Chương 118: Ác độc
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2343 chữ
- 2022-02-04 04:43:40
Cha nói, Quận vương gia tuy là võ tướng nhưng lại tinh thông văn thơ, thật sự là văn võ song toàn.
Quận vương gia chẳng những đưa tới mấy th8ỏi mực tốt mà còn tặng cả bức Cây Khô Gặp Mùa Xuân' của tiền triều cho cha nữa.
Khi nãy sau khi dùng bữa xong, Trần Doãn Viễn thần bí vuốt 3vuốt râu gọi Hoành ca vào phòng mình, thì ra là đắc ý trải tranh ra khoe với con trai.
Trong lời nói của Chu Đại thái thái Chân thị rõ ràng có thâm ý, thị đang gián tiếp nói rằng con gái Trần gia đều từng bước qua cổng lớn của Chu gia.
Chu gia mời rất nhiều khách, mỗi người một lời cũng mất hồi lâu mới dần tản bớt.
Lão thái thái nhánh cả vất vả lắm mới tìm được cơ hội nói riêng với Chu phu nhân:
Lần này tới là muốn nhờ phu nhân đi nói hộ một tiếng, đúng là thằng bé Cát gia có lỗi trước, nhưng tuyệt đối không có chuyện cố ý đánh chết người.
Lâm Di cùng Hoành ca đến phòng của tiểu Tiêu thị, Trần Doãn Viễn đang say sưa nói về chuyện này:
Ta mới biết được đêm đó Quận vương vấn say rượu muốn về phủ, nhưng chẳng rõ thế nào lại đi tới nhà chúng ta.
Chu gia không thấy Quận vương gia thì tới phủ của Ngũ vương gia tìm, mất một lúc lâu vẫn không tìm thấy.
Chu Thập Cửu uống rượu say? Đêm đó lúc tới nhà họ, rõ ràng anh ta tỉnh như sáo.
người thường sẽ không dám đắc tội.
Tổ mẫu từng nói, nếu cha có thể chịu đựng làm ở Lại bộ tới khi được thăng lên đường quan, chí ít sẽ khiến người khác kiêng dè phần nào.
Không ngờ chẳng mấy chốc ước nguyện đó lại sắp thành hiện thực.
Tiểu Tiêu thị oán trách nhìn Trần Doãn Viễn,
Quận vương gia đã say mà lão gia còn uống rượu với ngài ấy, lão gia cũng thật là...
Đêm đó cha mới chính là người say khướt, đến mức sáng hôm sau không tới nha môn nổi, trong khi Chu Thập Cửu lại tỉnh táo thong dong ngồi đánh đàn trong đình.
Chu Thập Cửu ở phủ của Ngũ vương gia uống rượu say còn tìm tới Trần gia, chuyện này truyền ra ngoài, thảo nào người ta liền nhìn cha bằng ánh mắt khác.
Cha vốn ủ rũ vì không được Ngũ vương gia mời dự tiệc, cứ thể lại chụp được phúc từ trên trời rơi xuống.
Thư họa mà Trần Doãn Viễn thích đều hơi khác với tiêu9 chuẩn bình thường, rất khó kiểm, ra tiệm mua về hay được tặng đều không đúng ý ông.
Lần này rốt cuộc cũng đạt được mong muốn, tất nhiên ông6 mừng không nói nên lời, đến mức nha hoàn bưng trà vào thư phòng, ông liền giận dữ đuổi ra ngoài, sợ nước trà vô tình để làm hỏng tranh, thưởng thức5 xong lại liên tục dặn dò tiểu Tiêu thị phải cất kỹ.
Ở
Nhắc tới cha, Hoành ca vui vẻ bình luận thêm:
So với lúc còn ở Phúc Kiến, trông cha thoải mái hơn nhiều.
Từ sau khi Khang Quận vương bình định loạn hổi Kinh và Ngũ vương gia mở tiệc chiêu đãi công thần, tình cảnh của Trần Doãn Viễn rõ ràng khá hơn trước rất nhiều.
Cũng tới gần đây Trần Doãn Viễn mới biết được nguyên cớ vì sao.
Suy cho cùng vẫn đều nhờ Khang Quận vương.
Lâm Sương nghe xong, hy vọng duy nhất trong lòng liên tắt ngúm.
Cho dù cậu ấm nhà họ Cát được thả ra, e rằng chuyện cưới hỏi giữa hai nhà cũng sẽ dở dang.
Lão thái thái nhánh cả thật sự không còn cách nào khác, đành nhờ Huệ Hòa Quận chúa tới Chu gia nói giúp vài lời.
Lần nào nhìn thấy Chu phu nhân, Lâm Di cũng cảm thấy tâm tư của Chu phu nhân thật sự sâu không lường được.
Hí kịch trong sảnh bắt đầu mở màn, chúng phu nhân vừa tươi cười nói chuyện phiếm vừa xem kịch.
Lão thái thái nhánh cả sợ lạnh nên Lâm Di tháp tùng bà vào sương phòng tránh gió.
Thật là một đề thi hiếm gặp.
Nàng nhớ cha đã từng nói, đề thi trong các kỳ khoa cử đa số là về Bách Gia Chư Tử hay cách trị quốc
.
Bách Gia Chư Tử (trăm nhà tranh tiếng) là những triết lý và tư tưởng ở Trung Hoa cổ đại, nở rộ vào giai đoạn từ thế kỷ thứ 6 đến năm 221 TCN trong thời kỳ Xuân Thu và Chiến Quốc.
Trần Doãn Viễn vừa dứt lời thì nhìn về phía Hoành ca,
Hai đứa tới làm gì vậy?
Hoành ca thưa:
Muốn thỉnh giáo cha về đề bài kỳ thi mùa Xuân lần này ạ.
Trần Doãn Viễn nghe vậy, hai mắt liền sáng lên, khen ngợi con trai:
Quả nhiên có tiến bộ.
Hoàng ca cầm đề thi nhìn, đề mục của văn bát cổ
luôn lắt léo đến váng đầu.
Trần Doãn Viễn chậm rãi giải thích:
Đối với hải ngoại, quốc gia nên chú trọng nhân trị hay nên tăng cường binh lực, thí sinh phải viết bài luận về vấn đề này dựa theo các sự kiện liên qua trong lịch sử và trích dẫn kinh điển.
() Văn bát cổ là một thể văn rất đặc biệt trong khoa cử truyền thống ở Trung Quốc.
Đời sau của cả nhà họ đều dựa vào thằng bé đó, Cát gia bây giờ cuống lắm rồi, bọn họ cũng chỉ muốn tìm một đường sống cho con trai nhà mình thôi, tôi đành mặt dày lại đây nhờ phu nhân giúp đỡ.
Từ đầu đến cuối Chu phu nhân vẫn nở nụ cười, nghe xong bà ta liền nói:
Lão thái thái đã nói vậy thì sao ta có thể không giúp chứ, lát nữa mẫu thân của Vĩnh Hưng sẽ tới đây, luận bối phận Chân thị nên gọi ta một tiếng bá mẫu.
Cứ để vị trưởng bối này là ta hỏi thăm thân thị, xem nhà họ rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng bỏ qua.
Lời lẽ vô cùng khéo léo, không bắt bẻ được chỗ nào.
() Trà Long Tỉnh là một loại trà xanh nổi tiếng của Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.
Hầu như được chế biến bằng tay theo phương thức truyền thống và nổi tiếng và có chất lượng rất cao.
Con dâu cả của Chu phu nhân là Chu Đại thái thái Chân thị niềm nở tiếp khách, nhìn thấy Lâm Di liền lôi kéo nàng ngắm nghía một lúc lâu, cười nói với các vị phu nhân trong sảnh:
Tiểu thư nào của Trần gia cũng xinh đẹp hết, ta đều gặp chúng rồi nên mới dám nói đấy.
Thị vừa nói dứt câu, Lâm Di lập tức cảm giác được có nhiều ánh mắt chĩa về phía mình hơn.
Lão thái thái nhánh cả và Lâm Di đứng dậy hành lễ với Chân thị.
Chân thị cười phát khăn một cái,
Ôi dào, khách khí như vậy làm gì, chúng ta đâu phải là người ngoài.
Vừa nói thị vừa đưa cánh tay nung núc thịt kéo Lâm Di tới gần mình.
Chu phu nhân và chân thị ngồi xuống, nha hoàn nhanh nhảu dâng trà lên.
Chân thị nhìn Lâm Di mấy lượt.
Lão thái thái nhánh cả cổ nở nụ cười khách khí nói vài câu với Chân thị.
Chân thị bâng quơ đối đáp cho có lệ, dường như chỉ hứng thú với Lâm Di mà thôi.
Đến khi Chu phu nhân nhắc tới chuyện của Cát gia, Chân thị mới tỏ ra vỡ lẽ,
Chuyện đó à!
Vừa nói thị vừa nhìn lão thái thái nhánh cả Trần gia,
Trước đó lão thái thái đã cho người tới đánh tiếng với ta rồi mà, ta cũng đã nói là không vấn đề gì, người đừng để trong lòng.
Chân thị nói hết sức ung dung, đương nhiên là vì cậu ấm Cát gia vẫn còn trong ngục, phải sốt ruột chính là Trần gia và Cát gia chứ đâu phải nhà họ.
Không đợi Trần lão thái thái nhánh cả mở miệng, Chân thị lại nói tiếp:
Chỉ thương cho thằng bé kia thôi, đi theo gương ca nhà ta nhiều năm như vậy, bây giờ lại đột ngột mất mạng, bên người Xương ca nhà ta chỉ có thằng bé đó là dùng được.
Chỉ lát sau Chu phu nhân và một người mặc y phục gấm thêu đuôi phượng màu bạc, đầu cắm đầy trâm ngọc và trâm bướm, mặt nọng đến mức hai cằm lộ rõ, mép mũi có một nốt ruồi to đùng bằng đầu ngón tay,mắt ti hí gần như thành đường thẳng, cả hai thong thả đi vào sương phòng.
Vị phu nhân kia theo Chu nhân đi tới trước chủ tọa, đảo trong mắt mấy vòng ở trên mặt lão thái thái nhánh cả rồi liếc sang Lâm Di ở bên cạnh.
Từ ánh mắt đắc ý kia, Lâm Di đoán được ngay vị này chính là mẫu thân Chân thị của của Chu Vĩnh Xương.
Huệ Hòa Quận chúa tốn hết một ngày, hỏi thăm ra được tin gia đình Chu Vĩnh Xương và Chu phu nhân, thẩm nương của Khang Quận vương có qua lại với nhau.
Vừa hay Chu phu nhân tổ chức tiệc, lão thái thái nhánh cả và Lâm Di cùng tới tặng quà.
Chu phu nhân nhìn thấy lão thái thái nhánh cả Trần gia thì vô cùng thân thiết mời bà ngồi xuống, cho người dâng lên một chén trà Long Tỉnh bằng sứ hồng có khắc chữ
thọ
trên nắp chén.
Trần Doãn Viên uống nửa chung trà,
Chủ khảo đại nhân và Tề nhị lão gia vốn là bạn cùng lớp.
Lâm Di chau mày, không phải nàng nghĩ nhiều, nhưng vừa quen biết quan chủ khảo lại được thứ hạng đầu trong tình huống đề thi khác lạ như vậy, bên ngoài biết được có khi nào sẽ sinh nghi không? Lâm Di mới nói cho lão thái thái nhánh cả sự lo lắng của mình, phía nhà tổ liền có người tới báo cáo chuyện ở thôn trang.
Thật sự là khinh người quá đáng, không cho chúng ta động đến một phần đồ đạc ở thôn trang, lại không chịu thả cậu ấm Cát gia, thôn trang bây giờ đã thành của bọn họ rồi.
Nhà họ Cát cũng thật là, mới nghe nói bên kia rào đón mấy câu đã đưa rất nhiều tiền bạc sang, kết quả bọn chúng lại nói chỉ bảo đảm không liên lụy Trần gia thôi, Cát lão gia nghe xong liền ngất xỉu.
Thật ác độc, lão thái thái nhánh cả gần như bóp vỡ phật châu trong tay,
Như thể người nhà họ Cát sẽ tưởng rằng trên dưới Trần gia chúng ta chạy chọt khắp nơi là chỉ để không bị liên lụy.
Cát gia và Trần gia vốn cùng chung mối thù, bây giờ hình ảnh của Trần gia trong lòng người Cát gia lại bị trét trấu đầy sạn.
Một bài văn bát cổ thường có tám đoạn (bát cổ - tám vế), ở đoạn 4 – 5 – 6 – 7 đều có hai vế đối nhau, theo lối biền ngẫu, nhưng không yêu cầu về vấn chặt chẽ như trong đối.
Để bài của văn bát cổ phong phú và đa dạng, tuy nhiên không được nằm ngoài tứ thư, ngũ kinh.
Việc ra để xoay quanh tứ thư, ngũ kinh như vậy đòi hỏi sĩ tử ứng thì bắt buộc phải rèn tập kinh điển một cách nhuần nhuyễn, chỉ ra câu từ nào cũng có thể nói được về xuất xứ cũng như giảng giải nghĩa lí.
Trần Doãn Viễn vui vẻ nói thêm:
Thị lang đại nhân nói, chờ ta quen thuộc sự vụ ở Lại bộ, cuối năm sẽ để cử ta lên làm lang trung Lại bộ.
Tiểu Tiêu thị mở to hai mắt,
Chưa gì lão gia đã sắp được thăng thành đường quan rồi sao?
Trần Doãn Viễn nở nụ cười đầy ẩn ý,
Ở Lại bộ có nhiều viên ngoại lang như vậy, theo lý thì lý lịch của ta chưa đủ, đều nhờ thị lang đại nhân cố ý nâng đỡ thôi.
Ở các bộ khác còn đỡ, chứ chức vị chủ chốt ở Lại bộ là thứ mà nhiều người làm bạc cả đầu cũng không bò lên nổi, tuy cha từng lập công to, nhưng như vậy cũng quá nhanh rồi.
Đường quan của Lại bộ...
Đây là thời kỳ hoàng kim của triết học Trung Quốc vì rất nhiều hệ thống triết lý và tư tưởng được phát triển và bàn luận một cách tự do.
Trần Doãn Viễn nói thêm:
Tề Nhị lang thi đậu Hội Nguyên, chủ khảo đại nhân của kỳ thi năm nay rất mừng.
Tể Nhị lang phá đảo kỳ thi mùa Xuân, xem như đã đền bù được tiếc nuối của đợt thi Hương lần trước rồi.
Lâm Di không nhịn được xen vào hỏi:
Vì sao quan chủ khảo lại mừng đến vậy ạ?
.
Haiz...
Thật sự như bị chém mất cánh tay phải, muốn nói không thương tiếc là nói dối rồi.
Trần lão thái thái nói xem có đúng không?
Đã muốn cầu người ta thì còn có thể phản bác được hay sao? Lão thái thái nhánh cả cố nói:
Đây cũng là tai họa bất ngờ, chẳng ai muốn thế cả.
Chân thị không phản bác, chỉ đưa mắt nhìn Lâm Di,
Nhà chúng ta thiếu mất một người, nếu có thể bổ sung người, khiến Xương ca nhà chúng ta vui vẻ lại, mọi chuyện sẽ dễ tính ngay.
Lão thái thái nhánh cả không ngờ Chân thị lại có thể nói thẳng ra như vậy, kinh ngạc nhìn Chu phu nhân hồi lâu vẫn không phản ứng lại được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.