Chương 120: Bắt
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 3046 chữ
- 2022-02-04 04:43:37
Áo ngoài vàng sáng, ống tay gẩm dệt kim màu thanh thạch, vạt áo trong thêu mãng xà chín vuốt, mũi giày đen bóng rảo bước đi về phía trước.
Hoa văn mãng xà uốn mình xòe móng theo từng bước chân, dưới ánh mặt trời nôm càng thêm oai phong lẫm liệt.
Trong viện lập tức yê3n tĩnh lại.
Gây ra động tỉnh lớn kiểu đó, cho dù là tổn thất cũng không thể ém nhẹm được, huống chi trước đó gã còn đập phá sòng bạc, đánh hạ nhân của Cát gia ở ngay trước sòng bạc.
Lão thái thái nhánh cả cũng nở nụ cười,
Thế này thì dẫu là tôn thất cũng đừng hòng thuận lợi trở ra.
Thằng bé Cát gia vẫn còn số may.
Tất cả mọi chuyện đều đã được Chu Thập Cửu sắp xếp đầu vào đó.
Chưa kể gã Chu Vĩnh Xương kia thật sự coi trời bằng vung, chúng ta nhẫn nhịn mãi cũng không phải là cách.
Lão thái thái nhánh cả ngẫm nghĩ lại từ đầu tới cuối,
Xem ra Khang Quận vương quả thật muốn giúp nhà chúng ta.
Trần Doãn Viễn tán thành ngay:
Khang Quận vương chính trực lắm, không có chuyện đối xử phân biệt với tôn thất đâu, bằng không ngài ấy đã chẳng đứng yên nhìn người của nha môn thống lĩnh bộ quân giải nghi phạm đi.
Chu Thập Cửu chính trực? Phải nói anh ta giỏi tính toán, mạnh vì gạo, bạo vì tiền mới đúng.
Chu phu nhân muốn ép nàng gả cho Chu Vĩnh Xương, nhưng Chu Vĩnh Xương nuôi vô số người đẹp bên người, gã làm gì quan tâm tới chuyện lấy vợ kế.
Cho nên chỉ cần nửa đường Chu Vĩnh Xương làm hỏng kế hoạch, một cây làm chẳng nên non, tính toán của mẹ con gã sẽ thất bại.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Cát thái thái mang cánh tay phải quấn bằng bước vào phòng, Lâm Di và Lâm Sương tiến lên hành lễ, Cát thái thái đỡ Lâm Di dậy trước rồi mới quay sang nhìn Lâm Sương,
Con ngoan, khoảng thời gian qua khiến con chịu khổ rồi.
Lâm Sương thấy đầu mũi cay cay,
Đều tại nhà bên con cả...
Nói cái gì thế, là ai thì thằng bé nhà ta cũng sẽ bước ra giúp đỡ thôi.
Lâm Sương cảm kích nhìn Cát thái thái, trong mắt Cát thái thái không hề có sự oán trách mà chỉ có vui mừng, vành mắt hai người đều đỏ ửng.
Lâm Di viện cớ lui ra ngoài trước.
Chu Vĩnh Xương đam mê cờ bạc, một năm trước bởi vì thua sạch tiền bạc mà giết người ngay tại sòng bài, sau đó nhà gã đã bỏ tiền cho người gánh tội thay.
Lần này Cát gia vung tiền không tiếc tay, túi rủng rỉnh bạc nên Chu Vĩnh Xương lại ngựa quen đường cũ, say xỉn đi tới sòng bài mình từng giết người.
Từ việc Chu Thập Cửu dễ dàng khiến cha tin tưởng anh ta như vậy, có thể biết tương lai bất kể Chu Thập Cửu có chuyện gì, cha cũng sẽ xung phong đứng mũi chịu sào.
Mọi người đều đã biết chuyện Cát gia làm ầm ĩ ở trước cửa của Chu gia, nhưng chưa chắc có thể khiến Chu Vĩnh Xương bị định tội, hẳn Chu Thập Cửu có dự tính khác.
Nàng ngẩng đầu lên, thấy trong mắt Lâm Di toàn là ý cười thì vờ muốn đánh Lâm Di,
Nha đầu xấu xa kia...
Lúc này bà tử bên ngoài bỗng lên tiếng báo:
Thái thái Cát gia tới ạ.
Lâm Sương nghi ngờ liếc nhìn Lâm Di.
Lâm Di cười lắc đầu.
Bên nào tốt hơn ư?
Những gì trải qua kiếp trước đã in bóng ma trong lòng nàng, tại khoảnh khắc được sống lại, nàng chỉ mong cả đời bình yên, gả cho một người thành thật, sinh con trai con gái hầu hạ bên gối, an nhàn hưởng thụ niềm vui gia đình.
chẳng lẽ muốn bắt Xương ca nhà chúng tôi tới nha môn sao?
Ánh mắt của Chu Thập Cửu không hề thay đổi, nụ cười vẫn treo nơi khóe miệng,
Vĩnh Xương quá bất cẩn, ra ngoài gây chuyện rồi bị người ta kiện lên nha môn, cho nên e rằng cậu ấy phải tới đó một chuyến.
Nghe vậy, hơn nửa số nữ quyến liên thở phào.
Trần Lục tiểu thư vẫn bình tĩnh, không mảy may dao động.
Nụ cười nơi khóe môi Chu Thập Cửu càng thêm rõ ràng, cô nhóc này càng ngày càng tới gần trình độ của mình.
Chu Thập Cửu nói thẳng:
Cháu vốn muốn cậu ấy nhận lỗi trước, sau đó cháu sẽ tìm người nói đỡ hộ, cậu ấy lại đập phá nha môn, giờ aira mặt cũng vô dụng thôi.
Nghe vậy Chân thị liền trợn trắng mắt ngất xỉu, Chu Đại thái thái cuống quýt ấn vào nhân trung của thị, thị mới ngơ ngác tỉnh lại.
Tỉnh rồi thị vẫn thấy ngực khó chịu, cứ thể nôn ọe ra hết lên người Chu Đại thái thái, làm Chu Đại thái thái cũng choáng váng suýt ngất.
Thấy tình hình không ổn, mẫu thân Chân thị của Chu Vĩnh Xương hớt hải chạy tới trước mặt Chu phu nhân gào khóc như heo bị mổ.
Chu phu nhân bị phiền, không còn cách nào khác đành gọi Chu Thập Cửu đến hỏi thăm tình hình.
Lâm Di gật đầu.
Bọn họ vốn định bắt lấy điểm yếu của Chu Vĩnh Xương, cộng thêm cha nhờ Chu Thập Cửu giảng hòa từ bên trong, sau cùng bỏ bạc ra đổi lấy thiếu gia Cát gia về.
điên rồi hay sao? Ở...
nha môn thống lĩnh bộ quân...
Chân thị tính toán rất kỹ, muốn bám lấy Trần gia, biển nhà nàng thành cây rụng tiền, tiếc rằng con trai thì không có bản lĩnh đó, chẳng những xấu xa mà còn ngu dốt.
Con cháu tôn thất phạm tội không phải là chuyện hiểm, bất kể là Cát gia hay Trần gia, trực tiếp đối chọi với tôn thất sẽ không có phần thắng, nếu muốn bảo vệ tính mạng của thiếu gia Cát gia, bọn họ chỉ có thể đi đường vòng thôi.
Chân thị giục bà tử bên cạnh mình,
Bảo gã sai vặt đi theo gương ca, không được để thằng bé chịu bất cứ thiệt thòi gì ở nha môn.
Nói xong thì lại quay sang Khang Quận vương,
Nhà Quận vương gia cho người sang đó nói đỡ giúp một câu.
Từ đầu đến cuối không một ai hỏi Chu Vĩnh Xương rốt cuộc đã gây ra chuyện gì.
Chu Thập Cửu nói:
Chờ xem nha môn nói thế nào đã.
Giọng chàng ung dung nhưng khiến người khác không dám truy hỏi nữa.
Chu Vĩnh Xương bên ngoài đã thôi kêu gào, Chân thị bấy giờ mới nhớ tới chuyện chạy ra xem con trai, nhưng cũng chỉ kịp thấy bóng lưng của gã thoáng qua.
Chu Thập Cửu quay đầu nhìn Trần Lục tiểu thư bên cạnh lão thái thái nhánh cả Trần gia.
Đầu tiên chọc Chu Vĩnh Xương quậy sòng bạc đến long trời lở đất, sau lại khiến gã đuổi đánh người nhà họ Cát ngay giữa đường phố, kế tiếp là đập phá nha môn thống lĩnh bộ quân, từng bước đều là cạm bẫy được Chu Thập Cửu bố trí kỹ càng, chỉ còn chờ Chu Vĩnh Xương bước vào thôi.
Bên Trần gia thì thở phào nhẹ nhõm, còn mẫu thân Chân thị của Chu Vĩnh Xương được tin liên lạnh toát cả người, thị trợn tròn mắt cả buổi mới run rẩy nói:
Thằng bé này...
mà...
mà nó dám...
Gã sai vặt đưa tin đưa ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, giọng cũng khàn đặc đi:
Gia nói rằng người của Khang Quận vương bảo gia tự nghĩ cách thoát khỏi nha môn trước, chuyện còn lại Khang Quận vương sẽ ra mặt...
Với con cháu tôn thất, tới nha môn chỉ đơn giản như đi ngang qua sân khấu một bạn thôi.
Yên tâm đi.
Một vị phu nhân đứng bên cạnh an ủi Chân thị:
Chỉ oan uổng cho Xương ca một chút thôi, nói rõ ràng sẽ ổn ngay ấy mà.
Lâm Di đỡ lão thái thái lên xe ngựa, mắt luôn nhìn mũi, mũi luôn nhìn tim, không hề liếc nhìn Chu Thập Cửu lần nào.
Nàng tính toán thì vị này cũng tính toán, và anh ta luôn xuất hiện bất ngờ, làm xáo trộn kế hoạch của nàng.
Xem ra Lâm Sương thật sự đã tìm được một mối tốt, cậu ấm nhà họ Cát tốt bụng, Cát thái thái vừa hiền lành vừa thông minh.
Từng cùng trải qua sinh tử, tình cảm giữa hai nhà sẽ khẳng khít hơn hẳn, Lâm Sương gả qua đó sẽ không bị nhà chồng khó dễ.
Cùng ngồi nói về chuyện hôm nay, lão thái thái nhánh cả mới từ miệng Trần Doãn Viễn biết được, biến cố ngày hôm nay là do ông an bài.
Bà nhíu mày,
Sao con lại đột ngột thay đổi kế hoạch như vậy?
Trần Doãn Viễn cũng biết mình tiền trảm hậu tấu như vậy hơi không ổn lắm,
Là ý của Khang Quận vương ạ, chứ không con nào dám dám.
Sau khi rèm xe ngựa được buông xuống, lão thái thái nhánh cả nghe thấy cháu gái thở dài.
Từ khi gặp Chu Thập Cửu, dẫu vạch kế hoạch chu đáo đến đâu, nàng vẫn chưa lần nào toàn thắng.
Chân thị không biết có nên tin tưởng hay không, nên sai hạ nhân:
Nhanh...
nhanh chuẩn bị xe ngựa, ta phải tới gặp Chu phu nhân.
Sáng hôm sau, Ngự sử dâng sớ tố cáo tội lỗi của Chu Vĩnh Xương.
Đã có người tiên phong, tấu chương tổ cáo liền ào ạt bay tới trên ngự án như tuyết rơi.
Người nhà họ Cát nhanh chóng rời khỏi nha môn, Lâm Di cho người thu dọn một sân viên nhỏ cho thái thái Cát gia vào ở tạm.
Lâm Sương bình thường vô cùng quan tâm tới Cát gia, giờ thái thái Cát gia tới Trần gia nàng lại trốn trong phòng, không chịu ra gặp.
Ban đầu trông như không hề chú ý gì tới chuyện này, đến cuối mới đột ngột lên sàn, hẳn là do chờ thu thập tin tức đầy đủ trước.
Lão thái thái nhánh cả về tới phủ cũng là lúc Trần Doãn Viễn tan làm.
Chủ sòng bài sợ lại xảy ra chuyện nên định bỏ ra năm mươi lượng bạc nhằm đuổi ôn thần đi.
Chu Vĩnh Xương đang bị ma cờ bạc ám, làm gì chịu đi, cứ thế cãi qua cãi lại mấy câu rồi làm lòi ra chuyện năm ngoái.
Lão thái thái nhánh cả đăm chiêu suy nghĩ,
Chờ Cát gia đưa tin tới sẽ biết rõ ràng thôi.
Bà vừa dứt lời, tiểu Tiêu thị bước nhanh vào báo:
Lão thái thái, người nhà họ Cát đưa tin báo rằng gã Chu Vĩnh Xương kia gần như đập phá tan tành nha môn thống lĩnh bộ quân.
Nghe vậy lão thái thái nhánh cả liền ngồi thẳng người dậy,
Đúng là ăn gan báo rồi...
ngay cả nha môn thống lĩnh bộ quân mà cũng dám đập.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Trần Doãn Viễn nhanh chóng chuyển thành mừng rỡ,
Nói vậy cậu ấm nhà họ Cát nhất định được cứu rồi, con lập tức đi tìm Ngự sử đây, để xem có thể dâng tấu ngay trong buổi chầu ngày mai không.
Lâm Di liếc nhìn Chu phu nhân, Chu phu nhân có thể hại nàng thì nàng cũng có thể nghĩ ra trăm phương nghìn kế để tự vệ.
Chỉ mong sau khi trải qua chuyện này, Chu phu nhân có thể hiểu rằng, nàng chẳng hề muốn đặt gai nhọn của mình vào vườn hoa của Chu gia, Chu phu nhân không cần tìm đủ mọi cách để nhổ bỏ chúng, bằng không sẽ có khả năng bị gai đâm vào tay mà không thể lấy ra, về sau phải ngày ngày đối mặt với thứ mình ghét, bị ngáng chân đủ kiểu.
Nàng không sợ bị người ta mưu hại, nhưng cực kỳ phiên chán chuyện bị những kẻ nàng chưa từng gặp giở đủ mọi thủ đoạn với mình.
Gặp phải loại chuyện này, nàng đương nhiên sẽ không ngồi yên chấp nhận số phận.
Vụ án lần này của Cát gia là do một tay Chu phu nhân sắp xếp, rõ ràng bà ta muốn nhắm vào Trần gia cũng như muốn hại nàng, nguồn cơn của mọi chuyện đều từ Chu Thập Cửu mà ra cả.
Chu phu nhân quả thật đã quá để ý tới nàng, đến mức bắt đầu thao túng hôn nhân của nàng.
Trên mặt của Chu Thập Cửu vẫn treo nụ cười nhàn nhạt muôn thuở, tựa như ồn ào bên ngoài không có liên hệ gì tới chàng.
Mọi người tiến lên hành lễ, Chu Thập Cửu đưa tay đỡ lão thái thái nhánh cả Trần gia dậy,
Bên ngoài đang loạn, lão thái thái chờ thêm m6ột lúc rồi hẵng ra.
Chu phu nhân hơi nhíu mày, giờ vẫn chưa tới lúc quan viên ra về, tại sao Khang Quận vương lại trở về? Là vô tình gặp may5 hay là đã sớm sắp xếp từ trước? Vẻ mặt của Khang Quận vương khiến người khác không nhìn ra bất kỳ manh mối nào.
Chu phu nhân vẫn còn chưa ngẫm ra kết quả, Chân thị mẫu thân của Chu Vĩnh Xương đã không nhịn được tiến lên hỏi:
Quận vương gia, Xương ca nhà tôi làm sao vậy? Ngài nhắc tới nha môn thống lĩnh bộ quân...
Dính dáng với tổn thất càng nhiều lần, Trần gia càng không dễ dứt ra.
Ánh mắt của lão thái thái nhánh cả cũng âm u hẳn đi,
Không giống lắm với dự tính của chúng ta.
Phải biết rằng năm ngoái sau khi xảy ra sự kiện kia, suốt mấy tháng kể tiếp Chu Vĩnh Xương đều trốn ở trong phủ, không dám ra ngoài.
Phàm là thiếu gia ăn chơi đều ham ăn biếng làm, nếu có thể dễ dàng lấy được tiền của, việc gì bọn gã phải đi đường khó chứ, còn làm căng thì không khéo sẽ mất cả chì lẫn chài.
Thấy Lâm Di nhìn mình cười cười, Lâm Sương càng cuống hơn,
Để khi nào Tề Nhị lang tới nhà, xem ta có cười muội hay không.
Lâm Di cố tình liếc nhìn ra ngoài cửa sổ,
Ý...
Thái thái Cát gia tới thăm tỷ kìa.
Lâm Sương lập tức đỏ mặt, vội đưa tay sửa sang tóc mai, đến khi tỉnh thần lại mới biết là Lâm Di trêu mình.
Nàng và lão thái thái nhánh cả chấp nhận đến Chu gia ở vị thế dưới cơ, chủ yếu là để mọi người biết chuyện Chu Vĩnh Xương muốn dựa vào Cát gia bắt thóp cả Trần gia, khiến tiếng ác của Chu Vĩnh Xương lan càng xa càng tốt.
Lúc Lâm Di nói kế hoạch này cho lão thái thái nhánh cả nghe, bà cũng gật gù khen kể hay.
Hai bà cháu cùng Cát gia sắp xếp suốt mấy ngày, cuối cùng cũng đến ngày diễn, chỉ tiếc màn kịch này chỉ diễn được nửa khúc đầu, khúc sau bị thay đổi khác hẳn.
Chu Thập Cửu bỗng nhiên xuất hiện.
Chưa kể lần này xem như cửu tử nhất sinh, nhưng nếu không vượt qua được thì sao? Đời chính là vậy, yên bình mãi sẽ khiến người ta thấy vô vị tầm thường, muốn khiến người ta hâm mộ thì phải trải qua thử thách khó khăn.
Cháu nói đi, bên nào tốt hơn?
Nhìn thấy vẻ mặt đầy tâm sự của cháu gái, lão thái thái nhánh cả cười nói:
Hay để ta tìm một địa chủ giàu có gả cháu sang, cháu và Lâm Sương vừa hay làm bạn với nhau luôn.
Lâm Di tựa đầu vào vai bà cười xòa.
Lâm Di nói cho lão thái thái nhánh cả nghe suy nghĩ của mình.
Lão thái thái nhánh cả cười cười liếc nhìn nàng,
Không cần phải hâm mộ người ta, tương lai cháu cũng không kém đâu.
Người của nha môn thống lĩnh bộ quân cũng từng giải Tam gia của nhà Phụ Quốc công đi, nhưng cuối cùng vẫn phải thả thằng bé trở về thôi, quan sai thực thi lệnh bắt còn bị Phụ Quốc công măng cho một trận.
.
Một vị phu nhân khác cũng nói:
Mấy người bắt bớ đó có từ ai đâu, tôn thất càng bị họ nhìn chằm chằm dữ hơn, nha môn thống lĩnh bộ quân bây giờ đúng là cần bị chỉnh đốn lại.
Ở nhà tôn thất thường nghe thấy những lời này, người khác nghe thì chướng tại nhưng Chân thị lại thấy an ủi được đôi chút.
Năm đó trên dưới nhà họ Chu đã dốc hết sức bưng bít chuyện này, nhưng ở nơi phức tạp như sòng bài thì rất khó che giấu hoàn toàn.
Nếu Cát gia bị dồn đến đường cùng, khó tránh khỏi xảy ra màn cá chết lưới rách, bọn họ sẽ gom góp toàn bộ tội ác mà Chu Vĩnh Xương từng làm kiện lên quan phủ, cho dù kiện không thắng thì Chu gia cũng phải tốn công tốn sức thêm lần nữa, Chu gia e ngại sẽ khiêm tốn hơn.
Khi thuật lại chuyện này, Bạch ma ma mô tả sinh động như thật, tiểu Tiêu thị không tới Chu gia cũng thấy hả giận.
Tôn thất còn ghê gớm hơn cả đám cường đạo ác bá, tiểu Tiêu thị âm thẩm quyết tâm, sau này ra ngoài dự tiệc nhìn thấy tôn thất nhất định phải cẩn thận, không thôi sẽ vô tình lọt vào bẫy của kẻ khác.
Chu Vĩnh Xương náo loạn khắp Kinh thành là chuyện ai cũng biết, Hoàng thượng giận dữ, nhanh chóng hạ chỉ phạt gã bốn mươi trượng, khai trừ tư cách tôn thất của gã, thu hồi toàn bộ điền sản được ban thưởng lúc trước, đày đi sung quân ở biên cương vĩnh viễn không thể hối Kinh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.