Chương 127: Hứa hẹn


Lâm Di ngâm mấy lượt trà, đọc sách, luyện chữ, giữa trưa chợp mắt một lát, đến chiều rốt cuộc cũng có khẩu vị lại, nên bảo nh8à bếp làm bánh kẹp, nhân là cải thảo và giá, rắc thêm ít vừng thơm rồi rưới sốt giảm đường, ăn chua chua ngọt ngọt rất thanh3 miệng.

Lão thái thái nhánh cả thấy cháu gái ăn hết một bát cơm mới yên lòng.
Lâm Di chậm rãi khom lưng với Chu Thập Cửu như một lời đáp.
Nhìn theo bóng lưng dần xa của Trần Lục tiểu thư, Chu Thập Cửu cười khẽ.
Biết phải gả cho chàng mà Trần Lục tiểu thư không hề ép lòng chấp nhận, cũng không oán trách ca thán, ngược lại vẫn tìm cách tranh thủ lợi ích cho mình trước.
(1) Không dễ gì mà gặp được một người phụ nữ cứng cỏi trước khó khăn như thế.
Lão thái thái nhánh cả khẽ hừ lạnh,
Bà thích thì để cho mình đi làm như bà không có cháu gái vậy.

Ôi chao...
Đúng là chỉ biết đứng nói cho sướng miệng kìa.
Trịnh lão phu nhân cảm thán:
Ta mà có đứa cháu gái xuất sắc như Lục nha đầu nhà bà thì còn đến lượt Trần gia bà sao? Ta đương nhiên đã tìm đủ mọi cách làm thân từ lâu rồi, chưa kể Khang Quận vương lại thường lui tới nhà ta, bà tưởng ta không muốn tìm dấu cho cậu ấy từ đám cháu gái ở Trịnh gia ư? Nhưng đến con dâu của ta còn có bối phận thấp hơn Khang Quận vương, ta nào có mặt mũi đưa cháu gái nhà mình ra chứ?

Theo ta thấy thì đây chính là số mạng của Lục nha đầu rồi, con bé thông minh như vậy, có vào Chu gia cũng không để mình bị thua thiệt đầu.
Nói nghe thì êm tai lắm, Chu gia chính là hang hổ ổ sói, gả qua đó có thể sống yên ổn mới lạ, vắt óc nghĩ cách đối phó thôi cũng đủ tổn thọ rồi.
Trong lúc người lớn nói chuyện, Lâm Di bị Trịnh Thất tiểu thư lôi kéo tới bờ hồ ngồi.
Bởi vậy Hoàng thượng mới nghĩ tới chuyện phối hôn, đúng lúc Thái hậu nương nương cũng đánh tiếng về chuyện này, cho nên...
Trần Doãn Viễn hơi chột dạ,
Khi được Hoàng thượng hỏi, con đã đáp ngay rằng tuổi tác của khuê nữ trong nhà cũng xem như phù hợp với Khang Quận vương, sau đó cúi đầu tạ ơn.

Chưa gì đã nhanh nhảu tạ ơn, còn đổi ý kiểu gì nữa đây.
Lão thái thái nhánh cả hơi cau mày,
Người làm cha là cậu cũng đồng ý rồi, ta còn biết nói gì nữa.
Chờ Lễ bộ tới lấy bát tự của Lục nha đầu đi vậy.
Trên mặt Trần Doãn Viễn lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ khó nén.
Lão thái thái nhánh cả cũng gật đầu,
Có thể thấy Hoàng thượng thật sự ghi nhận công lao của con.
Nào chỉ ghi nhận công lao thôi,
Hoàng thượng nói, ngài ấy vốn định điều con đến Phúc Kiến, nhưng trong Kinh bây giờ thiếu người, kinh nghiệm trong Kinh của con chưa đủ, nên cứ tạm thời nhậm chức lang trung, từ từ thích ứng đã.
Ngụ ý trong câu này là về sau còn có thể lên chức nữa.
Lão thái thái nhánh cả nghe tới đó thì hơi kinh ngạc,
Là Thượng thư Lại bộ đề cử con với Hoàng thượng sao?

Hôm sau lão thái thái nhánh cả dẫn Lâm Di sang Trịnh gia.
Nhìn thấy Trịnh lão phu nhân, lão thái thái nhánh cả thừa dịp trong phòng không có ai, mở miệng hỏi:
Lão già nhà bà đã biết từ đầu rồi có đúng không, bà tiếp tay lão ấy giấu giếm ta?

Anh ta tính toán để được nàng vắt óc đỡ đần, nhưng lại không hề quan tâm về sau nàng sẽ phải vất vả đến mức nào.
Chu Thập Cửu cười khẽ, từ tốn nói bằng chất giọng trong mát tựa suối nguồn:
Em yên tâm, ta sẽ tận lực che chở em và nhánh cả Trần gia.
Đây chính là điều nàng nhất định phải biết, tương lai nhiều chông gai, nàng sẽ không thể yên tâm khi chưa có được lời hứa hẹn của đối phương.
Trịnh Thất tiểu thư lôi kéo Lâm Di đi dạo quanh vườn, sau đó sai hạ nhân lấy mồi giun để hai người câu cá.
Lâm Di phát hiện cá trong hồ to hơn lần trước nàng tới Trịnh gia nhiều.
Chẳng ai muốn tâm tư của mình bị kẻ khác chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy được cả.
Chu Thập Cửu hơi nghiêng đầu, trên mặt là vẻ thong dong và bình tĩnh hiếm thấy, dường như chàng đã buông bỏ hết mọi suy tính và mặt nạ che đậy, hoàn toàn để lộ thần thái vốn có.
Lần này Hoàng thượng tứ hôn hoàn toàn không liên quan gì tới nhà ta hết.
Trịnh lão phu nhân liếc nhìn bà bạn từ thuở bé của mình,
Ai bảo nhà bà qua lại quá thường xuyên với người ta làm gì, Khang Quận vương vì Trấn gia mà không ngại đặc tội với tôn thất bây giờ là chuyện đang nóng sốt ở ngoài đấy, Trần đại nhân lại nổi danh chính trực, cho nên Hoàng thượng mới tác thành mối này luôn.

Lão thái thái nhánh cả im lặng, lúc trước Trần gia gặp nạn, Khang Quận vương quả thật đã giúp đỡ không ít.
Lão thái thái nhánh cả nhìn sang Lâm Di bên cạnh mình, Lâm Di nhớ đến bức mật thư mà nhà họ trăm phương nghìn kế gửi cho Thái hậu nương nương lần trước, e rằng chuyện đó cũng góp phần vào kết quả này.
Chưa kể, có thêm sự vun vén của Trịnh gia và Huệ Hòa Quận chúa, kết quả biến thành thế này hoàn toàn là chuyện dễ hiểu.
Dùng bữa xong, Trịnh Thất tiểu thư lại úp úp mở mở kéo Lâm Di vào vườn mai.
Lân Di vốn không muốn đi, nhưng sau khi suy nghĩ lại, nàng cảm thấy có rất nhiều lời đôi bên cũng nên nói rõ ràng với nhau.
Trịnh lão phu nhân nhướng mắt nhìn bà,
Bà sợ Lục nha đầu gả sang đó sẽ chịu khổ à?
Lão thái thái nhánh cả cầm lấy chén trà uống một hớp, đương nhiên rồi, bà hy vọng về sau Lâm Di có thể sống thoải mái, cho nên mới muốn tìm một người đáng tin để gả cháu gái.

Qua đợt này bà cũng thấy rõ rồi mà.
Trịnh lão phu nhân thở dài,
Thằng bé Tề gia mà bà vừa ý bị tước giải Hội Nguyên một cách vô duyên vô cớ, cho dù lần này bình an qua ải, tương lai chưa chắc sẽ bằng phẳng mãi.

Đây là Đầu Trắng, đây là Đổm Bông, còn đây là Đen Mun.
Trịnh Thất tiểu thư nhẩm tên của mấy con cá,
Đều là số cá chúng ta thả lần trước, giờ lớn hết rồi, ta vẫn một mực để dành không cầu, chờ tỷ đến cùng câu đấy.
Trước đó bọn họ câu cá lên, chế chúng bé nên thả lại xuống hồ, giờ lớn mập rồi thì lại không nỡ bắt ăn.
Cùng một chuyện, nhưng ở thời khắc khác sẽ không còn giống ban đầu nữa.
Trịnh Thất tiểu thư sợ sinh rắc rối nên sắp xếp một tiểu nha hoàn lanh lợi canh giữ bên ngoài, còn mình thì cùng Lâm Di ngồi dưới hiên đình nghỉ.
Lâm Di mới uống hai hớp trà, một người mặc y phục gấm đen thêu hoa văn tường vân thong dong đi tới.
Đêm qua nàng cũng tự hỏi, nếu không có ký ức của kiếp trước, liệu nàng có bài xích Chu Thập Cửu đến vậy không? Câu trả lời là: vẫn sẽ.
Mỗi lần đối mặt với Chu Thập Cửu, nàng luôn thấy như đứng trước một tấm gương, luôn nhìn thấy chính mình trong mắt anh ta.
Trịnh lão phu nhân cười nói:
Ta đã sớm nhắc nhở bà rồi, do bà không thèm nghe đấy thôi.
Lão thái thái nhánh cả mở to cả hai mắt,
Ra là thật, chuyện này cũng có phần của bà.


Đừng đổ oan cho ta.
Trịnh lão phu nhân vội vàng phủ nhận:
Ban đầu Khang Quận vương có nhờ con dâu ta làm bà mai, ta biết bà không muốn, cho nên không cho con dâu mở miệng.
Còn về học thức, bà không biết đấy thôi, nếu chẳng phải tôn thất không thể tham gia khóa cử, Trạng Nguyên năm nay nhất định là cậu ấy chứ chẳng thể là ai khác.
Cháu rể như thế bà còn không hài lòng cái gì nữa?

Trần Doãn Viễn cúi đầu nói tiếp:
Khang Quận vương chẳng những là tôn thất có tước vị mà còn là nhân tài hiếm có của triều đình, được Hoàng thượng tin cậy, tính ra vẫn là nhà chúng ta gả cao.

Trần Doãn Viễn hễ được người trên khen thì sẽ hồ hởi hơn hẳn, lão thái thái nhánh cả sầm mặt liếc nhìn ông, khiến ông ngượng ngùng sờ sở mũi,
Trước đó con bất cẩn cầm đại ngọc của tổn thất về nhà, vẫn còn không biết tính sao với nó đây...
Cân nhắc tới lui suốt một ngày, ông càng ngày càng hài lòng với hôn ước này, cho nên bây giờ muốn thuyết phục lão thái thái.
Nhưng hễ nghĩ tới hôn nhân của Lâm Di không thể được theo như ý cháu gái, bà lại thấy khó chịu.
Trinh lão phu nhân vội vàng rèn sắt khi còn nóng, vun vén thêm mấy lời hữu ích cho Khang Quận vương,
Mất cha mất mẹ từ nhỏ mà vẫn có thể lấy lại tước vị, có bao nhiêu người được như vậy đâu, tướng mạo tài năng thì càng khỏi phải nói, tới giờ ta vẫn chưa gặp đứa nào sánh được với cậu ấy hết.
Mi mày thả lỏng, khóe miệng hơi giương, vẫn là nụ cười mỉm bình thường ấy, nhưng bây giờ nom nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.
Tại sao...
Nàng muốn hỏi vậy, nhưng lại không thốt thành lời.

Cầu tất có, bỏ tất mất.
Chu Thập Cửu lẳng lặng nhìn Lâm Di.
Bà với ta đã sống đến từng tuổi này mà còn không biết ư, chẳng ai tính được ý trời cả.
Người Trần thị sinh sống ở tận huyện Tam Hà xa xôi mà cũng đạp phải sai là Chu Vĩnh Xương đấy thôi.
Quả thật là vậy.
Lão thái thái nhánh cả ngẫm nghĩ lại thì thấy thoải mái hơn.
Nhìn ánh mắt sáng quắc của Trịnh Thất tiểu thư, Lâm Di không cần đoán cũng biết cô bé muốn nói gì.
Lời đã đến khóe miệng, nhưng Trịnh Thất tiểu thư chợt nghĩ tới gì đó, lại lập tức nhịn xuống, giơ hai ngón tay lên với Lâm Di,
Tỷ gả cho Thập Cửu thúc, vai vế sẽ cao hơn ta tận hai bậc đấy.
Trước vẻ mặt kỳ quái của Trịnh Thất tiểu thư, Lâm Di muốn không cười cũng khó.
Đến đêm Trần Doãn Viễn trở về 9nhà, thuật lại chuyện diện thánh với giọng điệu vô cùng phấn khích,
Không ngờ Hoàng thượng lại triệu kiến con.
Không phải 6ông chưa từng nhìn thấy thánh nhân, nhưng đây là lần đầu đơn độc được triệu kiển, nam thư phòng lại không phải là nơi ai cũn5g có thể tùy tiện bước vào,
Hoàng thượng khen con trung trinh, con thẳng thắn thanh liêm như vậy mới có thể khiến Thành Quốc công đền tội, nhắn nhủ con ở Lại bộ làm tốt công việc được giao, về sau tất nhiên sẽ được trọng dụng.

Lâm Di đứng dậy đi pha trà, cha một lòng vì triều đình, nghe được lời này tất nhiên sẽ khó tránh khỏi xúc động.
Sau khi biết Chu Thập Cửu chính là Khang Quận vương, nàng đã cố tính tránh né, nhưng lần nào cũng tránh không thoát.
Thế nhưng nàng luôn giờ giờ khắc khắc biểu đạt lập trường của mình, không muốn cha qua lại quá thân thiết với anh ta.
Đương nhiên ai cũng sẽ mưu tính để có được cuộc hôn nhân như ý mình, tựa như lão thái thái nhánh cả Trần gia xem xét đủ nơi mới nhắm trúng Tề gia cho Trần Lục tiểu thư vậy.
Chẳng qua là nam giới thì tự do hơn, cho nên chàng mới thắng trước một bước.
Lâm Di hơi mím môi, ánh mắt vẫn ngời sáng không đổi,
Tôi và Chu phu nhân đã gặp mặt vài lần, không lần nào vui vẻ cả.

Nàng biết đối phương cưới mình chỉ nhằm để đối phó với các tính toán của Chu phu nhân, anh ta muốn nội trạch được yên ổn thì phải có nàng ở sau lưng dốc hết tâm tư.
Hoàng thượng còn hỏi có phải con đặt tên tự cho Khang Quân vương hay không.
Bối phận của Không Quân vương trong số các tổn thất vốn được xem là khá cao, nhưng qua chuyện đặt tên ngài ấy lại thành văn bối của con.
Trịnh Thất tiểu thư nhanh nhảu lỉnh sang chỗ khác.
Lâm Di hành lễ với Chu Thập Cửu, hai người yên lặng đứng đối mặt nhau.
Trần Doãn Viễn khẽ lắc đầu,
Là Khang Quận vương ạ.
Khang Quận vương nói nếu không nhờ có con giúp đánh lạc hướng, ngài ấy đã chẳng thuận lợi lấy được chứng cứ Thành Quốc công thông đồng với giặc Oa.
Trần Lâm Di lại càng chỉ có một.

Sau khi Trần Doãn Viễn được Hoàng đế triệu kiến, chuyện cưới hỏi giữa Khang Quận vương và Trần Lục tiểu thư tiến triển cực kỳ nhanh.

Khâm Thiên giám vừa phê bát tự xong, thánh chỉ liền được ban xuống.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.