Chương 125: Biến chuyển ngỡ ngàng
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2252 chữ
- 2022-02-04 04:44:12
Lão thái thái nhánh cả nhìn cháu trai bảo:
Nhà Nhị bá cháu giờ phú quý rồi, chúng ta cũng nên qua góp vui một chút, tránh để người ta nói nhà mình8 không biết điều.
Lâm Di le lưỡi với ca ca, Hoành ca cũng cười theo.
Nhị lão thái thái Đổng thị mở tiệc vào lúc này là vì muốn dựa vào da3nh tiếng mới nổi của Đổng gia để tranh thủ tước vị cho Trần Doãn Chu, cho nên số khách được mời tới dự tiệc đương nhiên sẽ nhiều hơn gấp mấy lần b9ình thường.
Hàn huyên với mọi người xong, Lâm Phương đi tới cạnh Lâm Di, giới thiệu vị tiểu thư bên cạnh mình:
Đây là Tam tiểu thư nhà Xương Tín bá, bạn khuê mật của Ngũ vương phi.
() Bá là cấp thứ 2 trong các cấp công tước (Hầu tước > Bá tước > Tử tước > Nam tước) Ngũ vương phi trong lời Lâm Phương chính là Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu, đầu tháng trước vừa thành thân với Ngũ vương gia.
Lâm Di ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy được ánh mắt tò mò của Tam tiểu thư Xương Tín bá, nàng ta mở to cả hai mắt nhìn Lâm Di một lượt từ trên xuống dưới với vẻ kỳ quái rồi nhếch khóe môi chứ không nói gì.
Về Nhị lão thái thái Đổng thị, ngoại trừ nụ cười trên mặt đã nhạt đi, bà ta vẫn bình thản trò chuyện với các nữ quyền trên bàn tiệc.
Chẳng qua, sự thay đổi nhỏ này có thể qua mặt người khác, nhưng tuyệt đối không có khả năng lọt khỏi mắt người đã làm chị em dâu với bà ta vài chục năm.
Không bao lâu sau, bên nữ quyền khai tiệc, Trần Nhị thái thái Điện thị bế Binh ca đi một vòng, xung quanh lại rối rít vang lên tiếng tấm tắc khen ngợi.
Nhị lão thái thái Đổng thị cho người bưng rượu hoa quế lên, nữ tiên sinh bắt đầu gõ trống chuyền hoa, bầu không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.
Lâm Di thoáng nhướng mày, thái độ của Tam tiểu thư Xương Tín bá hơi lạ, tựa như đang che giấu chuyện gì đó.
Ngược lại Lâm Phương hết sức hài lòng trước phản ứng của Tam tiểu thư Xương Tín bá.
() Trò chơi chuyển hoa uống rượu, khi tiếng trống ngừng, hoa đang ở trong tay người nào thì người đó phải uống.
Lâm Di uống hai hớp rượu, thấy mặt nong nóng thì dẫn Linh Lung ra ngoài hóng gió, đi dạo một vòng trở về lại suýt đâm sầm vào Đẳng ma ma.
Xe ngựa đã chờ sẵn ở cổng thùy hoa, lão thái thái nhánh cả và Lâm Di lên xe trước, sau đó Hoành ca mới khoan thai đi tới.
Hoành ca chui vào buồng xe báo với lão thái thái nhánh cả:
Cha bảo cháu nói lại với tổ mẫu một tiếng, yến tiệc ở tiền viện vẫn chưa tan, cha không thoát thân được.
Lão thái thái nhánh cả nhướng mày kinh ngạc, Trần Doãn Viễn trước giờ không thích xã giao mà, sao hôm nay lại khác thường như vậy? Trở về phủ nhánh cả, Lâm Di đi thăm tiểu Tiêu thị trước rồi mới đến phòng lão thái thái nhánh cả uống trà nói chuyện.
Tam tiểu thư Xương Tín bá cố tình nghiêm nghị nói:
Ta nói thật mà, chẳng lẽ về sau cái gì cũng phải mượn nha hoàn làm sao.
Trước đó vẫn còn mơ hồ, qua câu này mọi người liền vỡ lẽ, lập tức dồn mắt nhìn Lâm Phương.
Lâm Phương bẽn lẽn nói:
Tam tiểu thư mà còn vậy nữa thì ta sẽ...
Nàng ta xấu hổ cúi đầu, bỏ dở câu nói.
Dứt lời Lâm Di nhìn bàn cờ, hạ một con cờ chặn đứng thể công của đối phương.
Vị đường muội ở đối diện chỉ biết than ngắn thở dài,
Nước này của Lục tỷ tỷ độc quá, quân này của muội thành tốt thí rồi.
Tam tiểu thư Xương Tín bá tay không trở về, chúng tiểu thư ở cùng Lâm Phương im lặng thầm thở dài.
Nhị lão thái thái Đổng thị vừa uống hớp rượu, đang vui vẻ lắng nghe Đổng ma ma nói thì bỗng biển sắc, giật mình ho khan dữ dội.
Trần Đại thái thái Đổng thị vội vàng chạy tới vỗ vỗ lưng Nhị lão thái thái.
Lâm Phương đưa khăn tay che miệng cười duyên,
Bọn ta qua bên kia nói chuyện một lát, mọi người chờ ở đây nhé.
Lâm Di không hứng thú nghe bọn họ nói chuyện phiếm, muốn tìm một góc tương đối yên tĩnh uống trà chơi cờ.
Vừa hay cũng có một vị đường muội thích yên tĩnh, cho nên cô bé chủ động theo Lâm Di đánh vài ván cờ.
Lâm Phương gặp chuyện vui, tinh thần thoải mái nên tiếng cười lanh lảnh hơn hẳn ngày thường.
Bọn nha hoàn vừa đưa hoa quả và điểm tâm lên, một vị tiểu thư lên tiếng hỏi:
Gần đây Trần Tứ tiểu thư bận gì vậy? Ta gửi thiếp mấy lần cũng không mời được cô sang nhà chơi.
Cửa ra vào được treo đèn kết hoa rực rỡ, hạ nhân trong phủ đều mặc đồ mới.
Hễ là nhà có chút quan hệ với Trần gia thì 6đều tới thỉnh an Nhị lão thái thái Đổng thị, chúng nữ quyến ai cũng tươi cười hớn hở, mở miệng đều là những lời lẽ nịnh nọt.
Bạch ma ma tần ngần nói:
Để nô tỳ nghĩ cách hỏi thăm thêm...
Được rồi.
Lão thái thái nhánh cả khoát tay, bây giờ vẫn còn đông khách khứa, nhánh thứ hai sẽ tìm mọi cách che đậy, hỏi thăm cũng vô dụng, chuyện tốt không ra khỏi cửa nhưng tiếng dữ lại đồn nghìn dặm, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết thôi,
Ta mệt rồi, không cần chờ xem kịch nữa, chúng ta trở về sớm thôi!
Bạch ma ma khom lưng đáp:
Vậy để nô tỳ bảo gác cổng cho người chuẩn bị xe ngựa.
Lão thái thái nhánh cả dẫn Lâm Di tới chào từ biệt Nhị lão thái thái Đổng thị, Nhị lão thái thái Đổng thị chỉ nói hai câu giữ lại lấy lệ rồi để Đại thái thái Đổng thị tiễn hai bà cháu ra ngoài.
Bây giờ đằng trước do Đại lão gia với Tam lão gia chúng ta tiếp khách ạ.
Tiền viện hậu viện đều xuất hiện điểm kỳ quái.
Nô tỳ nghe nói Khang Quận vương đang ở tiền viện, theo lý thì Nhị lão gia nên uống cầm chừng để tiếp đãi Khang Quận vương...
Trần Doãn Chu được nể mặt thật, ngay cả con rể tương lai cũng tới.
Nhìn thấy Lâm Di bị lạnh nhạt, nàng ta thật sự khoan khái không thể tả.
Lâm Di vừa vào Kinh liền trở thành đối thủ ganh đua với nàng ta ở mọi mặt, luôn tìm cách dìm nàng ta xuống.
Nhị lão thái thái Đổng thị ho khan một trận, mặt đỏ ửng, nước mắt lèm nhèm,
Già rồi, uống rượu cũng dễ sặc.
Vừa nói bà ta vừa nhìn quanh, quay sang dặn Đại thái thái Đổng thị,
Không cần để ý tới ta, bảo nhà bếp làm thêm ít điểm tâm cho mọi người, ăn đồ ngọt giải rượu, tránh để bị giông ta.
Sau khi hạ nhân bưng điểm tâm lên, Lâm Di mới phát hiện Lâm Phương đã biến đâu mất.
Dáng vẻ bối rối của Đổng ma ma nhất định là có liên quan tới Lâm Phương.
Chứ còn gì nữa, mấy vị tỷ tỷ muội muội của Trần gia đều có phúc cả, thật khiến người ta phải hâm mộ, người tới cầu hôn không phải là anh tài thì chính là tôn thất.
Chỉ một câu thuận miệng nhưng lại khiến sắc mặt Lâm Phương lập tức trở nên tối sầm, người vừa lên tiếng thuận theo ánh mắt nàng ta, lập tức nhìn thấy Trần Lục tiểu thư ngồi đánh cờ ở gần đó, không khỏi ngẫm kỹ lại, sau đó mới biết mình vừa lỡ lời.
Tam tiểu thư Xương Tín bá biết điều liền chớp chớp mắt, quan tâm đi tới cạnh Lâm Di,
Sao Trần Lục tiểu thư lại ngồi đây chơi cờ, hiếm khi mọi người mới có thể tụ tập mà, đừng chơi nữa, cùng qua kia nói chuyện đi.
Bây giờ Lâm Phương đang thiếu người giúp mình điều tiết không khí, vẫn xin miễn cho nàng bất tài không làm nổi nhiệm vụ này đi,
Muội muội cứ qua đó trước đi, bàn cờ bằng ngọc dương chi này do Tứ tỷ tỷ mới đặt mua đấy, hai ta phải chơi hết ván đã.
Đánh cờ nào có đạo lý chỉ đánh nửa ván rồi bỏ ngang chứ.
Tỷ tỷ ơi là tỷ tỷ.
Tam tiểu thư Xương Tín bá đưa tay kéo Lâm Phương,
Đây là chuyện tốt mà, không biết bao nhiêu người đỏ mắt ghen tị kia kìa, tỷ tỷ còn ở đó che giấu cái gì, nơi này đều là bạn bè thân thiết cả.
Lâm Phương và tỏ ra tức giận, bưng đĩa điểm tâm trên bàn lên dí vào mặt Tam tiểu thư Xương Tín bá,
Ăn điểm tâm rồi bớt nói lại đi.
Tam tiểu thư Xương Tín bá quay sang cầu cứu Lâm Uyển,
Nhìn kìa, vẫn chưa phải là Quận vương phi mà đã bắt đầu bắt nạt người khác rồi, về sau không biết còn đến mức nào nữa, chắc ngay cả mở miệng chúng ta cũng chẳng dám luôn quá.
Nói rồi nàng ta phất khăn tay qua vai, đoan chính hành đại lễ với Lâm Phương,
Ta sai rồi, xin Quận vương phi tha thứ, lần sau ta không dám nữa.
Điệu bộ của Tam tiểu thư Xương Tín bá khiến tất cả bật cười.
Vẫn có vị tiểu thư không nhạy tin tức nên nhỏ giọng hỏi han:
Là vị Quân vương nào vậy?
Chính là Khang Quận vương vừa lập được đại công đấy, Trần Tứ tiểu thư có phúc thật.
Người quý ở chỗ tự biết mình, nhưng trước giờ Lâm Di toàn ỹ có lão thái thái nhánh cả thì cho rằng có thể bay lên trời.
Qua lần này Lâm Di mới biết được thế nào là sự khác biệt giữa mình và nàng ta.
Giọng điệu ngọt ngào kiểu này, đừng nói là Lâm Di thấy không quen, ngay cả Đống ma ma cũng thấy gượng gạo.
Đổng ma ma đi theo chắn gió cho Lâm Di trở vào nhà, sau đó mới chậm rãi đi tới cạnh Nhị lão thái thái Đổng thị.
Lão thái thái nhánh cả để người dìu đi tịnh phòng, Lâm Di cũng dẫn Linh Lung đi theo, khi hai bà cháu ra đến ngoài hành lang, lão thái thái nhánh cả mới sai Bạch ma ma,
Đi hỏi thăm xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hồi lâu sau Bạch ma ma mới trở về,
Nô tỳ cũng không hỏi thăm được gì, chỉ biết là Tứ tiểu thư ăn trứng gì đó bị đau bụng, trong nhà đang nháo nhào đi mời lang trung.
Mới vừa rồi Lâm Phương còn nhảy nhót như sáo mà, sao bỗng nhiên lại bị đau bụng? Bạch ma ma nói tiếp:
Hình như Nhị lão gia cũng uống say, đã rời khỏi bàn tiệc ở tiền viện rồi.
Tam tiểu thư Xương Tín bá liền cười nói:
Thì ra cô không biết, thời gian này Trần Tứ tiểu thư phải trốn trong khuê phòng thêu thùa may vá, nhân dịp lão tổ tông Trần gia tổ chức tiệc mới chịu lộ mặt đấy, bằng không đến thời điểm mà vẫn chưa luyện tốt tay nghề thêu thùa thì lớn chuyện.
Lâm Phương đỏ bừng mặt, oán trách liếc nhìn Tam tiểu thư Xương Tín bá,
Tam tiểu thư chỉ giỏi trêu người khác thôi.
Rất nhiều người vẫn không hiểu đầu đuôi là gì.
Nhị lão thái 5thái Đổng thị mắt rạng ngời ngồi chính giữa, hệt như mặt trăng được sao vây quanh.
Nhìn thấy lão thái thái nhánh cả, Nhị lão thái thái Đổng thị nhanh chóng đứng dậy đón lão thái thái nhánh cả ngồi xuống, mọi người lần lượt tới chào hỏi.
Mặt Đống ma ma tái mét, môi xanh tím, trông hoảng loạn như vừa gặp phải quỷ.
Bà ta nhìn thấy Lâm Di liền sững người, sắc mặt biến đổi liên tục, cả buổi sau mới rặn ra được một nụ cười gượng,
Lục tiểu thư, sao cô lại ở đây?
Lâm Di thản nhiên đáp:
Ta đi tịnh phòng, đang trên đường trở về.
Đổng ma ma bỗng nhiên trở nên quan tâm, thái độ khác hẳn với bình thường,
Trời tối rồi, gió lạnh lắm, vẫn nên để nha hoàn lấy áo lông cho Lục tiểu thư mặc vào đi ạ, các tiểu thư yếu ớt không thể qua loa.
Cấp bậc lễ nghĩa xong xuôi, Lâm Uyển kéo Lâm Di ngồi xuống cạnh mình, chưa nói được mấy câu thì Lâm Phương cùng một vị tiểu thư cười cười nói nói đi vào phòng khách.
Hôm nay Lâm Phương mặc áo hồng nhạt thêu hoa văn bông cúc, tay áo viền chỉ kim tuyến, phối với váy xanh xếp nếp bên dưới, trông vô cùng rực rỡ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.