Chương 1940: Chuyện xấu hổ! (3)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 664 chữ
- 2022-02-17 04:07:36
Hay hoặc là, đã nhiều năm trôi qua, cậu ta đã quên chuyện năm đó từ lâu.
Bây giờ, thấy Bạch Thần Ánhớ rõ ràng nh8ư thế, không giống là đã quên Mạt Mạt.
Bây giờ nhớ lại, bà Bạch cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Thôi miên không phải là chuyện kinh khủng gì, chỉ là thông qua hướng dẫn tâm lý, khiến anh quên đi những điều đã trở thành khúc mắc và sống một cuộc sống thoải mái hơn.
Đó là lý do tại sao nó đã không giữ lời hứa của mình trong nhiều năm và không quay lại để trả đồ cho Mạt Mạt.
Bà Bạch ngồi trên xe lăn, giọng điệu vô cùng chân thành, nhìn về phía Nghiêm Thừa Trì với vẻ thản nhiên.
Nếu anh Nghiệm muốn trách, thì hãy trách tôi.
Đang do dự có nên tin Bạch Thần Á hay không thì ông thấy bà Bạch nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng.
Chuyện này...
Nếu đã không quên, vậy năm đó cậu ta rời đi không lời từ biệt, nhiều năm3 như vậy vẫn chưa trả đồ cho con gái ông là có ý gì?
Năm đó, cháu vội về nhà báo bình an với ba mẹ, với lại cũng xuất 9phát từ lòng đề phòng, nên cháu không tiết lộ thân phận của mình.
Cháu vốn nghĩ rằng cháu sẽ nhanh chóng quay l6ại tìm Mạt Mạt, nhưng...
Mắt của Bạch Thần Á tối xuống, hồi lâu sau mới trầm tĩnh nói một câu:
Vì xảy ra một vài chuy5ện ngoài ý muốn, cháu đã quên mất Mạt Mạt.
...
Nghiêm Thừa Trì cau chặt mày, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Cũng không biết khi còn bé nó đã quen biết Mạt Mạt.
Tôi chỉ lo nó mới bốn tuổi đã gặp nhiều chuyện đáng sợ như vậy, sợ sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của nó, nên sau khi bàn bạc với ba nó, tôi đã liên hệ với chuyên gia thôi miên, niêm phong những kí ức đã để lại ấn tượng sâu sắc cho nó trước năm bốn tuổi.
Những giấc mơ đó, anh luôn nghĩ chỉ là ảo giác, nhưng anh không biết rằng, cô chính là nỗi ám ảnh đã giấu kín trong lòng anh suốt bao nhiêu năm...
Anh còn nợ một cô tiền và bánh ngọt.
Về sau, tôi giữ được tính mạng, nhưng lại để lại cho Thần Á gánh nặng và ám ảnh tâm lý nặng nề.
Nhớ tới những chuyện cũ, sắc mặt bà Bạch hơi thay đổi.
Lúc ấy, tôi không biết Thần Á trốn thoát được là nhờ người của nhà họ Nghiêm đã cứu nó.
Nhưng duyên phận của hai đứa nhỏ đã sớm được định sẵn từ mười tám năm trước, mong anh có thể tác thành cho chúng.
Bà Bạch nói rất xúc động.
Phụ nữ có ưu thế của phụ nữ.
phải trách tôi.
Năm đó, Thần Á bị bắt cóc, để bảo vệ an toàn cho nó, tôi gặp phải biến cố, hai chân bị tật.
Và nợ cô lời hứa sẽ mãi mãi không bỏ mặc cô...
Thần Á không cố ý quên Mạt Mạt đầu, là những người làm cha làm mẹ như chúng tôi không hỏi ý kiến của nó đã tự ý quyết định thay nó.
Nhưng không ai trong số họ nghĩ tới, điều làm cho Bạch Thần Á luôn ghi nhớ, không phải là những trải nghiệm kinh khủng khi bị bắt cóc, mà là cô bé mà anh đã gặp gỡ năm đó...
Bạch Thần Á đã quên sạch cô bé đó, nhưng lại luôn nằm mơ về cô bé.
Theo bà biết, Nghiêm Thừa Trì là một người đàn ông rất mạnh mẽ và bá đạo, đối đầu với ông chỉ chịu thiệt thòi.
Nhưng Nghiêm Thừa Trì có tiếng là cưng chiều vợ, đàn ông cưng chiều vợ thì không phải là người máu lạnh vô tình...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.