Chương 124: Tứ hôn
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2095 chữ
- 2022-02-04 04:44:15
Ám chỉ mấy ngày qua rốt cuộc cũng có tác dụng, Chu phu nhân hiển nhiên liền trưng ra nụ cười của mẹ hiền,
Thì đấy ạ, đều 8tại thần phụ kén chọn quá nên mới làm chậm trễ cháu nó.
Ý trong lời đã chẳng thể rõ hơn, không phải con trai ruột thì bà 3ta càng hao tốn tâm trí hơn, vì sợ làm không trúng ý cháu.
Lão Thái hậu cười hỏi:
Nó có để ý tiểu thư nhà ai khô9ng?
Chu phu nhân ngẫm nghĩ, chọn lọc từ ngữ kỹ càng mới mở miệng,
Bẩm Thái hậu, chắc ngài cũng biết Quảng Bình hầu Trần6 gia.
Lão Thái hậu cẩn thận suy nghĩ,
Ta lớn tuổi rồi, nhất thời nhớ không ra, Quảng Bình hầu trong lời ngươi...
Chu p5hu nhân thêm vào:
Bây giờ nhà họ đã không còn tước vị nữa.
Huân quý bị thu tước? Lão Thái hậu tựa như vừa nhớ ra chuyện gì đó, hai mắt bỗng sáng lên,
Ngươi muốn nói tới Lục tiểu thư của Trần gia chứ gì? Gần đây ta thường xuyên nghe nhắc tới con bé này, nghe nói đó là một cô bé hiếu thảo, dám xông vào đống lửa cứu tổ mẫu.
Phụ thân con bé cũng là một viên quan liêm chính, trước đó từng bị tống giam vì chống đối Thành Quốc công, giờ đã được để lên làm lang trung Lại bộ.
Dây đàn trong lòng Chu phu nhân đứt
phựt
, chỉ nháy mắt đầu óc đã trống rỗng.
Vì thế bà mới thấy ngoài ý muốn.
Bạch ma ma hỏi dò:
Theo lão thái thái, có phải là vì Đổng gia không ạ?
Đổng gia...
Với tình thể hiện giờ, nhánh cả Trần gia rõ ràng không bằng nhánh thứ hai, ai muốn cầu thân với Trần gia cũng sẽ cân nhắc điểm này.
Đến mức Lâm Di muốn may y phục Hè cũng không được, thợ may liên tục các lỗi:
Tiểu nhân mà không tới đây một chuyến thật có lỗi với lão thái thái, thái thái và tiểu thư.
Nhưng Tứ tiểu thư muốn tất cả váy áo mới đều do tiểu nhân tự tay may, tiểu nhân lại chỉ có một đôi tay, thật sự không làm xuể, cho nên đành chậm trễ đồ của Lục tiểu thư.
Bạch ma ma vô cùng bực tức, nhưng Lâm Di lại chẳng thấy có vấn đề gì, y phục mùa Hè may năm ngoái nàng vẫn chưa mặc hết, chưa kể Trần gia đầu phải chỉ có một thợ may này.
Tứ tiểu thư mà làm Quận vương phi, không biết về sau phía Nhị thái thái còn ngông nghênh chèn ép người khác đến mức nào nữa.
Tiểu Tiêu thị cũng cảm thấy đây không phải là tin tốt đẹp gì,
Khó khăn lắm lão gia chúng ta và Quận vương gia mới kết giao tình, nếu ngài ấy trở thành con rể của Nhị bá, vậy sau này...
Sau khi kết hôn, con rể đương nhiên sẽ gần với cha vợ hơn,
Cưới khuê tú nhà ai không cưới, sao lại chọn Trần gia vậy.
Lời đồn lan truyền rộng rãi, mọi người càng lúc càng tin đó là thật.
Nhánh thứ hai Trần gia bắt tay chuẩn bị của hồi môn cho Lâm Phương, do hôn ước vẫn chưa chính thức định ra, nến Nhị thái thái Điền thị không muốn khoa trương quá mức, cảm thấy từ từ chuẩn bị sẽ ổn thỏa hơn.
Những Lâm Phương lại cảm thấy tủ quần áo của mình trống trải, khăng khăng đòi bắt đầu may thêm đồ ngay từ bây giờ, độc chiếm luôn thợ may chuyên dụng của Trần gia.
Sao bà ta lại có thể sơ suất đến vậy, còn tưởng thằng nhãi kia không am hiểu chuyện nội trạch, chỉ có thể mặc cho bà ta sắp xếp.
Hóa ra chỉ là mồi nhử.
Không như bà ta thì làm gì có chuyện bà ta cất công tiến cung để cầu tứ hôn.
Chu phu nhân ổn định lại tinh thần, những năm vừa qua bà ta đã kinh qua không ít sóng gió, sẽ chẳng dễ bị đánh đổ như vậy.
Không đi được con đường này, bà ta tất nhiên sẽ có cách khác.
Nghĩ xong Chu phu nhân quỳ xuống, cung kính dập đầu xuống sàn điện trải thảm gấm.
Ma ma bên nhánh thứ hai còn lại đây khoe khoang, cảm thán rằng đúng là song hỉ lâm môn.
Rõ ràng là cố tình nói cho bọn họ nghe.
Hay tin Lâm Phương có được mối tốt, hạ nhân bên nhánh cả bắt đầu xầm xì nghị luận, cái gì Tứ tiểu trời sinh phú quý, số tốt đâu phải là cứ cầu là được.
Ý họ muốn nói, lão thái thái nhánh thu xếp hôn nhân của Lục tiểu thư từ sớm nhưng hết lần này đến lần khác cứ xảy ra sự cố.
Ta toàn chọn mấy món nha hoàn trong nhà làm được, cứ đưa cho bọn họ giúp.
Còn món phải dùng cách thêu hai mặt, cứ để nó sang một bên, ta sợ mỏi mắt nên khi nào rảnh sẽ thêu vài ba mũi.
Nói tới đây nàng ngẫm nghĩ một lúc,
Thính Trúc với Bạch Thược tỷ tỷ đều muốn học cách thêu hai mặt mà đúng không? Sẵn tiện dùng món đồ này dạy họ luôn vậy.
Linh Lung nghe vậy mới dễ chịu hơn một ít, nhưng vẫn không nhịn được lầm bầm:
Đúng là một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên.
Quất Hồng ngồi uống trà cạnh đó lập tức bị sặc, lời như vậy mà cũng dám nói ra khỏi miệng.
Song ngoài chuyện này ra thì không hẳn là toàn tin tức xấu.
Bạch ma ma cũng không khỏi thầm thở dài, hôn nhân của Lục tiểu thư đúng là lận đận.
Bạch ma ma đem chuyện mình nghe ngóng được nói lại cho lão thái thái nhánh cả biết:
Nghe nói là Chu phu nhân tự mình tiến cung xin tứ hôn.
Chuyện này không khó hiểu, lão thái thái nhánh cả tiếp tục lần phật châu trong tay, Chu phu nhân thích Nhị thái thái Điền thị, Lâm Phương lại liên tục lui tới Chu gia, lời đồn Chu phu nhân vừa ý Lâm Phương cũng đã râm ran từ lâu rồi, chẳng qua...
Từ sau khi gặp được Khang Quận vương, bà cứ cảm thấy, Điển thị muốn mưu tính được mối này về tay cũng sẽ không dễ như vậy.
Ra khỏi cung, Chu phu nhân liếc nhìn Thân ma ma bên cạnh mình,
Hãy tung tin ra ngoài rằng Hoàng thượng sắp tứ hôn cho Quận vương gia.
Thân ma ma gật đầu,
Nô tỳ nhất định sẽ sắp xếp chu toàn.
Tin tức tứ hôn nhanh chóng truyền đến Trần gia, lão thái thái nhánh cả nghe xong liền siết chặt phật châu trong tay,
Hỏi thăm rõ ràng rồi à? Thật sự sắp tứ hôn cho Khang Quận vương?
Bạch ma ma đáp:
Nhánh thứ hai bên kia gần như sôi sục rồi, Nhị lão thái thái, Nhị lão gia và Nhị thái thái mừng muốn phát điên.
Tứ tiểu thư không những sắp gả cho Khang Quận vương mà còn là được tứ hôn đàng hoàng, đây chính là vinh dự cầu mà không được.
Cưới hỏi là chuyện lớn phải theo lệnh cha mẹ, chỉ trưởng bởi trong nhà mới có thể xin hoàng gia tứ hôn, bà ta vốn cho rằng quyền chủ động đang nằm trong tay mình, nào ngờ...
Chu phu nhân hồi tưởng lại lúc Chu Nguyên Triệt mời bà ta tiến cung xin tứ hôn.
Chu Nguyễn Triệt chỉ nói:
Nhờ thẩm nương tiện cung giúp cháu trai cầu xin Hoàng thượng tứ hôn.
Xin tứ hôn, nhưng lại không nói muốn cưới tiểu thư nhà nào.
Lâm Uyển đưa số đồ cho Lâm Di chọn trước, còn lại nàng ta sẽ làm,
Có một món phải dùng cách thêu hai mặt, ta thật sự không làm được, chỉ có thể làm giúp mấy món đơn giản thôi.
Mấy món đồ thêu hai mặt này rõ ràng là Lâm Phương cố tình chuẩn bị cho Lâm Di, Linh Lung đứng gần đó không khỏi nhíu mày.
Lâm Di chọn vài món trên bàn để Linh Lung cầm lấy,
Vậy ta sẽ giúp thêu những món này.
Chờ Lâm Uyển đi khỏi, Linh Lung mới tức giận nói:
Tiểu thư hiền quá đấy, mắc mớ gì chúng ta phải giúp họ thêu mấy thứ này? Hạ nhận biết thêu thùa bên nhánh thứ hai nhiều cả tá, có đứa nào mà không biết thêu đâu?
Lâm Di uống một hớp nước, ngẩng đầu nhìn Linh Lung,
Thì thế, vậy em tức giận cái gì?
Linh Lung khó hiểu nhìn dáng vẻ nhàn nhã thong dong của Lâm Di.
Lão thái thái khép hờ mắt,
Khả năng là vậy.
Khang Quận vương là võ tướng, với ngài ấy, kết thông gia cùng Đổng gia chỉ có lợi chứ không có hại.
Trực tiếp cưới con gái Đổng gia thì quá mức lộ liễu, cưới Lâm Phương ngược lại đúng với truyền thống cưới hỏi của tôn thất hơn.
Tâm trạng của Bạch ma ma sa sút hẳn,
Nhưng...
Lão thái thái nhánh cả cũng không muốn dài dòng cho thêm tức, phất tay áo cho thợ may đi.
Cứ thế váy áo của Lâm Phương lần lượt ra lò hết bộ này đến bộ khác.
Lâm Phương không làm kịp đồ thêu để mang sang nhà chồng, nên huy động đám thứ nữ con di nương trong nhà chia nhau làm giúp một phần, phần còn lại được chuyển đến tay Lâm Uyển và Lâm Di.
Tên đã lên dây, bà ta đã ở thể không bắn không được.
Chu phu nhân cảm thấy ngực nặng chịch, khóe miệng như bị treo tảng đá, chỉ nở nụ cười mà khó khăn đến cùng cực.
Từ Ninh cung không phải là địa bàn của bà ta, bà ta cũng như những người khác, đều phải cẩn thận nhìn sắc mặt mà nói chuyện.
Sao Thái hậu lại biết rõ về Trần gia như vậy, hơn nữa còn có vẻ mặt cực kỳ vừa ý.
Nữ quan bên cạnh Thái hậu tươi cười nháy mắt với Chu phu nhân.
Nữ quan đang nhắc nhở bà ta nên lên tiếng xin Thái hậu ra mặt, tác thành cho cuộc hôn nhân này.
Quả thật là tính toán đến từng hành động từng câu chữ.
Nuôi thẳng đó nhiều năm như vậy, bây giờ bà ta mới biết tâm cơ của đối phương vượt xa suy nghĩ của mình, ban đầu sẽ để mặc con mồi tung hoành, xem xét kỹ rồi mới từ tốn thiết kế đưa mồi vào bẫy.
Nếu bây giờ bà ta nhắc tới Trần Tứ tiểu thư thì chẳng khác nào muốn bác bỏ ý tốt của Thái hậu cả.
Trần Doãn Viễn trở về, thuật lại cho người nhà biết về tình hình của Nhị lang Tề gia,
Ngày mai cậu ấy sẽ được thả ra, chỉ bị mấy vết thương ngoài da thổi, vẫn bảo toàn được tính mạng.
Lão thái thái nhánh cả mỉm cười,
Được thả ra là tốt rồi, những chuyện khác có thể bàn bạc kỹ hơn.
Nếu tin này đến trước khi tin Trần Doãn Viễn được lên làm lang trung Lại bộ, hẳn lão thái thái nhánh cả sẽ vô cùng mừng rỡ.
Nhưng bây giờ hiểu lầm giữa hai nhà vẫn còn đó, trong lòng lão thái thái đương nhiên sẽ thấy lấn cấn.
Trần Doãn Viễn cũng cảm thấy ngột ngạt khi nhắc tới Tề gia, nhưng ông thật sự nhẹ cả người khi thấy Tề Nhị lang giữ được mạng sống.
Lão thái thái nhánh cả cuối cùng cũng lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai mẹ con,
Nhà chúng ta không nợ nần gì Tề gia, nếu đã là hiểu lầm, vậy cứ chờ dịp hóa giải thôi.
Trần Doãn Viễn gật đầu tán thành, qua chuyện này, ông cảm thấy gia đình dòng dõi thư hương như Tề gia thật sự không dễ kết giao.
Không thể quá thân cũng không thể quá hời hợt, phải giữ ý không được nói thẳng, lúc nào cũng phải phỏng đoán ý tứ của đối phương.
Hơn nữa dòng dõi thư hương trời sinh vốn kiêu ngạo, Trần Doãn Viễn đã mấy lần thử tìm cơ hội giải thích với Tề Nhị lão gia, song mãi vẫn chẳng có kết quả vì mặt không đủ dày.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.