làm loạn, Thôi Trinh đều coi như không nghe không thấy, chỉ dặn dò một câu:
Trường thị muốn về nhà mẹ, các người đón nàng ta về đi.
Lão phu nhân nhà họ Trương nghe vậy, chỉ hận không thể xông lên đánh lộn một trận.
Động tác đặt bát của người đàn ông kia rất nhẹ, đặc biệt là bát cho Ngụy Nguyên Kham, nước canh nóng hổi gần đây miệng bát nh5ưng không hề sóng sinh ra ngoài.
Sạp hoành thánh này là tai mắt nằm vùng của Ngụy Nguyên Kham, nhìn thấy chỗ này Thôi Trinh đã hiểu rõ, bảo sao Ngụy Nguyên Kham có thể điều tra được manh mối nhanh như thế.
Nghĩ tới đây, Trương Tòng Cử nói:
Đợi thêm tin tức bên ngoài đi!
Trương Tòng Cử vừa dứt lời thì nghe tiếng gõ cửa thư phòng, ngay sau đó Khưu Hải bước vào.
Hai bát hoành thánh.
Người đàn ông kia cười nói.
Vương Tỉnh đưa một lượng bạc cho người đàn ông.
Ngụy Nguyên Kham ngước mắt lên, hỏi:
Định Ninh hầu gia đã điều tra rõ chuyện Vệ sở Đại Đồng rồi à?
Thôi Trinh không ngờ Ngụy Nguyên Kham sẽ chủ động nói chuyện với mình trước.
Trời lạnh rồi, ăn một bát cho ấm người.
Thấy Ngụy Nguyên Kham và Thôi Trinh mãi không động đũa, Chu Ngũ bước đến, mỉm cười nhắc nhở.
Nụ cười của người đàn ông kia nom ấm áp mà vô hại, giống như một con mèo tam thể có bộ lông mềm mại dưới chân Thôi Trinh. Con mèo ra bộ lười biếng, không hề có bất cứ ý đồ xấu gì, nhưng nó lại nhân lúc vươn người mà thò móng vuốt cào xước hai đường chỉ trên áo bào của Thôi Trinh, sau đó con mèo tam thể lại chạy đến bên chân Ngụy Nguyên Kham, cuộn thành một cục, nhắm mắt lim dim ngủ.
Thôi Trinh lên tiếng:
Ngụy đại nhân định khi nào sẽ vào cung?
Vốn định đi ngay trong đêm.
Ngụy Nguyên Kham vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Thôi Trinh:
Định Ninh hầu chịu đến, Hầu gia đi thì thích hợp hơn.
Đã lâu như vậy mà chuyện của Nghiêm Sâm lại bị đào lên một lần nữa. Rất có thể những manh mối Nghiêm Sâm điều tra được sẽ lại rơi vào tay Ngụy Nguyên Kham. Khưu Hải nói:
Lưu chủ sự của Doanh Thiện phân tử Bộ Công biến mất rồi. Lưu chủ sự quản lý xưởng đóng thuyền Sơn Đông, không được truyền triệu thì phải ở lại Sơn Đông đảm đương nhiệm vụ, nhưng mấy ngày nay Lưu chủ sự cáo bệnh ở nhà, không đến nha môn. Người của chúng ta đến nhà họ Lưu thăm dò, phát hiện Lưu chủ sự cũng không ở nhà.
Bầu không khí trong thư phòng lập tức trở nên vô cùng nặng nề.
Trường đại lão gia nhìn ngọn đèn lập lòe, mấy suy nghĩ đối phó lóe lên trong đầu ông ta.
Ngụy Nguyên Kham vẫn chưa kịp bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng.
Trương Tòng Cử phán đoán:
Nếu không triều đình đã phải người đến nhà chúng ta lâu rồi.
Trường đại lão gia nhìn Khưu Hải, may mà Khưu Hải phát hiện kịp thời, nếu không bọn họ vẫn không nhận ra ý đồ của đám Ngụy Nguyên Kham.
Nếu đã biết trước mọi chuyện thì không thể khoanh tay chờ chết. Vệ sở duyên hải rất quan trọng với bọn họ, bày mưu tính kể mười mấy năm rồi, không thể thất bại trong gang tấc thể này được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.