Chương 431: Lợi dụng


Đông thành, Tây thành có hai căn nhà lửa cháy ngút trời.

Đám cháy xảy ra trong đêm cực kỳ nổi bật, kinh động đến k8hông ít dân chúng xung quanh tò mò đến xem, người đồng nhốn nháo, sẽ không ai chú ý đến tai mắt náu mình trong đó. Tai mắ3t cẩn thận quan sát xung quanh, phát hiện không có người của nha môn quan phủ theo dõi mình mới rảo bước đi vào trong bón9g tối. Hắn ta phải đi báo tin cho Hùng quân sự.

Điền trang của Hùng quân sự năm không xa bên ngoài thành, chỉ tro6ng thời gian hai nén nhang, tai mắt đã gõ cửa điện trang.

Trong kinh không loạn thì không thể nào ra tay.
Hùng Như Tông nói:
Bây giờ vẫn chưa thể đi, trước tiên phải nghĩ mọi cách cứu Khưu Hải và nhà họ Trương đã.
Khưu Hải báo tin như vậy, tám phần mười là bị Ngụy Nguyên Kham nắm được chứng cứ xưởng đóng thuyền rồi. Sau khi thấy chứng cứ, chắc chắn triều đình sẽ điều tra tiếp, không thể tùy tiện che giấu được, kể
sách duy nhất chính là
di họa Giang Đông
.
() Di họa Giang Đông: Một điển tích trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, câu này ý chỉ đổ hết rắc rối, tai họa cho người khác, để người khác gánh tội thay.
Hùng Như Tông suy nghĩ hồi lâu, chắc chắn nhà họ Trương sẽ nghĩ cách thoát thân, nếu như sắp xếp tốt thì có thể kéo cả Ngụy Hoàng hậu và nhà họ Ngụy vào trong vòng xoáy này.
Hùng Như Tông căn dặn:
Cứ sắp xếp ổn thỏa mọi việc rồi lên đường cũng không muộn.
Bây giờ mà đi ngược lại chỉ thu hút sự chú ý của người khác.
Nhà họ Trương, phủ Hoài vương, trong cung, chỉ cần có thể làm theo những gì bọn họ đã chuẩn bị thì cho dù bọn họ có tổn thất cũng có thể kéo nhà họ Ngụy xuống, làm một lần nhàn mãi về sau.
Cả phủ Hoài Viễn hầu nữa.
Hùng Như Tông nói:
Đại Chu không có nhiều người am hiểu thủy quân, ngày tháng Hoài Viễn hầu giả ngu giả dại cũng nên chấm dứt rồi.

Chỉ có Bắc Cương thì chưa thể đủ được, phải nắm được Vệ sở duyên hải thì sau này đại quân mới có thể Bắc tiến từ phía biển, đánh thẳng vào kinh thành.

Quản sự.
Tùy tùng bên cạnh Hùng Như Tông đều gọi ông ta như vậy. Tùy từng tiến lên, nói tiếp:
Chắc triều đình chỉ mới điều tra được vụ án của Nghiêm Sâm, sẽ không tìm đến đây đầu. Ngài sắp xếp xong công việc trong kinh thì mau chóng rời khỏi đây, quay về Đại Ninh đi.
Hùng Như Tông nhìn trạch viện trong bóng tối, thế nhưng trong mắt ông ta lại bùng lên hai ngọn lửa hừng hực. Điều tra ra nhà họ Lỗ không quan trọng, cứ việc diệt khẩu là được rồi. Ấy vậy mà bây giờ lại là Khưu Hải và nhà họ Trương.
Chuyện của duyên hải không thể thiếu nhà họ Trương.
Đầu Lữ Quang bị Nhiếp Thầm đánh bốp một cái. Lữ Quang từng dẫn dân chúng ẩn náu trên núi, trên người ít nhiều gì cũng nhiễm chút tính khí của đám thổ phỉ, lại khâm phục sự nghĩa hiệp của
Đạo tặc trần chầu
, lúc nào cũng muốn làm trại chủ.
Lữ Quang vẫn chưa từ bỏ ý định:
Đồ đạc trong điền trang chúng ta không lấy, vậy đồ trên người đám tai mắt kia thì sao? Thử triều đình cần thì thôi, nhỡ may răng kẻ nào đấy có bọc vàng thì cũng thuộc về nha môn quản lý à? Lúc chúng ta lên danh sách, đồ đạc trên người hùng đồ triều đình đều không cần còn gì.

Bốp! Nhiếp Thầm lại vỗ mạnh phát nữa lên đỉnh đầu Lữ Quang, đã là lúc nào rồi mà vẫn còn tinh thần nghĩ đến mấy chuyện này? Có điều với tính cách của đại tiểu thư... Răng bọc vàng chắc là được nhỉ?
Thân thị vô cùng ngạc nhiên, tuy triều đình không nhất nhị ca vào ngục nhưng đã ra lệnh rõ nhị ca không được ra khỏi thành. Nhị ca làm như vậy có khác nào sợ tội bỏ trốn? Mấy hôm trước nhị ca còn nói muốn tra rõ vụ án này, sau mới thoảng cái đã lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy?

Đi bao lâu rồi?
Thân thị đứng lên:
Lão gia đầu? Lão gia đã biết chưa?

Ma ma quản sự bẩm:
Lão gia nhận được tin tức đã dẫn người đuổi theo rồi ạ. Không biết có đưa được người về không, nhỡ may không khuyên nhủ được...


Đại phu nhân.
Ma ma quản sự bước vào bẩm:
Nhị lão gia xảy ra chuyện rồi.

Ma ma quản sự là người Thân thị dẫn theo từ nhà mẹ, Nhị lão gia mà ma ma quản sự nói đương nhiên là nhị ca của nàng.
Cơn buồn ngủ còn sót lại trên người Thân thị lập tức bay sạch:
Nhị ca làm sao?
Ma ma quân sự thấp giọng nói:
Nhà họ Thần truyền tin tới, Nhị lão gia đưa phu nhân và con cái lặng lẽ rời kinh rồi.

Nếu như bọn họ không từng bước áp sát, có lẽ còn được mấy ngày sống yên ổn. Nhưng cắn chặt không buông thể này, ông ta cũng phải cho bọn họ một bài học. Hùng Như Tông dặn dò:
Thu dọn đồ đạc trong điền trang đi, thứ gì nên mang đi thì mang đi, có vài thứ thì đốt luôn tại chỗ, đừng để lại bất cứ dấu vết gì. Ngoài ra còn vài nơi cất giữ hàng hóa, đều phải xử lý cho ổn thỏa.

Người bên cạnh đáp dạ rồi vội vàng đi sắp xếp.
Bên ngoài điền trang, mấy bóng người nấp trong bóng tối, từng cặp mắt nhìn chằm chằm mọi động tĩnh trong điện trang.
Xem ra có rất nhiều chuyện cần sắp xếp.

Nhiếp Thầm âm thầm phỉ nhổ chính mình. Đại tiểu thư đầu phải người như vậy.
Nhà họ Trương.
Thân thị dựa người vào bàn bát tiên lơ mơ buồn ngủ. Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, dường như nàng lại nhìn thấy Nghiêm Sâm. Nàng muốn bước lên nói lời xin lỗi y.

Xảy ra chuyện rồi.
Tai mắt bẩm bảo với quân sự:
Là t5in tức bên Khưu Hải báo về.

Khưu Hải đã xảy ra chuyện, vậy là có liên quan đến nhà họ Trương. Hùng Như Tông khoác trường bào, bước nhanh ra khỏi phòng. Tuy ông ta đã hơn mười năm không dẫn binh nhưng công phu quyền cước không hề suy giảm, bước chân đi như bay, lúc không che giấu lại toát lên khí thế bức người. Ông ta từ Bắc Cương tới kinh thành là vì dạo này tình hình căng thẳng, đầu tiên là vụ án Triệu lão tướng quân năm đó bị điều ra, sau đó chuyện mở lại Thị bách ti bị gác lại.
Nhà họ Ngụy giống như giòi bọ trong xương, cứ theo sát bọn họ không buông. Hùng Như Tông nhíu mày, vụ án Nhị hoàng tử sáu năm trước chỉ hại chết được Ngụy Tòng Thịnh, suy cho cùng vẫn là nhổ cỏ không thể nhổ tận rễ.

Trong điền trang này cũng có không ít tai mắt, nhất định không được để mất dấu.

Người vừa lên tiếng chính là Lữ Quang.
Lữ Quang nói tiếp:
Có lẽ sau khi làm xong vụ này, Trưởng lão gia sẽ gặp chúng ta đấy. Xem ra bình thường bọn chúng vơ vét không ít của cải, chúng ta có nên lấy ra...

Nhà họ Thân rơi vào bước đường này đều là gieo gió gặt bão. Nếu không phải bị nhà họ Thân liên lụy, Nghiêm Sâm sẽ không mất mạng. Nếu có thể lựa chọn một lần nữa, nàng sẽ ngăn cản nhị ca đến tìm Nghiêm Sâm.
Thân thị bước lên, còn chưa kịp cất lời, Nghiêm Sâm lại bất ngờ móc ra một con dao găm, hung hăng đâm về phía bụng nàng.
Thân thị kinh hãi hét lên một tiếng rồi giật mình tỉnh lại. Đến lúc mở mắt ra, nàng mới biết đây là một cơn ác mộng.
Thân thị hít một hơi thật sâu:
Phải đưa được nhị ca về trước khi triều đình phát hiện ra.
Bình thường trông nhị ca yếu đuối là thế nhưng thật ra tính tình huynh ấy rất quật cường, liệu huynh ấy có nghe lời lão gia không?

Ma ma quản sự khẽ giọng gợi ý:
Hay là phu nhân viết cho Nhị lão gia một lá thư, trong thư khuyên nhủ Nhị lão gia mấy câu. Đến giờ phút quan trọng này, nhà họ Thân chỉ còn trông cậy vào Nhị lão gia và phụ nhân thôi. Nhị lão gia mà đi mất... nhà họ Thân sẽ không giải thích rõ được, sau này phu nhân biết phải làm thế nào?


Thân thị cảm thấy ma ma quản sự nói rất có lý, nhưng giờ viết thư đã muộn quá rồi.

Thân thị hỏi:
Có biết nhị ca ta đi hướng nào không?


Ma ma quản sự khẽ gật đầu:
Nghe nói là hướng Đông ạ.
Hướng Đông? Chẳng lẽ nhị ca định đi thuyền rời khỏi Đại Chu? Thân thị sốt ruột đến mức trán đổ mồ hôi lạnh. Sao nhị ca có thể trốn thoát được cơ chứ?
Chuyện này không thể chậm trễ.
Thân thị dặn:
Lấy cho ta một bộ quần áo nam giới để tiện cưỡi ngựa.
Nàng nhất định có thể đuổi kịp nhị ca.

Thay quần áo xong, Thân thị dẫn mấy hộ vệ ra khỏi phủ.

Đoàn người rong ngựa rời đi, Trường đại lão gia mới bước ra khỏi con hẻm nhỏ, ông ta thấp giọng dặn dò:
Đợi trời sáng thì dẫn người tìm kiếm đại phu nhân khắp nơi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.