Chương 122: Thấy chết không cứu


Tấu sớ xin Hoàng thượng khen thưởng các tướng sĩ lập công chất chồng ở nội các, nhưng cuối cùng chỉ có một số ít binh sĩ được khen8 thưởng trước, lý lịch của rất nhiều võ tướng lập công đều đang ở Lại bộ chờ xem xét nên điều vào vị trí nào.

Trần Doãn C3hu chính là một trong số tướng sĩ đó.
Khi thay quần áo xong thì mưa cũng đã tạnh bớt, sau khi trở về phòng ngủ, hai nàng cùng chen lên giường rù rì nói chuyện.

Cao ráo hơn người bình thường.
Lâm Sương cẩn thận hồi tưởng lại,
Dáng cân đối, không mập như ca ca ta.
Nghe xong trước mắt Lâm Di hiện lên dáng vẻ chất phác của ca ca Lâm Sương, chỉ cảm thấy buồn cười.
Điển thị cũng tán thành lời của con trai:
Ca ca con cũng vì nghĩ cho con thôi, sắp lập gia đình rồi, phải biết cái gì nên mở miệng nói cái gì không.
Đây là ở nhà mẹ đẻ, tương lai đến nhà chồng mà còn vậy thì sẽ bị người ta bắt thóp đấy.
Nghe nhắc tới chuyện cưới hỏi của Lâm Phương, Trần Lâm Bân nói luôn:
Hôm nay con có gặp Khang Quận vương, thật sự là dáng vẻ bất phàm.
Nhị thái thái Điển thị nở nụ cười ấm áp.
Lâm Di tưởng mình đã nhặt được thỏi vàng, ai ngờ lại là đồ dỏm, tức cười chết mất thôi.

Để Lâm Di gả cho tiến sĩ con cũng không cam tâm.
Lâm Phương thả một viên đường hoa quế vào chén trà rồi cầm chén lên uống thử.
Lâm Di và Lâm Sương tháp tùng tiểu Tiêu thị ra ngoài, nhưng để tránh tiếng, hai nàng sang phòng bên cạnh trước khi Chu Thập Cửu bước ra.
Nghe thấy tiếng bung dù bên ngoài, Lâm Sương hiệu kỳ nhích tới gần cửa sổ,
Ta chưa bao giờ nhìn thấy hoàng thân quốc thích hàng thật giá thật hết.
Nàng nghịch ngợm cười cười,
Để xem thử có gì khác người bình thường không.
Lâm Di bị Lâm Sương chọc phải phì cười,
Còn có thể khác gì sao, cũng là một lỗ mũi với hai con mắt thôi.
Lâm Sương nhỏ giọng lầm bầm:
Khó khăn lắm mới có cơ hội này, bỏ lỡ là không bao giờ có nữa đâu.
Linh Lung và Quất Hồng đều cúi đầu cười tủm tỉm.
Lâm Di gật đầu bảo Linh Lung đi đóng cửa sổ lại, một cơn gió thổi tới, màn mưa như bỗng được một bàn tay vén sang một bên, bầu trời vốn đã tối thui chợt bừng sáng trong nháy mắt.
Trong khung cảnh mưa gió rả rích, Chu Thập Cửu cấm dù thong thả bước đi.

Nhà tôi và Tề gia coi như khá thân, tôi không thể làm ngơ.
Trần Doãn Viễn thở dài, thiếu gia Tề gia thật sự là người có tài, bảo cậu ấy gian lận ư...
nói kiểu gì ông cũng không tin...
Nhánh cả Trần gia bị vây trong bầu không khí nặng nề, Lâm Phương lại cực kỳ vui vẻ, Thẩm ma ma kể chuyện sinh động như thật, Lâm Phương cảm thấy nghe thích hơn cả xem kịch.
Trên sân khấu tình tiết đều là giả, còn đây là chuyện đời thật đấy.
Tuy nhánh cả và nhà chúng ta quan hệ không tốt, nhưng dầu gì cũng đều là người Trần gia cả.
Nói thế nào Lục muội muội và chúng ta vẫn có cùng một tổ phụ, không thường chăm lo cho nhau thì cũng đừng để thành kẻ thù.

Bà bảo Bạch ma ma qua bóp đôi chân bị phù của tiểu Tiêu thị, ban đầu tiểu Tiêu thị còn hơi ngại ngùng, sau khi chân đỡ phù, cả người bà liền thoải mái hơn hẳn,
Nhưng trong triều đã bắt đầu có quan văn lên tiếng bênh vực Tể Nhị lang rồi.
Nói rằng lúc trước hễ có án gian lận thì số bài thi trúng tủ lên tới mấy chục, song lần lại chỉ có một mình Tể Nhị lang.
Ông ấy từng làm học chính, quan chủ khảo của kỳ thi Hương, tổng đốc quan kỳ thi Hội, nổi tiếng cần cù chăm chỉ, kết giao rộng, không những văn chương giỏi, thư pháp của ông ấy cũng được Hoàng thượng vô cùng tán thưởng.
Đến người như thế mà cũng bị tống giam.
Ban đêm trời chợt trở lạnh, lại còn mưa rả rích, Lâm Di sợ tiểu Tiêu thị lo tiếp khách rồi bị cảm lạnh, nên dặn nhà bếp hầm một chén canh nóng, sau đó cùng Lâm Sương dắt tay nhau mang qua cho bà.
Tiểu Tiêu thị uống canh nóng con gái đưa tới xong, Đàm ma ma đẩy cửa bước vào,
Khách quy chuẩn bị về ạ.
Tiểu Tiêu thị vội vàng đứng dậy sai người mang dù sang cho khách, ngẫm nghĩ lại thấy không ổn, bảo Đàm ma ma bung dù che cho bà đích thân qua đó đưa tiễn.
Lâm Di và Lâm Sương đều bị nước mưa tạt ướt, Linh Lung và Tang Diệp vội vàng đi lấy y phục sạch cho hai tiểu thư thay.
Lâm Sương nói:
Mưa lớn như vậy ra ngoài thế nào cũng lại bị ướt, chỉ ướt ống tay áo thôi mà, lát nữa về phòng rồi thay luôn một lượt.

Tiểu thư ơi là tiểu thư.
Linh Lung cầm dù che mưa,
Có thể để chúng nô tỳ bớt lo được không, ngộ nhỡ bị cảm lạnh thì sao.
Lâm Sương biết là do mình sai trước, cho nên đành ngậm miệng làm theo sắp xếp của bọn nha hoàn.
Hoành ca nghe vậy mới biết là mình hiểu lầm.
Thư của lão thái thái được gửi tới Tề gia, Tề gia cũng chỉ hồi âm nói cảm ơn, sau đó không còn tin tức nào khác.
Lâm Sương thành thật nói:
Người ta thường nói con cháu công khanh ai cũng phong thái ngời ngời, khí thế lẫm liệt.
Long tử phượng tôn quả nhiên khác với người bình thường.
Lâm Di xen vào:
Chu Vĩnh Xương kia cũng là long tử phượng tôn đấy.
Nghe nhắc tới Chu Vĩnh Xương, hảo cảm của Lâm Sương lập tức bay biến không còn tăm tích,
Gã đã bị trừ tịch rồi, không tính.
Thế cũng được sao, Lâm Di phì cười, Lâm Sương đang tìm cách chọc nàng cười đây mà, không muốn nàng mãi lo nghĩ về chuyện của Tề Nhị lang.
Trần Doãn Viễn sờ râu mép,
Theo Quận vương gia, chuyện này có thật hay không?
Ánh mắt của Chu Thập Cửu vẫn trong trẻo, nhưng nhìn kỹ thì hình như có mây mù nhàn nhạt đang dần lan rộng,
Đại nhân đừng nhúng tay vào chuyện này thì hơn.
Nghĩa là gần như chắc chắn sẽ bị định tội rồi.
Trước giờ Khang Quận vương làm gì cũng vô cùng thận trọng, ngài ấy nói không nên nhúng tay, tức là án này không có đường sống.
Nhưng biến cố lớn như vậy, nàng làm gì có thể lờ đi không nghĩ tới được.
Lần này Chu Thập Cửu đến Trần gia là để báo tin? Lòng dạ Chu Thập Cửu khó lường, mưu trí lại thâm sâu, thật sự khiến người ta đoán không ra.
Ngọt lè, trà hoa quế Lâm Di nấu cũng chỉ thế thôi, đổ nhà quê vẫn là đồ nhà quê.
Nhị thái thái Điền thị vừa ôm Binh ca đưa qua đưa lại vừa âu yếm nhìn con gái,
Đừng nói lung tung.

Khi triều đình phát công văn, tuyên bố kết quả của kỳ thi mùa Xuân năm nay không có hiệu lực, ba tháng nữa sẽ tổ chức thi lại, mọi người mới biết án gian lận khoa cử đã lắng xuống.
Tiểu Tiêu thị kể:
Lão gia nói từ đầu đến cuối Tề Nhị gia không hề nhận mình gian lận.
Lão thái thái nhánh cả đã biết về sự khí khái cứng đầu của Tề Nhị lang từ lâu rồi.
Lão thái thái nhánh cả kéo tay Lâm Di,
Chúng ta cứ chờ nghe tin thôi, đây không phải là chuyện nữ quyến như chúng ta có thể nhúng tay vào.
Những chuyện lớn như thế này bình thường đều là hệ lụy của tranh đấu giữa các đảng phái, những gì bọn họ có thể làm cũng chỉ là hỏi thăm tình hình từ chỗ Viên gia hay Trịnh gia thôi.
Lâm Di viết một phong thư gửi cho Tề Tam tiểu thư và Tề Ngũ tiểu thư an ủi họ.
Lâm Phương giật mình, lập tức quay ngoắt sang Điền thị tố cáo:
Mẹ, mẹ nhìn ca ca bệnh người ngoài mà xỉa xói con kìa.
Rồi nàng ta quay sang trừng mắt với Trần Lâm Bân,
Lúc Lâm Di hại muội ca ca nào biết được, Lâm Di không xầm xì nói xấu muôi với lão thái thái nhánh cả, muội sẽ đến mức không còn mặt mũi qua đó sao? Lần trước đến nhà tổ, Lâm Di còn giăng bẫy khiến muội đây Tam tỷ xuống sườn núi, để bà tử giâu rắn trong đình rồi đổ lỗi cho muội, hại muội phải quỳ ở trước phòng của tổ mẫu suốt mấy ngày, còn bị phạt nhốt trong phòng hối lỗi.
Tính ra muội mới là người đáng thương.
Nhìn muội muội khóc lóc thảm thương, Trần Lâm Bân cũng thấy áy náy,
Nếu người ta đã có ý hại mình, lần sau muội cứ đề phòng Lục muội muội là được, đừng bô bô nói xấu tỷ muội như vậy, để người ta nghe thấy còn tưởng rằng muội muội...

Lão thái thái nhánh cả thở dài, đều là những đứa trẻ ngoan cả.
Trần gia không tiện công khai quản chuyện của Tề Nhị lang, Lâm Di ngồi bên cạnh lão thái thái nhánh cả cũng chỉ ngẫu nhiên góp lời:
Theo ca ca nói thì Tề Nhị lang vẫn luôn vùi đầu khổ học, sao bỗng nhiên lại chú ý đến chuyện xảy ra trên biển nhỉ.

Trần Doãn Viễn quyết định nghe theo lời Khang Quận vương, muốn chờ quan sát một thời gian xem thế nào.
Lão thái thái nhánh cả gật đầu,
Cũng đúng, gian lận khoa cử không phải là chuyện nhỏ, con ở Lại bộ bị rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, không thể đi sai bước nào.
Dùng bữa sáng xong, Trần Doãn Viễn rời nhà đến nha môn.
Tiếng mưa đánh vào dù trong trẻo như tiếng hạt châu rơi trên mâm, người dưới dù chậm rãi bước ra.
Lâm Sương nhìn Lâm Di, không cẩn thận đụng trúng giá đỡ khiển cửa sổ cứ thể sập xuống, vì vậy giật mình vội vàng chống cửa sổ lên lại.
() Chức quan thuộc Hàn Lâm viện, giữ việc biên chép quốc sử.
() Học chính, chức danh đầy đủ là
Để đốc học chính, trưởng quan chịu trách nhiệm về văn hóa giáo dục của địa phương.
Trong tấu chương của Ngự sử lý luận rằng, chữ viết của hai người này Tào đại nhân đương nhiên sẽ không thể quen thuộc hơn, muốn từ đống bài thi lựa ra sẽ dễ như trở bàn tay.
Dưới ánh đèn, Chu Thập Cửu đặt chén rượu bằng sứ vân hoa sen hồng nhạt trong tay xuống bàn.
Trần Doãn Viễn không tiếp xúc với Tào Tử Thanh nhiều, chỉ biết Tào Tử Thanh từ khi ông ấy được cất nhắc làm đại học sẽ chịu trách nhiệm chính cho kỳ thi năm nay.
Lâm Phương lại nghĩ tới dáng vẻ đối chọi gay gắt với nàng ta của hai tiểu thư Tề gia mỗi khi gặp gỡ,
Hôn sự của Tề Tam tiểu thư cũng nên thất bại luôn cho rồi.

Trần Lâm Bân ngồi cạnh đó đứng ngồi không yên, sao cậu chỉ rời nhà một thời gian mà muội muội lại biến thành như vậy,
Muội muội, làm chuyện gì cũng phải chừa đường sống cho người khác, như vậy cũng chính là chừa lối thoát cho mình.
Lâm Phương bĩu môi, mặc dù tiến sĩ không lọt nối vào mắt nàng ta, nhưng không có nghĩa là nàng ta cam lòng để Lâm Di lấy tiến sĩ, bởi vì nói gì tiến sĩ cũng là ứng viên cho chức vị Thừa tướng.
Chẳng phải Lâm Di có quan hệ rất tốt với Lâm Sương sao, tốt nhất là để bên đó tìm cho con nhỏ đó một viên ngoại nào đó ở tỉnh lẻ, rồi lão thái thái nhánh cả cũng dọn về quê theo con nhỏ đó luôn.
Tề Ngũ tiểu thư nhanh chóng hồi âm, Tề gia bây giờ đang rất loạn, Tề Nhị thái thái bệnh liệt giường, hai tỷ muội họ cùng tẩu tẩu thay phiên chăm sóc bà, trong thư tuyệt nhiên không có câu nào nhờ vả Trần gia giúp đỡ.
Lâm Di đưa thư hồi âm của Tể gia cho lão thái thái nhánh cả xem.
Hôm sau Lâm Di mang cặp mắt cú mèo đến phòng lão thái thái nhánh cả.
Lão thái thái nhánh cả đương nhiên cũng bị mất ngủ đêm qua, từ sáng sớm đã gọi Trần Doãn Viễn tới tra hỏi.
Thí sinh liên quan đến gian lận thi cử chết trong ngục trước giờ không hề ít, cho dù may mắn được thả ra thì cũng không còn cơ hội tham gia khoa cử nữa.
Thân là quan văn, Trần Doãn Viễn đương nhiên biết rõ độ nghiêm trọng của chuyện này.

Tào đại nhân có người cháu họ xa và một học sinh đều trủng cống sĩ năm nay.
Bài thi của hai người kia vừa được lấy ra chậm lại, xác thực không thể liệt vào hàng thượng đẳng.
Chợt nghe thấy một giọng nữ hốt hoảng từ trong nhà vọng ra, Chu Thập Cửu thoáng dừng bước.
Lâm Sương le lưỡi, cho rằng hành tung đã bại lộ, không biết nên làm thế nào nên đưa tay lay lay Lâm Di.
Hai ngày nữa trôi qua, Hình bộ đưa tin rằng học sinh của quan chủ khảo Tào Tử Thanh đã nhận tội, hắn nhận mình đã hối lộ Tào Tử Thanh năm trăm lượng bạc, muốn ân sự giúp đỡ mình thi đậu cống sĩ.
Lão thái thái nhánh cả nhận được tin, lòng liên lạnh hẳn đi, tội của Tào Tử Thanh đã xác định rồi, như vậy thằng bé Tề gia cũng coi như xong đời.
Hoành ca cho rằng Lâm Di nghi ngờ Tề Trọng Hiên thật sự gian lận, lập tức hùng hồn giải thích:
Ca ca Tề gia thông minh tuyệt luân, kiến thức lại uyên bác, biết được cũng là chuyện bình thường.
Ý Lâm Di không phải vậy, bên ngoài đều nói, trước khi thi Tề Trọng Hiên có đến nhà quan chủ khảo mượn sách, ở đâu ra chuyện trùng hợp đến thế, chứng tỏ có khả năng Tề Trọng Hiên bị người ta hãm hại.
Khác với Hoành ca, lão thái thái nhánh cả hiểu ngay Lâm Di có ý gì, bà nghiêng đầu nhìn nàng,
Vậy cháu hãy thay ta viết bức thư nhắc nhở Tề gia, bảo họ hãy tìm mọi cách đến Hình bộ hỏi thăm thằng bé một chút, không chừng trong chuyện này còn có nguyên do khác.

Trần Doãn Viễn thất thần vớ lấy chén rượu, đưa lên miệng uống cạn.
Gian lận trong thi cử là tội rất nặng, đừng nói tới quan chủ khảo, cả thí sinh cũng phải chịu nghiêm hình.
Linh Lung bước tới đẩy nhẹ cửa sổ ra, Lâm Sương vừa hồi hộp vừa sợ hãi quả quyết lôi kéo Lâm Di cùng đi tới trước cửa sổ.
Lần đầu tiên nhìn lén nam giới ngoài tộc, Lâm Sương vô cùng căng thẳng, siết chặt cứng mấy ngón tay của Lâm Di, Lâm Di muốn nói gì đấy nhưng lại sợ bị người bên ngoài nghe được.
Trần Lâm Bân cũng chỉ suy tư trong khoảnh khắc, rồi trước khi Nhị thái thái Điện thị kịp chuyển đề tài sang tiểu thư Thái gia, cậu đã đứng lên xin trở về phòng.
Trần Doãn Viễn một mực chờ tin của Khang Quận vương, nhưng Khang Quận vương từ đầu đến cuối vẫn không nhúng tay hỗ trợ.
Trần Doãn Viễn ngạc nhiên, mừng rỡ nói:
Quận vương gia chịu giúp đỡ...
tất nhiên là quá tốt rồi.

Mưa phùn theo khe hở tạt vào, nước mưa lạnh buốt, Lâm Di rụt người trốn ở đằng sau chờ Lâm Sương.
Lâm Sương chợt
a
một tiếng, Lâm Di bất giác quay đầu lại, vừa vặn bị một hạt mưa bắn vào mắt, buộc nàng phải nhắm mắt lại.
Chu Thập Cửu chậm rãi nói:
Trần đại nhân đang là quan ở Lại bộ, nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, tùy tiện ra mặt giúp đỡ Tề gia sẽ không có lợi cho Trần gia.
Ta thì ngược lại, ta là quan võ, không liên quan nhiều đến chuyện này, cho nên có thể giúp hỏi thăm chút ít.

Chưa kể Tào Tử Thanh chưa từng thừa nhận nhận hối lộ của Tề gia, tương tự, cũng nào có chứng cứ về chuyện Tề gia hối lộ quan chủ khảo nhân tài có khả năng trở thành trụ cột quốc gia phải đầu phải dễ tìm, mong triều đình đừng kết án qua loa.

Xem ra trên dưới Tề gia đều đã chung sức ra tay, chỉ là không biết có hiệu quả hay không, vẫn còn thiếu lời của một người mà Hoàng thượng tín nhiệm.
Lâm Phương đỏ mặt cúi thấp đầu, sau đó lại không nhịn được nhìn về phía ca ca, mong chờ ca ca có thể nói thêm ít chuyện về Khang Quận vương.
Nhưng hình như Khang Quận vương không biết chuyện hai nhà muốn kết thân, Trần Lâm Bân tự giới thiệu mình là ai rồi, Khang Quận vương vẫn đối đãi với cậu giống như với người khác.
Trên triều đâu đâu cũng là sàn tranh đấu, hơi bất cẩn liền bị liên lụy ngay.
Trần Doãn Viễn bôn ba bên ngoài nhiều năm, bây giờ làm quan ở Kinh thành, cả ngày toàn ngồi trước án uống trà đấu đá nhau, mới 6một thời gian ngắn đã bắt đầu thấy đầu óc mụ mị.
Tào Tử Thanh quan chủ khảo năm nay vốn từ biên tu lên thành học sĩ đứng5 đầu Hàn Lâm viện.
Đợi tiểu Tiểu thị đi khỏi, lão thái thái nhánh cả mới nặng nề nói ra tâm sự của mình với Bạch ma ma:
Có phải ta đã quá nóng nảy trong việc thu xếp hôn sự cho Lục nha đầu rồi không?
Bạch ma ma an ủi bà:
Lão thái thái cũng chỉ vì sợ Lục tiểu thư bị tuyển tiến cung mà thôi.
Đó là một nguyên nhân, ngoài ra còn một nguyên nhân nữa mà bà chưa từng nói với bất kỳ ai,
Ta cảm thấy...

Khang Quận vương vừa ý Lâm Di nhà chúng ta.
Bạch ma ma kinh ngạc mở to hai mắt,
Lão thái thái...

làm sao ngài...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.