Chương 126: Gả hay không
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2190 chữ
- 2022-02-04 04:44:08
Theo lý thì khi nhìn thấy cha vợ, Khang Quận vương tất nhiên sẽ nồng nhiệt đáp trả, Trần Doãn Chu cũng đã sẵn sàng đón nhận ánh mắt hâm m8ộ của khách khứa.
Ai ngờ, ở trước mắt bao người, Khang Quận vương lại lách qua Trần Doãn Chu, đi thẳng tới nói chuyện với ông. <3br>
Lúc ấy ông kinh ngạc hồi lâu, mãi mà không hoàn hồn, còn sắc mặt của Trần Doãn Chu thì cực kỳ khó coi.
Vừa rồi Lâm Di vẫn9 chưa thể xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau, bây giờ nghe thấy cha nói vậy, những điểm khó hiểu liền được lý giải hết.
Bọn họ muốn thấy Lâm Phương bị mất mặt, sau khi thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, Lâm Phương nhất định sẽ thành trò cười.
Vì chuyện này, Lâm Phương tất nhiên sẽ trút hết tội lỗi lên đầu nàng...
Lâm Di trở mình, con đường này thoạt nhìn như được dệt gấm, nhưng thật ra gai nhọn ẩn khắp nơi.
Lâm Di mất ngủ, đèn đuốc khuê phòng của Lâm Phương cũng sáng trưng.
Lâm Phương khóc đến sưng đỏ mắt, Nhị thái thái Điền thị dùng khăn bọc đá chườm mặt cho con gái, Thẩm ma ma hầu hạ trong phòng cũng không dám mở miệng nói tiếng nào.
Nhị thái thái Điện thị mím môi, rũ mi mắt khiến người ta nhìn không ra cảm xúc, hồi lâu sau mới nói:
Lão gia quá nặng tay rồi.
Cũng không khác gì nhau.
Lão thái thái nhánh cả đưa tay cầm lấy chén trà.
Bấy giờ Bạch ma ma mới phát hiện mình nghe quá mê mẩn, quên đổi trà nóng cho lão thái thái nhánh cả.
Đồ đã nằm trong tay lại bị chúng ta đoạt mất, nhánh thứ hai chẳng khác nào vừa bị chúng ta đánh một bạt tại, thù hằn giữa hai nhà coi như đã định rồi.
Lúc trước đã không được tốt lắm, bây giờ lại thì càng thêm thù, mắt bên đó e rằng đang long sòng sọc,
Ngoài ra, con cũng nên thử nghĩ xem, làm sao lại có tin Hoàng thượng muốn tứ hôn cho Lâm Phương.
Nước mắt Lâm Phương lại lập tức ào ra, ban nãy nàng ta sai tiểu nha hoàn tìm cách dẫn Khang Quận vương tới cửa phụ, để nàng ta có thể ngắm người trong lòng từ xa một chút, tốt nhất là có thể nói với nhau một hai cầu.
Ai ngờ chờ được lại chính là cha nàng ta, cha nàng ta không nói hai lời đã trợn trừng mắt, cho nàng ta một bạt tại tóe lửa, hung tợn mắng:
Không biết xấu hổ.
Lớn đến từng tuổi này vẫn chưa từng bị cha mẹ đánh lần nào, cho nên nàng ta ôm mặt chạy trở về phòng, còn chưa kịp khóc thì lại nghe được hung tin, người sắp được Hoàng thượng tứ hôn là Lục nha đầu chứ không phải nàng ta.
Lão thái thái nhánh cả bên kia ngủ rồi, Lâm Di quay đầu nhìn hoa văn tinh xảo trên màn giường, một lúc sau mới nhắm mắt lại.
Lý trí nói cho nàng biết, nhà họ không thể kháng cự cuộc hôn nhân này, bằng không sẽ lợi nhiều hơn hại.
Lợi ích của việc bị Chu Thập Cửu nhắm trúng chính là anh ta sẽ không bỏ mặc họ.
Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của cháu gái mất hẳn tinh thần, lão thái thái nhánh cả cũng thẩm thở dài.
Trong bọn họ, tiểu Tiêu thị là người vui mừng nhất,
Không ngờ Lục tỷ nhà chúng ta lại có phúc đến như vậy.
Dứt lời bà còn rưng rưng nước mắt, muốn kéo Lâm Di lại gần mình hồi tưởng về quá khứ.
Con đừng mừng sớm quá.
Lão thái thái nhánh cả lại giội một chậu nước lạnh xuống,
Suy nghĩ lại xem bây giờ là tình cảnh gì đi, trong mắt người ngoài thì thể diện của Trần gia xem như bị vứt ra ngoài rồi đấy, con gái hai nhánh cùng tranh một mối.
Tiểu Tiêu thị vẫn vui vẻ nhìn Lâm Di,
Nhưng đây là do Hoàng thượng tứ hôn mà, đâu phải là nhà chúng ta tới Chu gia đánh tiếng.
Nếu bát tự không hợp, mối này đương nhiên chẳng cần bàn nữa, Hoàng thượng sẽ tìm người khác.
Hoàng gia tứ hôn là chuyện không thể coi thường, bình thường chỉ cần có ý này là Hoàng thượng sẽ sai Lễ bộ bắt đầu sắp xếp, vì vậy quan viên Lễ bộ mới chúc mừng cha.
Chu phu nhân không hề muốn cuộc cưới gả này...
Bây giờ ván đã đóng thuyền, muốn lui cũng không lui được, muốn nhường cho người khác cũng không thể.
Lâm Di chậm rãi nói:
Tuy nói trước khi thánh chỉ được hạ sẽ có quan ở Lễ bộ đến hỏi thăm, nhưng triều Đại Chu lập nước nhiều năm như vậy, làm gì có lần tứ hôn nào không thành đâu?
Chẳng hề có lần nào cả, Chu phu nhân không muốn làm trái lệnh vua, cho nên bày cách ép bọn họ chủ động từ hôn.
Và khi bọn họ nghĩ ra được cách tránh né, nói không chừng sẽ lập tức có người bước ra kiện bọn họ tội khi quân.
Cha và Chu Thập Cửu đã ngồi cùng thuyền, cho dù không kết thông gia thì tương lai cũng phải cùng nhau chìm nổi.
Bụng dạ thấm sâu như Chu Thập Cửu, anh ta luôn có thể biến nguy thành an...
Còn về nàng, sau này chỉ cần cẩn thận mà sống thôi...
Lão thái thái nhánh cả bảo Trần Doãn Viễn và tiểu Tiêu thị trở về nghỉ ngơi trước,
Để ta suy nghĩ kỹ hơn.
Trong phòng không còn ai khác, hai bà cháu Lâm Di ngồi trên giường La Hán thương lượng với nhau:
Lục nha đầu, đây là chuyện chung thân của cháu, cháu nghĩ thế nào?
Nàng đã sớm cảm giác được mưu tính của Chu Thập Cửu, chẳng qua không ngờ anh ta sẽ tốn nhiều công sức như vậy để cưới nàng.
Lúc nghe nói Chu Thập Cửu muốn cưới Lâm Phương, nàng cũng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Chu Thập Cửu là người luôn lấy lợi ích làm đầu, Đổng gia bây giờ khi thể hừng hực, có thể gián tiếp làm thân với Đổng gia cũng là một nước cờ hay.
Tiểu Tiêu thị hiểu ra liền bị đả kích dữ dội,
Vậy làm sao bây giờ.
Tuy thân phận chỉ là thẩm nương, nhưng Chu phu nhân chẳng khác gì mẹ ruột của Khang Quận vương cả, Lâm Di gả qua đó làm sao sống yên ổn được.
Người chưa từng bị mẹ chồng làm khó dễ sẽ không hiểu nỗi khổ này, lúc còn là con gái tiểu Tiêu thị từng nghe tỷ tỷ Tiêu thị kể về sự bất đắc dĩ khi phải hầu hạ mẹ kể của phu quân.
Cho nên sau khi gả vào Trần gia, nghe thấy Trần Doãn Viên phải ra ngoài nhậm chức, bà lập tức thu dọn hành trang, nhanh chư chớp lách khỏi nguy cơ phải sống dưới mắt của Nhị lão thái thái Đổng thị.
Nhưng qua đêm nay nàng đã hiểu rõ,
Hẳn là do xung đột lợi ích, Khang Quận vương không thể chọn võ tướng đang nổi danh để kết thân.
Lâm Di ngẩng đầu nhìn lão thái thái nhánh cả
Tổ mẫu từng nói, Hoàng thượng sẽ không bao giờ cho phép chuyển quân quyền của cả nước quy về cùng một nhà.
Đó là điều tối kỵ của quân vương,
Nếu Khang Quân vương chọn thiết lập quan hệ với Đống gia, Đống gia càng phong quang ngài ấy sẽ càng bị bó tay bó chân, cho nên ngoài mặt giống một mối tốt, nhưng thật ra lại tiềm ẩn vô số hậu hoạn.
Suy xét từ điểm đó thì kết thân với quan văn mới là lựa chọn đúng đắn nhất, cha có danh thanh liêm, lại không theo bè kết đảng, muốn trụ vững ở Kinh thành cũng chỉ có con đường dựa vào Khang Quận vương.
Cho dù cha không thể giúp được nhiều, nhưng sẽ dễ dàng bị ngài ấy nắm trong tay.
Thế nên không phải nàng tự coi thường mình, nhưng Chu Thập Cửu là kẻ lấy đại cục làm đầu, dẫu trong chuyện này có nguyên nhân là vì nàng thì cũng chẳng đáng kể gì.
Đây chính là tất cả những điểm tốt của Chu Thập Cửu mà nàng có thể nghĩ tới, nếu nghĩ xa hơn nữa, nàng sẽ chẳng còn can đảm gả cho anh ta.
Mặc dù đã dùng hết lý do này đến lý do khác để trấn an chính mình, nhưng ngực nàng vẫn nặng trĩu.
Kiếp trước chuyện chung thân là tùy trưởng bối sắp xếp, đời này nàng tự mình tranh đấu song vẫn không thể được như ý, có lẽ nàng đã đòi hỏi quá nhiều...
Một Chu Thập Cửu cực khó lường, một Chu phu nhân luôn muốn chèn ép nàng, ngoài ra còn đám tổn thất nhàn tản kia, bất kể vể nào cũng không phải là cuộc sống nàng muốn.
Chu Thập Cửu muốn cưới nàng, hẳn là vì ngắm trúng lá gan và khả năng có thể đối đầu với Chu phu nhân của nàng.
Nhưng nàng không muốn trải qua kiểu sống bọ ngựa luôn đấu gà mái kia, dù chỉ là một ngày.
Lâm Di ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt của lão thái thái nhánh cả.
Sự kinh ngạc trên mặt tổ mẫu lấn áp mọi cảm xúc khác, còn cha lại như vừa thở phào nhẹ nhõm, trong mắt thậm chí còn ẩn hiện sự vui vẻ.
Trải qua mấy trận phong ba, trưởng bối trong nhà đều hài lòng ít nhiều về Chu Thập Cửu, chỉ có nàng là thấy lòng nặng trĩu.
Người Ch6u Thập Cửu sắp cưới không phải là Lâm Phương mà là nàng.
Cha được lên làm lang trung tại bộ, hai nhà Tề Trần dần xa lánh nhau vì5 hiểu lầm, mọi chuyện giống như một tấm lưới không biết được giăng ra tự bao giờ.
Tính toán tất cả những người liên quan, lừa gạt cả Chu phu nhân và Trần Nhị thái thái Điện thị, cuối cùng anh ta đã đạt được mục đích.
Nếu là Chu gia cố ý truyền ra tin tức như vậy, chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ điều gì ư? Lâm Di vuốt ve hình tiểu tiên in trên chén trà, chứng tỏ Chu phu nhân không cam lòng để người con dâu là nàng vào nhà, làm lớn chuyện như thế là muốn để nhà nàng suy nghĩ kỹ lại chuyện gả nàng vào Chu gia.
Thông thường trước khi thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, sẽ có quan viên ở Lễ bộ tới đẳng gái hỏi trưởng bối trong nhà xem khuê nữ đã có hôn ước hay chưa, sau đó sẽ lấy bát tự của nàng đi coi thầy tướng.
Lâm Di bình tâm lại, nhớ tới vẻ mặt của Tam tiểu thư Xương Tín bá khi nhìn thấy mình.
Vốn là bạn khuê mật của Ngữ vương phi, Tam tiểu thư Xương Tín bá hẳn đã sớm biết được người được tứ hôn chính là nàng chứ không phải là Lâm Phương.
Cho nên Tam tiểu thư Xương Tín bá mới cố tình ở trước mặt chúng tiểu thư gọi Lâm Phương là Quận vương phi.
Lâm Di vừa nói vừa đưa tay định nhón ít hạt phỉ trong hộp ăn, nhưng nửa chừng tay lại buông thõng.
Đổi phương đã tính toán kỹ, nàng nằm trong lưới rồi, muốn chạy cũng chạy không thoát, giãy giụa vô dụng, thôi thì...
Lâm Di nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó thở hắt ra một hơi dài, bình ổn nhịp tim đang đập thật nhanh lại, xỏ giày đứng lên đỡ lão thái thái đi nghỉ ngơi,
Tổ mẫu nên sớm an giấc đi ạ.
Sao lại có thể như vậy.
Đến bây giờ Lâm Phương vẫn không dám tin, nhất định là có kẻ tung tin đồn nhảm họng gây chuyện,
Hôn sự này là do Chu phu nhân đi cầu mà, trời sập cũng không tới phiên Lục nha đầu, đúng không mẹ?
Nhìn khuôn mặt mong chờ của con gái, Điền thị đành dịu dàng trấn an:
Thánh chỉ vẫn chưa ban xuống mà, con đừng cuống, ngày mai mẹ sẽ cho người đi hỏi thăm.
Nói thì nói thế, nhưng qua thái độ cực kỳ cung kính Khang Quận vương dành cho Tam thúc ở buổi tiệc, trong lòng tất cả đều đã có đáp án, cộng thêm quan viên Lễ bộ lỡ miệng chúc mừng, chuyện này hắn đã gần như chắc chắn rồi.
Lâm Phương im lặng trong chốc lát, khó khăn siết chặt nắm tay,
Nếu thật sự là Lâm Di, vậy con nên làm gì? Mẹ, mẹ nói đi, con phải làm sao đây? Người bên ngoài đều cho rằng con sắp gả cho Khang Quận vương, bây giờ...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.