Chương 2522: Tất cả đều là mưu mẹo! (1)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 647 chữ
- 2022-02-19 08:51:42
Trước khi cô ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, cậu đã cạy hàm răng cô ra và xông thẳng vào cướp đoạt lãnh địa của cô.
A!
Quan Vũ Niệm mu8ốn lui về sau nhưng như đoán trước được hành động của cô, một cánh tay cứng cáp đã kìm eo cô lại và giam cô trước ngực mình.
Do vậy, cô k3hông còn cách nào khác ngoài việc để mặc cậu làm gì thì làm.
Lưu manh! Xấu xa!
Quan Vũ Niệm lấy tay che miệng, hôn lại không được mà không hôn cũng không được.
Cô phỏng má, chỉ hận không thể nhào tới cắn cậu thêm hai phát.
Tiếp đó, cậu xoay người đè cô lên ghế.
Cậu hành động quá nhanh nên Quan Vũ Niệm hoàn toàn không kịp phản ứng.
Đây không phải lần đầu tiên cô cảm thấy chắc chắn Dương Thư Trần từng luyện võ.
Dương Thư Trần...
Gọi tôi là Trần.
Dương Thư Trần hé môi mỏng phả ra hơi9 thở quyến rũ rồi tiếp tục kéo dài nụ hôn như không nhận ra ánh mắt tức giận của cô.
Đây không phải lần đầu Quan Vũ Niệm gặp lưu manh như6ng là lần đầu cô gặp được tên lưu manh hành động vừa táo bạo vừa hùng hồn thế này...
Cô đặt hai tay trước ngực Dương Thư Trần hòng mượn l5ực đẩy cậu ra, nhưng cậu lại cầm lấy tay cô và trái ngược ra sau lưng.
Chỉ vài động tác tưởng chừng như vô ý nhưng cậu luôn bắt được chỗ hiểm của cô một cách chính xác, cho dù cô muốn phản kháng cũng không thể ra tay.
Quan Vũ Niệm cuống cuồng há miệng cắn cậu một cái.
Trong nháy mắt, mùi máu tươi lan khắp răng môi hai người...
Khi nghe thấy tiếng hít vào từ Dương Thư Trần, Quan Vũ Niệm hơi thở ra vì tưởng rằng mình đã được tự do, nào ngờ cậu lại ôm cô chặt hơn.
Cánh tay cậu siết mạnh như muốn tạc người trong lòng vào cơ thể mình, đồng thời tiếp tục hôn cô bất chấp cơn đau...
Đến khi cậu thỏa mãn thì cô cũng chẳng còn sức lực để mà đẩy người ra nữa, chỉ có thể tựa trong lồng ngực cậu há miệng thở dốc, để mặc cho cậu ôm lấy mình.
Đã bảo phải thở mà.
Dương Thư Trần nói xong thì cảm thấy cơ thể Quan Vũ Niệm trong lòng mình cứng lại, sau đó còn ngẩng đầu trùng mình bằng ánh mắt dữ tợn.
Ánh mắt ấy chất chứa phẫn nộ như muốn băm vằm cậu thành trăm mảnh.
Được rồi, tôi biết cô chịu thiệt, hay là tôi cho cô hôn ngược lại nhé?
Cậu đặt ngón tay lên đôi môi mỏng của mình và khẽ nhướng con mắt hẹp dài, cử chỉ tưởng như không đứng đắn lại trở nên mê hoặc không gì sánh bằng.
Cuối cùng, cô đẩy Dương Thư Trần ra rồi xoay người rời khỏi phòng nghỉ như một quả bóng da xì hơi.
Thư ký Quan, tôi vẫn chưa no, nếu cô cứ đi như vậy thì tâm trạng của tôi sẽ trở nên xấu đi đó.
Dương Thư Trần vừa hé môi mỏng gọi Quan Vũ Niệm vừa ngồi xuống ghế.
Dù sao cũng hôn rồi, nếu tôi là cô thì nhất định phải tìm cách vào phòng lập trình rồi mới tính tiếp, bằng không thì thiệt quá.
Dương Thư Trần thấy Quan Vũ Niệm dừng lại bèn nói thêm một câu.
Quan Vũ Niệm quay đầu nhìn cậu chằm chằm, gương mặt trắng nõn vẫn thoáng hiện vẻ tức giận.
Ngay sau đó, như thể vừa nghĩ thông điều gì đó, cô lại trở về trước mặt cậu.
Tôi sẽ không bón cho anh ăn đâu, anh thích ăn thì ăn, không ăn thì thôi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.