Chương 2759: Không cần tìm nữa, ngay trước mắt em (10)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 524 chữ
- 2022-02-19 10:51:55
Tôi đây.
Dương Thư Trần buông cô ra, ôm lấy gò má ửng đỏ của Quan Vũ Niệm, không quan tâm cô đang tức giận hay thẹn thùng.8
Giọng nói ôn nhu, ánh mắt cưng chiều. Ánh mắt thâm tình đến mức như cả thế giới cũng chỉ có một, trong mắt cậu hoà3n toàn chỉ có cô.
Thang máy đã mở nhưng cậu không đi vào mà lẳng lặng đứng đó, nghe tiếng khóc đè nén từ bên trong căn phòng truyền ra. Trái tim cậu thoáng chốc như bị ai bóp nghẹn.
Cho đến bây giờ cậu chưa từng biết, cũng chưa từng thấy dáng vẻ người đó khóc, nhưng nghe âm thanh đau khổ của cô, trái tim cậu cũng quặn thắt.
Nhưng bây giờ, thứ mà cô không cần nhất chính là lời an ủi của cậu.
Rừ rừ...
Điện thoại trong túi Dương Thư Trần bỗng rung lên.
Quan Vũ Niệm nhìn bóng lưng cậu, nỗi tức giận trong lòng bỗng biến mất phân nửa, nơi lồng ngực lại hơi trống rỗng.
Cô cắn môi, cho đến khi thấy Dương Thư Trần bước khỏi cửa, cửa phòng đóng lại, nước mắt mà cô vẫn cố nén cứ thế tuôn rơi.
Trái tim Quan Vũ Niệm như bị một thứ gì đó đập mạnh.
Cô rất muốn lên tiếng, nhưng làm sao9 cũng không phát ra được âm thanh.
Trợ lý ở bên cạnh thấy thư mà cậu mở, sắc mặt hơi thay đổi.
Cậu chủ, không phải trước đó cậu nói chương trình này không thể phá giải sao?
Cậu lấy điện thoại ra, nhìn người gọi điện đến, đồng tử hơi co lại, ấn nút nghe.
Cậu chủ, chuyện cậu giao tôi đã làm xong, bây giờ tôi đang ở dưới nhà của cô Quan
Giọng người trợ lý vang lên rõ ràng.
Không thử thì làm sao biết.
Khóe miệng Dương Thư Trần cong lên, ánh mắt tràn ngập sự tự tin, ngón tay lướt trên bàn phím nhanh như gió.
Chương trình chạy ra, cậu nheo mắt lại, nhìn từng chuỗi code trên màn hình, bên tai lại vang lên tiếng khóc khi nãy của Quan Vũ Niệm.
Tôi cho em thời gian suy nghĩ tỉnh táo, nhưng không cho phép em suy nghĩ bậy bạ6. Em muốn biết gì tôi đều có thể nói cho em biết, chờ em thông suốt rồi, tôi sẽ giải thích cho em.
Dương Thư Trần đơn giản5 nói một
câu rồi buông cô ra, đi về phía cửa.
Cậu chủ, đây chính là máy tính cậu yêu cầu tôi mang đến.
Đưa tôi.
Dương Thư Trần nhận laptop rồi vào xe ngồi, mở hộp thư điện tử của mình ra, tìm lại những bức thư mà Quan Vũ Niệm gửi cho cậu.
Cô ngồi sụp xuống cửa, hai tay ôm mình, khóc thành tiếng.
Bên ngoài, dáng người cao ngất của Dương Thư Trần đứng ở hành lang.
Tôi biết rồi.
Dương Thư Trần cúp điện thoại, sâu kín nhìn chăm chú cánh cửa kia rồi xoay người đi vào thang máy.
Xuống đến nơi, trợ lý đã sớm chờ cậu ở đầu đường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.