Chương 753: Ba cô tên gì? (5)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 643 chữ
- 2022-02-11 04:43:45
Bác sĩ bước tới đo nhiệt độ cho Dương Mộc Nhã rồi mới tiếp tục dặn dò,
Bệnh nhân đã hết sốt, nhưng hai ngày này nên ăn uống c8àng thanh đạm càng tốt.
Hôm nay ăn thức ăn lòng là tốt nhất.
Vâng, cảm ơn bác sĩ.
Hạ Trường Duyệt bị mắng, ngoan n3goãn gật đầu như một học sinh.
Bác sĩ nói bà ngủ lâu như vậy, chắc chắn lúc tỉnh dậy sẽ thấy đói.
Cháu đoán cô cũng gần thức nên đã đi xuống tầng dưới mua một bát cháo.
Hạ Trường Duyệt bừng tỉnh, cô đứng dậy khỏi ghế, đưa tay ra đỡ Dương Mộc Nhã.
Cô không thể mở được mật khẩu khóa màn hình của điện thoại di động, vì vậy chỉ có thể chạy đến tòa nhà của nhà họ Dương để thông báo cho quản gia.
Nhưng không ngờ bấm chuông cửa cả buổi cũng không có người mở cửa, cô không yên tâm để Dương Mộc Nhã ở một mình trong bệnh viện, vội vàng để lại một tờ giấy nhét vào cổng sau, rồi quay lại đây.
Giọng bà cũng bị khàn sau cơn sốt cao.
Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, thật tốt quá.
Tài liệu mà Dịch Hải Âm đưa cho cô có nói Dương Mộc Nhã không chồng không con cái.
Sau khi Dương Tác qua đời, nhà họ Dương chỉ còn lại một người con duy nhất là bà, lẻ loi đơn độc trông coi sản nghiệp to lớn của gia đình.
Trong tài liệu còn nói cả năm nay Dương Mộc Nhã đều đi du lịch, nhưng thật ra là đang tìm kiếm ai đó.
Nhưng cô không hiểu, bà đã không còn người thân nào thì còn muốn tìm ai? Cô đã thăm dò nhiều lần nhưng Dương Mộc Nhã không bao giờ hé môi nhắc đến.
Sau khi bác sĩ rời đi, cô mới thở phào ngồi xuống, quay đầu lại nhìn Dương Mộc Nh6ã vẫn còn đang ngủ.
Nhớ lại cảnh tượng chiều hôm qua, cô vẫn cảm thấy kinh hoàng.
Cô yên tâm, cháu cứu cô chỉ là việc nên làm.
Cháu sẽ không dùng chuyện này để ép cô phải giúp cháu.
Dường như bà không muốn người khác biệt trên thế giới này còn có người mà bà quan tâm.
Là cô cứu tôi?
Không biết Dương Mộc Nhã đã tỉnh dậy từ khi nào, đôi mắt sắc sảo nhìn Hạ Trường Duyệt chằm chằm.
Bây giờ cô ngồi bên giường nhìn Dương Mộc Nhã cô đơn lẻ loi, bên tai như lại vang lên lời nói của bác sĩ.
Người ta có nhiều của cải hơn nữa thì sao chứ? Nếu đến một người bầu bạn bên cạnh cũng không có, xảy ra chuyện cũng không ai hay thì mới thật sự là trắng tay.
Khi nhìn thấy Dương Mộc Nhã5 nằm bất động trên giường, cô còn tưởng bà đã...
Dương Mộc Nhã đã ngủ cả đêm, khuôn mặt bà không còn đáng sợ như ngày hôm qua, nhưng vẫn không chút sức sống.
Cô cũng không giải thích mình vốn không phải người nhà của Dương Mộc Nhã.
Cô c9hỉ là chân sai vặt bị bà ghét bỏ...
Cô nâng giường cho bà, lót gối cao lên rồi mới bưng bát cháo, mở nắp ra đút cho bà ăn.
Khi chiếc thìa tiến sát đến miệng của Dương Mộc Nhã, bà lại không ăn mà chỉ nhìn chòng chọc Hạ Trường Duyệt.
Cháo sắp nguội rồi, tranh thủ ăn đi cho nóng.
Hạ Trường Duyệt nhìn ánh mắt để phòng của bà, kiên quyết nói.
Nhưng trong lòng cô lại đang thầm lẩm bẩm, chưa thấy ai có tính cảnh giác cao như vậy.
Lúc bệnh nặng chưa khỏi, chẳng phải đầu óc người ta sẽ không được minh mẫn sao? Tại sao bà lại trái ngược thế này...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.