Chương 2806: Không tài nào từ chối một dương thư trần như thế này (1)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 696 chữ
- 2022-02-19 04:52:33
Đối với cô mà nói, cho dù phải chọn bất kỳ ai thì cũng đều như một cơn ác mộng...
Điều làm Quan Vũ Niệm không thể chấp nhận nổi c8hính là vết sẹo trên ngực Dương Thư Trần lại do chính cha của cô tạo ra!
Có lẽ cả đời này cậu sẽ không muốn gặp lại cô nữa nhỉ...
Cô Quan, cậu Ba là một người rất tốt bụng, chỉ là...
Quản gia ngập ngừng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ khuyên nhủ:
Chỉ sợ hôm nay cậu chủ nhà tôi sẽ không ra ngoài đâu, cô Quan hãy về trước đi.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, thể mà vết sẹo trên người cậ3u vẫn còn rõ như vậy, lúc đó cậu đã bị đâm sâu bao nhiêu chứ?
Lúc nằm ở bệnh viện, trong cơn nguy kịch cậu có từng hận người đã 9gây ra tất cả chuyện này hay không?
Bảo vệ cao lớn đứng đưa lưng về phía Quan Vũ Niệm khiến cô không kịp nhận ra có chuyện gì xảy ra, nhưng trực giác mách bảo có một người đang đứng trước mặt bảo vệ.
Cô nhón chân lên, nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia, thoáng chốc còn cho rằng đó là ảo giác của mình!
Cô hơi sững sờ, vội vàng quay lại nhìn về phía sau lưng mình theo bản năng.
Cô nhìn sang thì thấy bảo vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh của nhà họ Nghiêm đang đứng thành một hàng, chặn ở vị trí cách cửa lớn ba mét.
Người thân nhất của cô...
Cơ thể Quan Vũ Niệm mềm nhũn, hai tay phải vịn lấy đầu xe 6mới ngăn không cho bản thân ngã xuống đất.
Nghe thấy thế, các bảo vệ đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ sợ hơi thở mạnh mẽ tỏa ra từ người cậu, nhưng lại e ngại mệnh lệnh của Nghiêm Thừa Trì nên không thể lùi bước.
... Nếu ông có gặp anh ấy, xin hãy giúp tôi nói tiếng xin lỗi với anh ấy.
Quan Vũ Niệm xoay người đi về phía vệ đường, nhưng cô vừa cất bước đã nghe thấy tiếng ầm ầm phát ra từ biệt thự.
Ngay sau đó, tiếng đánh nhau lại vang lên.
Ầm!
.
Quan Vũ Niệm còn chưa kịp nghi ngờ, mấy bảo vệ chắn trước mắt cô đã ngã sầm xuống đất. Bóng dáng cao ráo của Dương Thư Trần chậm rãi bước ra từ vòng vây.
Nhất định là cậu đang rất tức giận, tức giận đến mức không muốn gặp lại cô nữa.
Cha của cô đã từng mang đến đau đớn cho cậu, chỉ sợ đây sẽ là dấu vết khó phai ngăn cách giữa hai người.
Cậu không muốn gặp lại cô cũng đúng thôi.
Cậu không tính món nợ của cha cô lên đầu cô là cô phải biết ơn cậu rồi, sao cô có thể mơ mộng hão huyền rằng cậu sẽ vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì?
Thì ra đây chính là lý do tại sao người nhà cậu lại ghét cô đến vậy.
Và đây cũng là kết cục đã được định sẵn giữa hai người.
Có phải Dương Thư Trần... rất hận tôi không?
Quan Vũ Niệm dùng sức siết chặt tài liệu trong tay, trong mắt hiện lên ánh sáng phức tạp.
Cô đã đồng ý với cậu là sẽ đợi cậu ra ngoài, thế nhưng bây giờ cậu còn ra ngoài nữa không?
Cô nhìn ánh mắt đồng cảm của quản gia, rồi lại chậm rãi dời mắt đến biệt thự nhà họ N5ghiêm.
Người nhà họ Nghiêm có thể chấp nhận được một đứa trẻ mồ côi trở thành mợ chủ, nhưng không thể chấp nhận một người có thể làm tổn thương đến Dương Thư Trần ở bên cạnh cậu...
Khi đối mặt với những bảo vệ đang tính chặn mình lại một lần nữa, trong mắt cậu chỉ còn lại vẻ lạnh lùng và tức giận!
Tránh ra!
Dương Thư Trần hé mở bờ môi mỏng, gằn lớn hai tiếng như một lời cảnh báo của Tử thần.
Bầu không khí căng thẳng khiến không khí xung quanh như đông cứng lại...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.