Chương 77: Người giống cậu
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 751 chữ
- 2022-02-04 08:16:41
Đương nhiên, người mẹ yêu nhất là Cục cưng bự của mẹ rồi.
Hạ Trường Duyệt nhéo nhéo gương mặt xinh xẻo của nhóc, nghiêm túc nói.
Đây là món quà tốt nhất mà Nghiêm Thừa Trì đã cho cô, sao cô không yêu cho được.
Nói đi, bí mật của con là gì?
Cậu nhóc ngồi xuống trước mặt cô, hai tay nâng mặt cô lên, nói rất chân thành,
Tiểu Duyệt Duyệt, người con yêu nhất cũng là mẹ.
Cái này cũng là bí mật? Không phải từ nhỏ đến lớn nó luôn nói những lời này sao? Đôi khi cô hoài nghi mình không phải sinh ra một đứa bé, mà là một người yêu nhỏ, mỗi ngày ngủ dậy đều tỏ tình với cô, sợ cô bị cướp đi mất.
Sao? Mẹ không thích à?
Cậu nhóc nhìn thấy biểu cảm của cô thì lập tức không vui.
Vui chứ, đương nhiên mẹ rất vui rồi.
Hạ Trường Duyệt cười tủm tỉm nhìn nó, hôn lên gương mặt nhỏ xinh một cái,
Vậy mẹ đi nha, hôm khác lại đến thăm con.
Không gặp con cũng phải nhớ con đấy.
Cậu nhóc lại bổ sung điều kiện.
Nhìn theo bóng dáng của Hạ Trường Duyệt, khuôn mặt như ngọc tạc của cậu nhanh chóng ỉu xìu, bàn tay nhỏ tròn trịa siết lấy vạt áo.
Cậu rất muốn nói cho Tiểu Duyệt Duyệt biết, cậu đã gặp một ông thô lỗ trông rất giống mình.
Người đàn ông này có phải là ba cậu hay không? Nếu cậu có ba, vậy người Tiểu Duyệt Duyệt yêu nhất sẽ không phải là cậu đúng không?
Hạ Trường Duyệt rời khỏi nhà họ An, nhanh chóng đón xe về biệt thự.
Thấy Nghiêm Thừa Trì vẫn chưa về, cô thở dài nhẹ nhõm.
Nhưng đợi mãi đến bảy giờ rưỡi tối mà vẫn không thấy bóng dáng của Nghiêm Thừa Trì, cô lập tức đứng ngồi không yên.
Hạ Trường Duyệt xuống lầu tìm quản gia,
Đã muộn vậy rồi mà Nghiêm Thừa Trì vẫn chưa về nhà sao?
Cậu Trì vẫn còn ở công ty làm thêm giờ.
Quản gia cung kính nói.
Đã muộn thể này, anh ấy vẫn bận làm việc...
Hạ Trường Duyệt lầm bầm, đang chuẩn bị đi vào nhà bếp nấu bát mì ăn cho qua bữa tối, thì lại nghe thấy tiếng của quản gia.
Hai ngày trước, sức khỏe của cô Hạ không tốt, cậu Trì phải hoãn cuộc họp cấp cao của công ty, nên công việc mới tồn đọng nhiều như vậy.
Giọng nói của quản gia rất bình thản, không hề có ý trách móc.
Ông nói xong thì rời đi.
Hạ Trường Duyệt đứng ở cửa nhà bếp, sững sờ một lúc lâu.
Hai ngày trước bởi vì phải chăm sóc cho cô nên anh mới trì hoãn công việc.
Cô còn nghĩ rằng, anh ở lại biệt thự, chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
Trong lòng của Hạ Trường Duyệt như có một dòng nước ấm chảy qua, cô ngẫm nghĩ, sau đó đi vào nhà bếp bắt đầu tìm nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị bữa tối cho Nghiêm Thừa T.
Sau khi cô đóng gói cẩn thận bữa tối thì mới ra khỏi khu biệt thự, đến Tập đoàn Nghiêm thị.
Nhân viên tiếp tân vẫn còn nhớ cô, sau khi thông báo một tiếng thì gác điện thoại.
Cô Hạ, Tổng Giám đốc bảo cô lên.
Anh ấy họp xong rồi sao? Vậy anh ấy đã ăn tối chưa? Hạ Trường Duyệt nhìn chằm chằm vào hộp cơm trong tay mình, khẩn trương một cách kì lạ.
Sao cô có thể động lòng đi nấu bữa tối cho anh chứ, chẳng may lát nữa lên đó, Nghiêm Thừa Trì nói đã ăn rồi, vậy cô càng thêm mất mặt.
Hơn nữa cô còn chưa hỏi anh đã tự tiện chạy đến công ty đưa cơm, anh có tức giận hay không? Hạ Trường Duyệt hối hận nghìn lần vạn lần.
Nhưng cũng đã đến rồi, cô chỉ có thể đánh liều đi lên thôi.
Khi đến cửa văn phòng, cô hít sâu rất nhiều lần rồi mới đưa tay gõ cửa.
Vào đi.
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, mang theo sự tôn quý.
Hạ Trường Duyệt càng thêm khẩn trương.
Cô run rẩy đưa tay đẩy cửa, nhìn qua đã thấy Nghiêm Thừa Trì đang dựa vào ghế xô pha, hai chân bắt tréo đợi cô.
Gương mặt quyến rũ của anh không có quá nhiều biểu cảm, chỉ là khóe môi hơi nhếch, không che giấu được tâm trạng vui vẻ.