Chương 1396: Tôi sẽ không bỏ em lại! (8)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 670 chữ
- 2022-02-14 04:12:31
Khi nào anh đến nhà em, anh có thể gặp được anh ấy rồi.
Nhắc tới Hãn Hãn, đôi mắt to tròn xinh đẹp của Mạt Mạt lập tức lấp l8ánh như sao trời.
Nhìn nụ cười trên mặt cô bé, cậu nhóc hơi cau mày.
Ngay sau đó, cậu nhóc kéo cô bé vào phòng vệ9 sinh, lấy khăn lông cho cô bé lau mặt.
Vừa rồi Mạt Mạt lo Thượng Lăng Tư gặp nguy hiểm, một mực không chịu thay quầ6n áo.
Thiên thần nhỏ của anh ta lại quan tâm đến anh ta rồi, thật là vui!
Chú xinh đẹp ơi, còn đau không?
Công chúa nhỏ thổi một lát, mới hấp tấp ngẩng đầu nhìn Thượng Lăng Tư.
Thượng Lăng Tư nhướng mày nhìn Nghiêm Thừa Trì đứng một bên đang bị công chúa nhỏ cho ra rìa, thì ánh mắt hơi lóe lên, mỉm cười,
Còn hơi đau.
A a a, anh chịu nói chuyện rồi hả? Em đã bảo anh không phải người câm rồi mà!
Mạt Mạt đẩy tay cậu ra, xoay người chạy ra khỏi nhà vệ sinh, chạy đến trước mặt Nghiêm Thừa Trì, vui mừng nói với Nghiêm Thừa Trì cậu nhóc không bị câm.
Cậu nhóc:
...
Cậu chưa từng nói mình bị câm, sao cô bé lại kích động như vậy? Cậu vốn cho là mình thông minh, nhưng bây giờ chỉ biết ngơ ngác khó hiểu.
Cậu vui không được bao lâu thì Mạt Mạt đã phồng má lên nói,
Hết bẩn rồi, nhưng anh vẫn còn lau, vậy anh là người thích sạch sẽ, đó là bệnh, phải trị thôi!
...
Cậu có thể dùng khăn bịt miệng cô nhóc này lại không nhỉ? Cậu nhóc định nói gì đó thì phát hiện mọi người xung quanh đều đang nhìn hai đứa, nên đành im lặng.
Ai da...
Thượng Lăng Tư đang nằm trên giường bệnh thấy công chúa nhỏ đã hoàn toàn quên mình, nên đột nhiên rên lên một tiếng, ôm lấy cánh tay đang bị băng bó của mình.
Đột nhiên cậu xoay người, kéo cô bé đi.3
Anh muốn dẫn em đi đâu?
Mạt Mạt chu môi, bất giác chạy theo.
Mạt Mạt muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn cậu đang nhíu chặt mày nên lập tức im lặng, ngoan ngoãn đứng không nhúc nhích.
Sau khi lau xong, nhìn gương mặt trắng nõn như ngọc tạc của cô bé, cậu nhóc mới hài lòng mỉm cười.
Tuy cô bé có chút dễ thương, nhưng là kiểu dễ thương ngốc nghếch, mà ngốc nghếch thì nhiều hơn dễ thương.
Cậu nhóc cầm khăn lông, cũng ra khỏi nhà vệ sinh, đi đến bên cạnh Mạt Mạt đang hoa tay múa chân, kéo cô nhóc đến trước mặt mình, tiếp tục lau mặt cho cô bé.
Chú xinh đẹp!
Vừa nghe tiếng của anh ta, Mạt Mạt chạy đến bên giường bệnh, ôm lấy cánh ta anh ta, thổi thổi vào cánh tay bị thương.
Còn đau không? Công chúa nhỏ thổi phù phù là hết đau thôi...
Được.
Thượng Lăng Tư nằm không nhúc nhích, để cho công chúa nhỏ ngồi cạnh mình, thổi thổi cánh tay mà mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
Tuy mặt mũi đã được lau nhưng cô bé vừa khóc, nên bây giờ trên mặt đẫm nước mắt, nhìn qua rất khó coi.
Cậu nhóc vắt khăn thấm nước nóng, đi đến trước mặt cô bé, bắt đầu lau thật nghiêm túc, cho đến khi trên mặt không còn dính hạt bụi nào.
Nhóc ăn mày thời nay mà cũng thích sạch sẽ nữa sao?
Mạt Mạt bị lau đến phát đau, cắn môi lầu bầu.
Tên tôi không phải là nhóc ăn mày.
Tay đang cầm khăn lông của cậu nhóc dừng lại.
Nhưng lần đầu em thấy anh, anh ngồi một mình ở bên đường, quần áo trên người đều bẩn...
Mạt Mạt ngẩng đầu, trả lời lại một cách tự nhiên, sau đó thì tròn xoe mắt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.