Chương 432: Có bằng lòng không?


Phủ Hoài vương.

Hầu hết các nơi trên đất Đại Chu đều đã ấm dần lên, thế nhưng phủ Hoài vương vẫn chìm trong băng tuyết. Tuyết 8đọng trong viện không được quét dọn sạch sẽ, lồng đèn trong định viện cũng không có người châm lửa.

Trong phủ tĩnh lặng đến m3ức gần như không nghe được âm thanh nào, người trong vương phủ như chim sợ cành công, chờ đợi lưỡi gươm sắc bén kia sắp sửa rơi xuống9 đầu mình.

Vương gia, không còn thời gian suy nghĩ nữa, trốn đi! Phải lên được thuyền lớn trước khi tin tức truyền vào trong cung, chỉ cần thuyền ra đến biển, sẽ không ai biết được tung tích của ngài nữa.

Cuối cùng Hoài vương cũng khẽ gật đầu.

Vậy ta đi đánh lạc hướng lính canh ở cửa vương phủ.

Về sau lần lượt có người tự vẫn trong phủ, đêm giao thừa có hai nha hoàn treo cổ trong phòng.
Thi thể nha hoàn được đặt trong một căn phòng trống, đêm hôm đó rất nhiều người trong phủ Hoài vương không dám ngủ, kể cả Hoài vương gia và vương phi. Bọn họ không biết khi tỉnh dậy sẽ lại xảy ra chuyện gì.
Những ngày tháng như thế cứ lặng lẽ trôi qua, cả phủ Hoài vương bị bầu không khí chết chóc bao trùm. Đã rất nhiều ngày Hoài vương và Hoài vương phi không bước chân ra khỏi cửa phòng.
Đó đều là giả tạo.
Tán thưởng, khen ngợi đều là giả. Hắn bắt đầu hiểu ra tại sao Nhị ca lại tự sát. Không còn hy vọng và con đường sống thì chẳng thà chết đi, bởi vì sớm muộn gì cũng sẽ chết.
Hoài vương đang nghĩ ngợi lung tung thì bỗng cảm thấy cơ thể lạnh run. Một cánh cửa sổ chẳng biết bị mở ra từ lúc nào, ánh mắt Hoài vương vừa dừng lại trên ô cửa kia thì một dải lụa trắng đã lặng lẽ quấn lên cổ hắn, sau đó ra sức thít chặt lại.
Nhất là Hoài vương, dường như Vương gia đã biến thành một con người hoàn toàn khác. Hắn ngồi trên giường, từ sáng đến tối chỉ nhìn chằm chằm lên xà nhà, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Mặt mũi Hoài vương mọc đầy râu ria, búi tóc rối tung, hốc mắt lõm sâu, nỗi sợ hãi đã quấn chặt lấy cơ thể hắn từ lâu.
Ban đầu Hoài vương cho rằng phụ hoàng sẽ truyền hắn vào cung, nghe hắn giải thích. Rõ ràng phụ hoàng từng đọc kỹ văn chương của hắn, xem qua thư mục hắn biên soạn, còn khen ngợi hắn am hiểu mấy chuyện này. Lẽ ra hắn phải có một vị trí trong lòng phụ hoàng. Thế nhưng ngày qua ngày, hắn dần cảm thấy thất vọng. Trông thấy đồ đạc trong phủ Hoài vương bị dọn đi hết, quản sự bị bắt đi thẩm vấn, nhà họ Bàng, nhà họ Lương, nhà họ Thân bị xét nhà tịch thu tài sản,
hắn mới hiểu trước giờ phụ hoàng chưa từng coi trọng mình.
Trải qua một lần trở về từ cõi chết, Hoài vương xông tới lấy thanh kiếm trên tường xuống, ôm chặt vào lòng, hốt hoảng nhìn người vừa xông vào phòng.
Người đó mặc áo giáp, trong tay cầm trường kiểm, lưỡi kiểm vẫn đang nhỏ máu tong tỏng.
Vương gia.
Người đó nói:
Quý phi muốn giết ngài, đêm nay tướng sĩ canh giữ bên người cũng đổi thành người của Quý phi, lát nữa nếu quản sự này không thể quay ra báo cáo, người bên ngoài sẽ xông vào đây ngay.
Hoài vương run lên bần bật, hắn lập cập hỏi:
Ngươi... ngươi là ai?

Người kia đáp:
Ta từng nhận ân huệ của nhà họ Lương, không thể trơ mắt nhìn Vương gia bị hãm hại. Lát nữa ta sẽ nghĩ cách du hộ vệ bên ngoài đi, ngài trốn đi...

Lòng bàn tay Hoài vương đã ướt đẫm mồ hôi, hàm răng hắn cũng run lên cầm cập nhưng hắn cố nhịn lại. Hắn nhìn thấy có người vẫy tay với mình, sau đó hắn bèn hạ quyết tâm, ra khỏi phòng.
Trong cung.
Hoàng đế thức dậy chuẩn bị lên triều buổi sớm, giống như thường ngày, ông ta sẽ xem qua công việc phải bàn bạc trong buổi lên triều ngày hôm nay trước.
Người này là Ngụy Nguyên Kham.
Là Ngụy Nguyên Kham điều ra rõ vụ án ngựa chiến, cũng là Ngụy Nguyên Kham và Bộ Hình cùng vạch trần nhà họ Bàng và nhà họ Lương, lẽ ra hắn phải hận Ngụy Nguyên Kham mới đúng. Nhưng bây giờ nhìn Ngụy Nguyên Kham, cảm giác dâng lên trong lòng hắn chỉ là hy vọng.

Ngài bị người khác hãm hại.

Hoài vương kinh ngạc nhìn người đó:
Ta trốn đi đâu?


Ngài có thể đi thuyền ra biển, tạm thời lánh đến nước Oa. Bên đó đã móc nối xong hết rồi.
Người kia nói:
Sau đó lại nghĩ cách bẩm báo sự thật với Hoàng thượng. Ngài không thể bỏ mạng ở đây, phải sống sót mới có thể có hy vọng.

() Nước Oa: cách gọi Nhật Bản của người Trung Quốc thời xưa. Nói xong, người kia đặt một cái ấn riêng vào tay Hoài vương, dưới ánh đèn, Hoài vương trông thấy trên mặt ấn có một chữ
Lương
, là người của nhà họ Lương.
Từ sau khi Hoài vương bị giam cầm trong phủ, người hầu trong phủ thường xuyên bị gọi đi hỏi chuyện, có vài người q6uay về, nhưng có vài người đi rồi bặt vô âm tín. Lão quản sự bị đánh cho thoi thóp nói:
Sẽ chết hết tất cả mọi người đều sẽ chết hết5.

Mọi người đều hiểu ý của lão quản sự, kết quả Quý phi mong muốn chính là phủ Hoài vương mưu phản, sau đó phủ Hoài Vương sẽ giống như phủ Nhị hoàng tử năm đó, không còn một ai sống sót.
Ngày hôm sau lão quản sự ngâm đầu mình trong chậu nước, tự dìm chết bản thân. Rất nhiều người hầu trong phủ đều chạy tới xem. Chậu nước kia không đầy, lão quản sự có thể ngẩng đầu khỏi chậu nước bất cứ lúc nào, nhưng ông ta không làm vậy, ông ta quyết tâm muốn chết.
Đúng lúc này, trong đầu hắn hiện lên một cảnh tượng khác. Hôm qua có người lén lút lẻn vào vương phủ, đi tới mép giường hắn.
Mặt mũi người đó lạnh như băng, ánh mắt vô cùng kiên định. Người đó đứng bên cạnh hắn, thản nhiên nói:
Nhà họ Bàng cầu kết với Viện Tri Hành lén vận chuyển hàng hóa mưu lợi cá nhân, nhà họ Thân lôi kéo quan viên trù tính ngôi vị Thái tử cho ngài, nhưng Triệu lão tướng quân không phải do nhà họ Lương hãm hại, Lâm Tự Chân cũng không phục vụ ngài.

Những lời này khiến trong lòng Hoài vương dấy lên một tia hy vọng. Hắn ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn người trước mặt.
không bày kế hại Triệu lão tướng quân.

Cầu xin ngươi.
Hắn khẩn cầu Ngụy Nguyên Kham:
Giúp ta nói với phụ hoàng, những chuyện kia không liên quan gì đến ta.

Ngụy Nguyên Kham lắc đầu:
Không tìm ra được thủ phạm thực sự đứng phía sau thì mọi việc đều không thể nào kiểm chứng. Nhưng chắc có lẽ mấy kẻ đó sẽ còn ra tay với Vương gia, đến lúc đó Vương gia sẽ cần cơ hội tự cứu mình. Có thể là tia hy vọng cuối cùng, ngài có bằng lòng không?

Hoài vương trợn to hai mắt, bắt đầu liên tục vùng vẫy. Hắn đảo mắt muốn nhìn rõ người đứng sau là ai thì trông thấy một gương mặt quen thuộc đập vào mắt. Đó là một người quản sự trong viện của hắn.
Hoài vương há to miệng, không phát ra được tiếng nào. Hắn chỉ nghe tay quản sự hằn học nói:
Vương gia, ngài đừng trách ta, ta cũng hết cách rồi! Quý phi nương nương muốn ngài chết, Hoàng thượng cũng ngâm cho phép rồi, sớm muộn gì ngài cũng phải chết! Sống thêm một ngày là chịu khổ một ngày, ngài đi đi, già này tiến ngài lên đường.

Hoài vương ra sức giãy giụa nhưng dải lụa trắng kia càng lúc càng thít chặt, cảm giác tuyệt vọng chậm rãi vây chặt lấy Hoài vương. Lúc hắn sắp mất đi ý thức thì nghe được tiếng mở cửa, sau đó dải lụa trên cổ hắn bông ra. Sau một cơn ho sặc sụa, cuối cùng Hoài vương cũng có thể thở dốc.

Hoàng thượng, Định Ninh hầu gửi mật báo.


Hoàng Xương trình hộp mật báo lên cho Hoàng đế. Loại mật báo này là Hoàng đế cấp phát cho trọng thần trong triều, lỡ có xảy ra chuyện quan trọng, hộp mật báo này sẽ được đưa thẳng đến trước mặt Hoàng

đê.

Thế này là đã xảy ra chuyện lớn gì?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.