Chương 2523: Tất cả đều là mưu mẹo! (2)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 644 chữ
- 2022-02-19 08:51:42
Trong lúc ăn, không ai lên tiếng.
Quan Vũ Niệm đang suy nghĩ câu nói vừa rồi của cậu là thật hay giả.
Đúng là cô không đánh lại cậu, nhưng nếu cậu mà còn dám hôn cô nữa thì thể nào cô cũng phải đánh chết cậu!
Để xem ngắm thôi đã thấy no là như thế nào.
Dương Thư Trần buông đũa, ung dung lấy khăn giấy lau miệng.
Trong lúc Quan Vũ Niệm còn sửng sốt, cậu đã rời khỏi ghế, bước đến chống tay lên lưng ghế sofa mà cô đang ngồi rồi cúi xuống nhìn cô.
Ánh mắt kỳ lạ ấy làm cô nổi da gà khắp n5gười, cảm giác như mình là chú thỏ trắng đang bị một con sói đói theo dõi...
Anh làm gì mà cứ nhìn tôi mãi thế?
Quan Vũ Niệm để phòng lùi về sau vài bước, kế đó ngồi ngay mép ghế sofa và cầm lấy gối ôm bên cạnh che trước ngực.
Tiểu Niệm Niệm, nếu như cô không muốn ngồi bên giường nhìn tôi ngủ thì tôi cũng không ngại cho cô nằm trong chăn của tôi để tôi ôm ngủ đâu.
Dương Thư Trần chưa nghiêm túc được quá ba giây thì lại khẽ hé mắt lên tiếng.
Quan Vũ Niệm:
...
Cô có thể chọn cách lấy gối đè chết cậu không? Cô đảm bảo kỹ thuật của mình rất thành thạo, tuyệt đối không khiến cậu cảm thấy quá đau khổ đâu.
Hai ngư8ời chưa đánh nhau mà, sao cậu lại khẳng định cô không phải là đối thủ của mình chứ? Thế nhưng trong lòng cô lại mơ hồ sinh r3a cảm giác bất an.
Mặc dù bọn họ không đánh nhau, nhưng qua những lần bị Dương Thư Trần kìm kẹp, cô cũng có thể thấy9 chắc chắn cậu từng học võ.
Quan Vũ Niệm đứng bên cạnh quan sát hồi lâu, cuối cùng dứt khoát lựa một quyển sách trên giá sách trong phòng và ngồi trên sofa đọc.
Do cậu không cho cô ra ngoài chứ không phải cô chây lười nhé.
Quan Vũ Niệm nhìn người đàn ông trước mắt với vẻ đề phòng, nhưng sau đó chỉ thấy cậu nói một câu rồi không ho he gì thêm mà nhắm mắt lại lần nữa.
Tiếng thở của cậu vang lên đều đều như đã ngủ thật.
Có điều, tôi phát hiện mình nghĩ nhiều rồi, trông thế nào thì cô cũng cách đẳng cấp kia khá xa.
Quan Vũ Niệm:
...
Miệng lưỡi anh độc địa thế mà không sợ lúc ngủ bị người ta cắt mất đầu lưỡi à? Tôi không thuộc dạng ngắm thôi đã thấy no thì anh còn nhìn chằm chằm tôi làm gì?!
Đồ lưu manh đáng ghét!
Anh ăn xong rồi thì tôi về làm việc đây.
Quan Vũ Niệm oán thẩm trong lòng nhưng vẫn cố ép bản thân phải kìm nén cơn bùng nổ, sau đó đi lướt qua người Dương Thư Trần hòng bỏ chạy.
Có điều, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được bản lĩnh của cậu đến cỡ nào.
Lú6c ngẩng đầu lên, cô phát hiện Dương Thư Trần đang vừa nhìn mình vừa ăn cơm.
Tuy nhiên, cô chưa kịp hé răng thì Dương Thư Trần đã nằm lên giường và tự kéo chăn đắp lên người mình, thậm chí nhắm luôn đôi mắt tinh ranh của mình lại.
Dương Thư Trần diễn trò ngủ trong chớp mắt ngay trước mặt cô.
Tôi mệt rồi, tôi sợ ngủ một mình.
Dương Thư Trần cản đường đi của cô và kéo cô đến bên giường.
Lần này Quan Vũ Niệm phản ứng rất nhanh, vừa nghĩ đến hành vi vô lại trước đó của cậu thì lập tức hất mạnh tay cậu ra, cô còn định mở miệng mắng cậu một trận.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.