Chương 2008: Gặp người quen cũ - gặng hỏi


Rốt cuộc cô làm sao thể: Cửu Miêu không hiểu cô đột nhiên thay đổi như vậy là đã xảy ra chuyện gì, cô ta cho là trong hang động này c8ó vấn đề.

Hai người bước nhanh từ bên trong ra.
Đống lửa nhỏ bay tán loạn, mấy khúc gỗ tương đối lớn lăn lông lốc5 sang bên cạnh.
Giang Viễn khó khăn lắm mới nhóm xong đống lửa, bây giờ bị mất hết, không nhịn được có chút nóng nảy,
Cô làm gì thế hả!
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên lạnh giá, cô chất vấn từng chữ,
Câu này nên là hỏi cậu mới đúng! Ai cho phép cậu đốt lửa chỗ này!
Giang Viễn bị ánh mắt lạnh lùng của cô làm ngẩn ra, không tự chủ được hơi lắp bắp,
Ở...
Đến lúc đó xảy ra vấn đề gì, ai sẽ chịu trách nhiệm!
.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng quét mắt qua từng người ở đây.
Chuyện đốt lửa ở cửa hàng cũng là được hắn cho phép mới làm, nếu thật sự bàn đúng sai, hắn cũng có một chút trách nhiệm.
Cuối cùng Nhiếp Nhiên dừng tầm mắt ở trên người Giang Viễn.
tôi thấy cậu ta cũng không cố ý, cô Diệp, hay là tạm thời...
bỏ qua cho cậu ta một lần đi, bây giờ đang là lúc thiếu người, cô nói có đúng không?
Lúc này Phó lão đại bất chấp khó khăn giải vây.
Thậm chí sẽ còn lo nghĩ cho an nguy của cô, lén chế tạo ra những cạm bẫy kia.
Đột nhiên cô lại thấy nhớ nhung những người đó.
Bọn chúng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở đó, ngậm chặt miệng.
Cửu Miêu thấy Giang Viễn bị mắng như vậy cũng không dám trả lời, nể tình trước kia lúc mình bị bệnh hắn phục vụ mình, cô ta lên tiếng:
Chúng ta đang ở trong hang động, chắc là khói sẽ không bay ra ngoài đâu.
Sắc mặt Nhiếp Nhiên u ám, cô chuyển tầm mắt lên người Cửu Miêu,
Vậy còn mùi gỗ cháy bốc lên thì sao?
Cửu Miêu ngẩn ra.
ở đây ẩm ướt lạnh lẽo thế này, không không nên đốt lửa sưởi một chút à?
Nói xong, hắn cũng vì sợ hãi mà nuốt nước miếng một cái.
Giọng Nhiếp Nhiên đã lạnh đến 0 độ,
Bây giờ cậu đang ẩn nấp, không phải đang tụ họp đi nghỉ! Nếu như không chịu được thì đi về cho tôi! Ở đó cậu muốn đốt nhà cũng không có ai quan tâm.
Giọng cô vang vọng lại từng tiếng trong hang động này, thanh sắc nghiêm khắc kia làm cho người ở đây bị áp chế không dám mở miệng nói một câu.
Lúc sắp ra khỏi con đường, Cửu Miêu thấy bên ngoài lối đi lại có chú3t ánh sáng.
Sao trong hang động này lại có ánh sáng? Còn không đợi cô ta kịp phản ứng, Nhiếp Nhiên đã hung ác bước ra ngoài.9
Tất cả đều cúi đầu thật thấp, chỉ muốn chui luôn xuống dưới đất.

Chuyện đó...
Phó lão đại thấy cô đi từ bên trong ra, vừa muốn tiến lên đón, lại bị Nhiếp Nhiên không đếm xỉa đến.
Cô lạnh mặt đi6 thẳng qua hắn, sau đó đạp tung đống lửa ở giữa bọn chúng.

Môi trường ở khu vực này ẩm ướt, sương mù lại dày, gió không thể thổi bay hết mùi đi được, sẽ chỉ ngưng tụ giữa không trung.
Nếu như có người tới, không cần tìm, chỉ cần ngửi cũng biết nơi này có người đang đốt lửa.
Tên kia bị mắng cúi đầu không dám nói một câu.
Nhiếp Nhiên ngại vì bây giờ đang ở trong tình cảnh thật sự không thể thiếu người hơn nữa, cũng chỉ có thể kìm nén tâm trạng,
Muốn chết thì đừng liên lụy đến tôi! Nếu còn có lần sau, tôi sẽ ném cậu xuống biển cho cá ăn.
Đây chính là nguyên nhân cô thích làm một mình, dẫn theo một đám đồng đội heo lúc nào cũng có thể bị liên lụy.
Vốn dĩ cho là hồi đó lúc đám người Hà Giai Ngọc, Nghiêm Hoài Vũ cùng đánh cướp biển, cô đã quá mệt mỏi rồi.
Nhưng bây giờ xem ra bọn họ còn tốt hơn nhiều! Dù sao bọn họ cũng được huấn luyện nên điều gì nên làm điều gì không nên làm đều vô cùng rõ ràng.
Gần nửa năm trôi qua, không biết bọn họ sống có tốt không.

Có phải Hà Giai Ngọc vẫn không ngừng cãi nhau với Nghiêm Hoài Vũ, đôi tình nhân nhỏ Thi Sảnh và Kiều Duy thì có phải vẫn ân ân ái ái, Dương Thụ ở đơn vị dự bị lâu như vậy chắc bây giờ ít nhiều cũng giống binh lính chân chính rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.