Chương 119: Đảo ngược tình thế
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2179 chữ
- 2022-02-04 04:43:39
Chân thị có thể trắng trợn lên tiếng ở Chu gia như vậy, đương nhiên là vì được Chu phu nhân ở sau lưng ủng hộ.
Lâm Di lấy thuốc m8ang theo người cho lão thái thái nhánh cả ăn một ít, nhờ vậy bà mới cảm thấy ngực nhẹ hơn.
Xem kìa.
Chân thị nở nụ cười,
Ta đ3ã sớm nghe nói Trần Lục tiểu thư vốn được Nhân Ngữ Thu tiên sinh dạy dỗ.
Vừa nói vừa quay sang nhìn Chu phu nhân,
Sức khỏe lão phu nhâ9n nhà ta xưa nay không được tốt lắm, nếu Trần Lục tiểu thư có thể giúp lão phu nhân nhà ta điều dưỡng thì hay quá.
Lâm Di cảm thấy sống6 lưng của lão thái thái nhánh cả lại căng lên.
Thái thái Cát gia? Thái thái Cát gia...
Người nói oan cho lão thái thái nhà tôi rồi, lão thái thái nhà tôi cũng vì thiếu gia Cát gia mới...
ở chỗ này đấy.
Nếu gặp phải loại như con bé đó, theo tính của người thì chắc con bé đó đã cưỡi lên đầu người rồi.
Chu phu nhân hơi cau mày,
Nhưng cũng đầu thế gay gắt như vậy, về sau trở thành xa lạ thì làm thế nào?
Chân thị hớn hở đáp:
Thì bỏ thôi, bằng không lại tục huyền cưới người khác, chỉ cần con trai êm đẹp, còn sợ cây ngô đồng không dự được phượng hoàng tới đậu sao?
Chu phu nhân dừng bước,
Xem kiểu ăn nói của cô kìa.
Chân thị như bị đả kích lớn,
Con cũng chỉ giải sầu cho mình thôi, con không có phúc như người, sắp kết thân với Bồ Tát nổi danh Kinh thành, cô bé kia lại đẹp như tiên nữ, về sau người hưởng không hết phúc.
Nghe nhắc tới Trần Nhị thái thái Điền thị và Trần tử Tiểu thư, Chu phu nhân cũng gật đầu tán thành,
Cô bé kia đúng là không tệ, vừa xinh đẹp vừa lương thiện, giống hệt mẹ mình.
Chu phu nhân tiến vào phòng khách, Chân thị vừa định vào theo thì Chu Đại thái thái con dâu cả của Chu phu nhân lập tức túm tay tỷ tỷ nhà mẹ đẻ mình kéo sang một bên, nhỏ giọng hỏi:
Sao rồi?
Chân thị cười mỉa,
Bây giờ còn hống hách lắm, nhưng sớm muộn cũng phải tự tìm tới cửa cầu xin chúng ta thôi, đến lúc đó đồ cưới nhất định sẽ không ít.
Nếu không có muội muội nhắc nhở rằng nhánh cả Trần gia có không ít của cải, lão thái thái nhánh cả Trần gia lại cực kỳ yêu thương Trần Lục tiểu thư, thị sẽ không nghĩ tới phương pháp này.
Chu Đại thái thái cũng cười theo.
Trước đó so sánh nàng ngang với một gã sai vặt, bây giờ lại coi nàng như một lang5 trung, Chân thị đang nắm giữ điểm yếu của Trần gia nên cho rằng nàng sẽ không cự tuyệt.
Được phu nhân nâng lên quá cao rồi.
Lâm Di quay lại đối đầu với ánh mắt của Chân thị, mỉm cười nói:
Cháu vì tổ mẫu và cha mẹ mới làm ít dược thiện, còn đối với người khác thì đừng nói là điều chế thuốc, ngay cả giảng qua dược lý cũng không thể.
Chân thị kinh ngạc rồi lập tức cười khẽ,
Nói vậy là sao, quá không nể mặt ta rồi đấy.
Lâm Di vẫn thong thả nói bằng ngữ điệu không kiêu ngạo cũng không tự ti:
Không phải không nể mặt phu nhân mà là vì cháu theo Nhân Ngữ Thu tiên sinh học dược lý chỉ để tận đạo hiểu, những thứ khác thật sự không có khả năng.
Lão thái thái nhánh cả giận đến mức tay run rẩy, nhưng vẫn không dám nói câu nào, đi tới chỗ hẻo lánh mới dùng sức chống mạnh quái trượng xuống đất,
Ỷ vào ông trời không nhận người xấu liền vô pháp vô thiên.
Là tôn thất không có nghĩa là có ông trời che chở cho tất cả mọi việc mình làm.
Hạ nhân gác cổng của Chu gia bắt đầu chuẩn bị xe ngựa tiễn khách ra về.
Xe ngựa Trần gia được dắt tới, Lâm Di vừa định đỡ lão thái thái lên xe, ngoài cửa bỗng vọng vào tiếng gào thê lương:
Trần lão thái thái, ca nhi nhà chúng tôi vì che chở điển trang của Trần gia bà mới bị người ta hãm hại, vậy mà Trần gia các người lại không biết báo ân, khăng khăng làm lơ, thật sự khiến chúng tôi không còn đường sống nữa.
Xem kịch xong, tuy còn sớm nhưng lão thái thái nhánh cả Trần gia vẫn dẫn cháu gái xin cáo từ.
Chân thị mẫu thân của Chu Vĩnh Xương phất khăn, xem kịch chưa thỏa mãn nên học Tiểu Lăng Tiên hát một câu, lập tức được cả sảnh hoan hô tán thưởng.
Chân thị liếc nhìn Trần Lục tiểu thư, thấy Trần Lục tiểu thư vẫn đứng yên, không hề có ý định hùa theo, thị càng nóng máu, cười nhìn Chu phu nhân,
Lần trước chơi bài vẫn chưa tận hứng, hôm nay phải chơi nhiều hơn vài ván đấy.
Chân thị nói tiếp:
Yên tâm đi, chuyện thành sẽ không thiếu phần của muội đâu.
Chu Đại thái thái vội vàng khoát tay,
Muốn cảm ơn thì cảm ơn Quan Âm đại sĩ chỉ điểm cho tỷ ấy, ta cũng chỉ vô tình nghe được Trần Nhị thái thái Điền thị nhắc tới thôi.
Chân thị đắc ý cười cười, nghĩ tới Trần Lục tiểu thư đứng ra đối đầu với mình thì cười khẩy,
Nhánh cả Trần gia mà không có của chìm của nổi thì còn lâu ta mới thèm con bé đó.
Quả nhiên là đồ lớn lên ở vùng quê, không có chút phép tắc nào.
Khách ở đây không phải là hoàng thân thì cũng là gia đình hiển quý, vậy mà bọn chúng còn dám tới đục nước béo cò, nếu là ta thì đã sớm ngượng chết đi được, bọn chúng còn thắng lưng ngồi lại đó, đúng là không biết xấu hổ.
Sau khi Chân thị bỏ đi xem kịch, Chu Đại thái thái quay sang dặn nha hoàn:
Lát nữa nhớ cất chén bát lão thái thái và tiểu thư Trần gia dùng sang một bên, về sau khi đuổi đám thân thích nghèo thì lấy ra cho.
Nha hoàn biết Chu Đại thái thái có tính sạch sẽ quá mức, vội vàng vâng dạ,
Thái thái yên tâm, số chén bát kia đều được để riêng rồi.
Sau khi khách về hết, bọn nô tỳ sẽ lấy nước tới lau chùi phòng sạch sẽ.
Chu Đại thái thái tán thưởng liếc nha hoàn nọ,
Làm tốt lắm.
Chỉ cần nhìn thấy Trần Lục tiểu thư là thị lại như ngửi được mùi đất bùn tanh tanh, trong lòng liên dâng lên sự chán ghét khó diễn tả thành lời.
Cho nên phàm là đô Trân Lục tiểu thư chạm qua, tốt nhất là dép đi thật xa, tránh để làm xấu tâm trạng của thị.
Chu phu nhân cố tình cười trêu Chân thị,
Có thua cũng không được than đấy.
Chân thị tỏ vẻ hào phóng,
Thua chút ít thì đã sao, chỉ cần phu nhân vui vẻ là được.
Chúng nữ quyền cười nói:
Mới phát tài à, không sao lại mạnh miệng vậy?
Thần tài của thị...
đương nhiên chính là Cát gia và Trần gia.
Mọi người đều hiểu ý nhau, cười cười chờ xem kịch, Chân thị cũng hếch mũi không thèm che đậy.
Học dược lý là để tận đạo hiểu...
nàng đang nói thẳng Chân thị là người ngoài, không quan hệ gì với nàng.
Miệng lưỡi lợi hại thật, Chu phu nhân nhìn cô bé bên cạnh lão thái thái nhánh cả Trần gia, gương mặt thanh tú, ánh mắt trong vắt như bầu trời buổi sớm.
Lão thái thái nhánh cả thở dài,
Bây giờ cháu tính làm sao?
Lâm Di cười an ủi bà:
Còn làm sao nữa ạ? Cởi chuồng thì phải do người buộc chuông, tôn thất chúng ta không thể trêu vào, nhưng cũng nên có người tới thu dọn cục diện rối rắm này của kẻ gây ra chuyện, bằng không sao chúng ta lại tới Chu gia chứ.
Chu phu nhân trách cứ liếc nhìn Chân thị,
Cô muốn tìm con dâu thì đừng nên như vậy, phải làm sao để cả nhà hòa thuận chứ.
Chân thị bĩu môi,
Người may mắn mới cưới được con dâu như muội muội của con đấy, ngoan ngoãn phục tùng từ đầu tới chân.
Bà không biết đâu, bọn chúng còn xui chúng tôi kiện Trần gia tàng trữ gạo cổng, bà thật sự cho răng bọn chúng là người tốt ư, bọn chúng đều là kẻ ăn người không nhả xương cả.
Ngoài cửa ồn ào như thế lão thái thái nhìn sang Bach ma ma bên cạnh, Bạch ma ma vội vàng ra ngoài, Lâm Di đỡ lão thái thái đứng tại chỗ.
Hai bà cháu im lặng chờ, cuối cùng nghe thấy tiếng nói thảng thốt của Bạch ma ma:
Người là...
Nhìn lão thái thái đối xử với cháu gái liền hiểu được tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ ngay.
Lời này có ý ám chỉ Cát gia sẽ vì thiếu gia nhà mình dốc hết toàn lực, bọn họ đang muốn nhắc nhở bà cháu nàng rằng Cát gia muốn tố cáo Trần gia không phải là lời nói suông.
Ai cũng bảo tồn thất thường ở thể hiếp người, qua chuyện này Lâm Di xem như đã chân chính thấy được.
Tiểu Lăng Tiên của gánh Nhan gia cũng sắp ra sân khấu rồi.
Chu phu nhân bỗng xen vào,
Quế Phương, chẳng phải cô thích xem Tiểu Lăng Tiên diễn nhất sao?
Lúc này Chân thị mới nhớ tới,
Đúng rồi, không thể bỏ lỡ màn đó.
Vừa nói thị vừa sửa sang lại vạt váy,
Khó khăn lắm mới mời được Tiểu Lăng Tiên, nếu không nghe được sẽ tiếc lắm.
Tính mạng của người nhà họ Cát rốt cuộc lại không quan trọng bằng một tuồng kịch.
Cô bé lẳng lặng đứng một bên, nhưng trên khuôn mặt xinh xắn như hoa kia lại ẩn chứa vẻ cứng cỏi khó tả, tựa như một đóa hoa, trông yếu ớt, nhưng đưa tay đụng vào thì sẽ bị gai nhọn giấu dưới phiến lá của nó đâm rướm máu.
Lão thái thái nhánh cả nghe được lời lẽ không mềm không cứng của cháu gái, cảm thấy cổ họng mát rượi, thoải mái hơn cả vừa ăn kẹo bạc hà, đây mới là liều thuốc cấp cứu dành cho bà.
Chân thị vẫy vẫy khăn, sắc mặt u ám hẳn đi,
Đúng là nhìn đám trẻ này mới phát giác mấy người chúng ta đều già cả rồi.
Thị thở dài,
Sống tới từng tuổi này rồi, trong lòng còn nghĩ gì khác ngoài hậu bối nữa, chỉ cần bọn chúng tốt thì chúng ta mới vui vẻ được.
Chân thịnhấc nhân đi ra cửa, Chu phu nhân đứng dậy mời lão thái thái nhánh cả Trần gia:
Lão thái thái, người cũng đi nghe chứ?
Lão thái thái nhánh cả lắc đầu từ chối:
Tôi vẫn ở trong phòng nghỉ ngơi thôi, tránh làm quấy nhiễu hứng thú xem kịch của các phu nhân.
Chu phu nhân chu đáo để lại nha hoàn, bà tử ở sương phòng hầu hạ hai bà cháu họ, còn nói thêm:
Ta ra ngoài tiếp khách, một lát nữa sẽ trở lại trò chuyện với lão thái thái.
Lão thái thái nhánh cả vào buồng trong nghỉ ngơi, Bạch ma ma tươi cười rủ nha hoàn bà tử trong sương phòng ra ngoài nói chuyện phiếm.
Lâm Di nắm tay lão thái thái nhánh cả,
Tổ mẫu, người thấy sao rồi?
.
Lão thái thái nhánh cả khoát tay,
Ta không sao, vẫn chưa bị bọn chúng làm tức chết.
Dứt lời bà ngẩng đầu lên nhìn Lâm Di,
Cháu nhìn rõ ràng rồi chứ?
Lâm Di gật đầu, thấy rõ ràng rồi, Chu phu nhân đang âm mưu buộc nàng phải gả cho Chu Vĩnh Xương.
Bạch ma ma vừa dứt lời, lập tức có một tràng tiếng vó ngựa vang lên, có tiếng ai đó kêu cứu, ngay sau đó là tiếng rút roi,
Đồ không biết xấu hổ, dám bôi nhọ ông à.
Tiếng roi quật xuống, người bên ngoài kêu thét thảm thương.
Thái thái Cát gia đổi giọng:
Nơi này có còn vương pháp hay không...
cho dù là tôn thất cũng không thể...
Ta muốn đánh chết người đấy, để xem ai dám bắt ta nào...
Chân thị nghe thấy tiếng con trai mình, vừa định cáo lỗi ra ngoài nhìn thì bỗng nghe thấy giọng nói uy phong lẫm liệt của con trai bỗng trở nên e ngại:
Quận vương gia...
Thúc thúc...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.