Chương 128: Ẩn số


Ban đêm hai vợ chồng đang nói chuyện với nhau về buổi tiệc Trần Doãn Viễn dư trong ngày.

Tiểu Tiêu thị đỡ eo đi qua đi lại tro8ng phòng thư giãn gân cốt, mới đi tới bàn định chấm trà cho phu quân thì chợt thấy đau bụng dưới, một dòng nước ấm chảy ra, làm ướt c3ả quân và giày.
Trong lúc tiểu Tiêu thị còn ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, Trần Doãn Viễn cũng sững người, bà tử hầu h9ạ bên cạnh lập tức hốt hoảng kêu lên:
Tam thái thái...
Tam thái thái sắp sinh rồi, nhanh, nhanh đi gọi bà do...

Tuy không dự định làm một nàng dâu nhỏ luôn cúi đầu phục tùng trước Chu phu nhân và đông đảo thân thích khác, nhưng nàng vẫn sẽ làm tốt phận sự của văn või và một nàng dâu mới.
Đồ thêu trong phòng cưới là thể diện của nàng, đương nhiên không thể để cho người khác giẫm đạp.
Ở trên giường, Lâm Chính Thanh hơi nhíu mày, trong mơ là một khoảng không trắng xóa, gió tuyết đầy trời, che phủ tất cả những vết tích trên mặt đất.
Sau một lúc cẩn thận tìm tòi, hắn tìm thấy một ít dấu vết còn sót lại.
Chẳng rõ vì sao, trong giấc ngủ Lâm Chính Thanh bắt đầu thấy ngột ngạt, hệt như trời oi bức suốt mấy ngày mà không mưa nổi một giọt vậy.
Lâm Chính Thanh bỗng bừng tỉnh khỏi cơn mơ, thở dốc từng hồi.
Lão thái thái nhánh cả cười trấn an:
Trai hay gái đều là duyên phận, cả mẹ lẫn con bình an là tốt lắm rồi, bao nhiêu nhà cầu con gái mà không được kìa.
Tiểu Tiêu thị nhớ tới tỷ tỷ Tiêu thị của mình, liều mình dốc hết sức sinh được một nam một nữ rồi mất sớm, so với tỷ tỷ, bà may mắn hơn nhiều.
Trần Doãn Viễn vốn chỉ muốn liếc nhìn con gái một cái, ngay sau đó lại bị thân hình mềm ấm của con gái nhỏ thu hút.
Thính Trúc và Bach Thược mang danh sách vào, lão thái thái nhánh cả nhìn dãy tên dài thướt thì nhíu mày,
Đành phải mời dậu con trong tộc đến giúp sửa soạn vậy, thái thái mới ra tháng không thể để bị mệt, Lục nha đầu thì ở trong phòng chờ gả, không thể tiếp tay.
Bạch ma ma cười nói:
Nô tỳ thấy cũng chỉ còn cách đó.
Bạch ma ma vừa lui ra sắp xếp, bên nhánh thứ hai đã gửi lời rằng Đại thái thái Đổng thị và Nhị thái thái Điện thị ngỏ ý sang giúp chuẩn bị yến tiệc.

Cứ để bọn họ sang đi.
Lão thái thái nhánh cả nói:
Trong mắt người ngoài thì là chúng ta đoạt duyên của nhánh thứ hai, nhánh thứ hai có thể bỏ qua không chấp, chúng ta còn so đo cái gì.
Ngay sau khi hắn được sinh ra, vị ca ca lớn hơn hẳn hai tuổi ngã từ trên cây xuống gãy cổ mà chết.
Lúc còn bé, mỗi lần đến sinh nhật hẳn, trong Kinh đều đổ tuyết dữ dội, hắn đứng trong vấn học thuộc lòng, hy vọng đến khi tay bắt đầu đông cứng vì lạnh, mẫu thân có thể ngoắc tay với hắn,
Đến đây uống chén trà nào con trai.
Hắn một mực chờ, nhưng đến bây giờ vẫn không đạt được ý nguyện.
phải dùng nhiều sức hơn...
May mà bà đỡ chúng ta mới là người mát tay nhất trong Kinh, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Người Trần gia thấp thỏm lo lắng chờ đợi suốt một đêm, cuối cùng tiểu Tiêu thị cũng bình an sinh đứa trẻ ra.
Lục6 Ngạc bưng canh tẩm bổ bước vào, vừa vặn đâm sầm vào bà tử đang chạy ra ngoài, chén canh rơi xuống đất vỡ nát.
Lâm Di dìu lão5 thái thái nhánh cả đến phòng chờ bên ngoài, lão thái thái nhánh cả chỉ huy nha hoàn dọn chăn đệm của Trần Doãn Viễn đến Niệm Từ đường,
Để lão gia qua đó nghỉ ngơi đi, ở lại đây cũng chỉ vướng chân vướng tay thôi.
Tất cả đồ dùng đều đã được chuẩn bị sẵn, chỉ còn chờ bà đỡ tới, Lâm Di loáng thoáng nghe thấy bà tử phụ đỡ đẻ nói:
Vỡ ối sớm sẽ hơi khó sinh...
Lúc còn ở Phúc Kiến bà từng nghe nói về một vị võ tướng nọ, thê thiếp trong nhà ông ta sinh liên tục năm đứa con gái, lúc con gái thứ sáu chào đời, vị đại nhân kia đã tức giận đá bay đứa bé.
Cho nên khi nhìn thấy vẻ mặt mày chau mi nhíu mày của Trần Doãn Viễn, bà thật sự sợ đến hồn phi phách tán,
Lão gia ơi, trẻ con vừa ra đời có thể to bao nhiêu chứ, nhũ mẫu nói tiểu Bát nhà chúng ta như vậy đã tính là to hơn bình thường rồi.
(1) Nhũ mẫu bên cạnh vội vàng gật đầu xác nhận.
Trần Doãn Viễn nói:
Theo con thấy, chỉ cần quan chủ khảo không cố tình loại bài thi của thằng bé Tề gia, tám trên mười phần cậu ấy sẽ được vinh danh trên bảng vàng thôi.

Bất kể có thể lên bảng vàng hay không, thái độ của Tề gia vẫn chẳng đổi, đây chính là khí phách thường thấy ở con cháu dòng dõi thư hương.
thật là một giấc mơ kỳ quái, chỉ cho hắn thấy những hình ảnh rời rạc đứt quãng, không rõ đầu đuôi.
Nhưng bất kể thế nào, chuyện ở đời đâu phải chỉ có một hướng giải quyết.
Nha hoàn bên ngoài nghe tiếng vội bước vào hầu hạ.
Lâm Chính Thanh nhíu mày,
Ai đóng cửa sổ lại vậy?
Nha hoàn giật nảy mình, trời không nóng mà trên trán Đại gia lại rịn đầy mồ hôi,
Đại gia sao vậy? Gặp ác mộng ạ?
Mơ...
Lâm Di nhoẻn môi cười với Bát muội muội trong nôi, nhưng vị tiểu muội muội này cũng quan trọng không kém nha.
Đến khi tiểu Tiêu thị sắp ra tháng thì trường thì mới mở cửa lần nữa, Trần Doãn Viễn mang về một tin tốt,
Cậu ấm Tề gia có thể tham gia, tuy không truyền lời nói rõ là cậu ấy bị liên lụy, nhưng triều đình cũng không có hạ lệnh cấm với cậu ấy, mà trong lòng mọi người đều hiểu rõ cả.
Sau khi tiễn con trai vào phòng thi Hương, Trần Doãn Viễn cho hạ nhân ở ngoài trông chừng, còn ông nhân đó đi sang xem bên thi Đình, thấy Tề Nhị lang thuận lợi tiến vào phòng chờ thi, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Di nghe tổ mẫu và cha ở ngoài nói chuyện với nhau, bất giác nhớ tới Lâm Sương từng trấn an nàng rằng Tề Nhị lang hẳn cũng sẽ giống thiếu gia nhà họ Cát, có thể biến nguy thành an; lúc ấy trong lòng nàng thật sự cũng luôn tâm niệm như vậy.
Đáng tiếc, tình huống chưa kết hôn mà đã có dịp cùng chung hoạn nạn như Lâm Sương và thiếu gia Cát gia, quả thật chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Gió nhẹ luồn vào cửa sổ, Lâm Chính Thanh mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Đằng xa truyền đến một tiếng sấm, ngay sau đó là tiếng lá cây xào xạc
, không bao lâu sau mưa trút xuống ào ạt, bọn nha hoàn vội vàng đóng cửa sổ lại.
Hắn ngồi xổm xuống nhìn thật kỹ, trên mặt tuyết là một dấu chân nhỏ nhắn của thiếu nữ.
Người khiến hắn rối rắm, quấy nhiễu hắn đến tận trong giấc mộng, lại là một thiếu nữ.
Lâm Chính Thanh chợt thấy hoa mắt, trước mặt cháy bùng lên, khắp tầm mắt đều là một màu đỏ, chữ hỉ bị lửa đốt co cuộn lại.
Trong ngọn lửa, thấp thoáng một khuôn mặt bình tĩnh.
Nhìn khuôn mặt cười thản nhiên của Lục tiểu thư, Bạch ma ma cũng hơi yên lòng,
Ngay cả tiểu thư cũng nói thế, vậy nô tỳ đi an bài đây.

Lâm Chính Thanh từ trường thi trở về, Lâm Đại thái thái dẫn một đám hạ nhân chờ sẵn ở cổng thùy hoa, Lâm Chính Thanh đối đáp đôi câu lấy lệ với Lâm Đại thái thái, tắm rửa xong liền lên giường nằm.
Bà tử ra báo tin cười nói:
Là một vị tiểu thư vô cùng xinh xắn.
Lão thái thái nhánh cả cười rạng rỡ,
Mẹ con bình an là tốt rồi.
Nói rồi bà để Lâm Di dìu đi thăm tiểu Tiêu thị và em bé vừa chào đời.
Tiểu Tiêu thị uống thuốc bổ xong, mơ màng ngủ thiếp đi, Lâm Di ở bên cạnh ngắm tiểu muội muội.
Lâm Di loáng thoáng nghe được bên trong nói chuyện.
Tiểu Tiêu thị cảm thấy thẹn với Trần gia vì không sinh được con trai.
Trường thi đóng cửa, trong khi các thí sinh mong ngóng kết quả, Trần gia cũng bắt đầu chuẩn bị tiệc đầy tháng cho Bát tiểu thư.
Lão thái thái nhánh cả bảo quản sự lấy danh sách đồ lễ cần gửi ra.
Trái lại mỗi khi trời đổ tuyết, tất cả mọi người chỉ nhớ tới vị ca ca đã chết yểu kia, luôn than thở rằng hắn sinh không phải lúc, người trong phủ cuống cuồng vì thái thái sinh khó nên mới nhất thời sơ ý, để xảy ra tại họa như thế.
Không một ai nói rằng là do ca ca quá nghịch ngợm, muôn trèo cây ngắm tuyết nên mới ra cớ sự.

Thật sự phải khen thằng bé đó cứng cỏi...
Bên ngoài xầm xì nhiều như vậy, là người khác thì nhất định đã không dám lại dự thi ngay.
Lão thái thái nhánh cả cũng gật đầu,
Như thể mới đúng là lòng ta trong sáng không ngại người nói ra nói vào
.
Đây cũng chính là điểm bà thích nhất ở Tề Nhị lang, nếu không có vụ tứ hôn, gả Lâm Di cho Tề gia, bà sẽ vui vẻ hơn bây giờ rất nhiều.
Trong nhà đã rất lâu không có thêm trẻ con, hơn nữa sau khi Hoành ca và Lâm Dira đời, Tiêu thị ngã bệnh nặng, chẳng lâu sau thì buông tay rời nhân gian, cho nên Trần Doãn Viễn không có tinh thần gần gũi với hai đứa con, cũng chẳng có mấy ấn tượng về trẻ con vừa chào đời.
Ông đưa tay sờ sờ con gái nhỏ, nhíu mày hỏi:
Sao lại bé xíu như vậy? Cẩn mời lang trung đến xem không?
Tiểu Tiêu thị tựa lưng trên gối, suýt chút nữa đã rớt tim.
Trần Doãn Viễn kinh ngạc, lại quay đầu liếc nhìn đứa bé nằm trong nôi.
Nhũ mẫu nhìn ra sự tò mò của ông, liền thức thời tiến lên cười hỏi:
Lão gia thử bể Bát tiểu thư nhé, nô tỳ sẽ ở bên cạnh đỡ, không sao đâu.
Nghe thấy chữ
ôm
, Trần Doãn Viễn liền phất ống tay áo,
Quân tử bế cháu chứ không bế con.
Nghe vậy, tiểu Tiêu thị không nhịn được mà cười phì.
Chưa kể dù sao cũng là ở nhà mình, còn phải sợ bọn họ giở trò sao?

Bạch ma ma vẫn thấy lo lắng, đi thuật lại lời của lão thái thái nhánh cả cho Lâm Di nghe,
Hay Lục tiểu thư đi khuyên lão thái thái đi, muốn ra oai thì cũng không nên vào lúc này, ít nhất phải chờ đến khi tiểu thư thuận lại gả sang Chu gia rồi hẵng nói.
Lâm Di khẽ cười,
Ta lại thấy tổ mẫu nói có lý, ma ma cứ yên tâm đi chuẩn bị, đâu phải nhà chúng ta chưa từng tổ chức tiệc, để hai vị bá mẫu sang hỗ trợ cũng không sinh ra phiền toái gì đâu.
Bây giờ đã sợ như thế, vậy tương lai nàng gả sang Chu gia thì sao?
Ngũ quan của cục bột nhỏ này trông cực kỳ quen thuộc, miệng giống tiểu Tiêu thị, còn mũi và quai hàm lại giống cha.
Chỉ chốc lát sau tiểu Tiêu thị đã tỉnh lại.
Từ khi có Bát tỷ, mỗi ngày Hoành ca và Lâm Di đều tới chơi với tiểu muội muội, Lâm Di hưng phấn thêu một loạt tất và giày cho Bát tỷ.
Tiểu Tiêu thị trách cứ nhìn Linh Lung,
Sao lại để tiểu thư làm mấy thứ này, sắp gả rồi, phải chuyên tâm làm đồ dùng lúc gả chứ.
Lâm Di vừa buộc hầu bao được thêu bằng chỉ kim tuyến ngũ sắc trên đỉnh xe nôi vừa nói:
Làm mấy món đồ chơi nhỏ cho Bát muội muội không tốn nhiều sức đâu ạ, mẹ cứ yên tâm!

Cũng không thể qua loa.
Nhắc tới chuyện này tiểu Tiêu thị lại thấy day dứt, những ngày qua bà không giúp được chút nào, sau khi ra tháng bà phải chuyên tâm thu xếp cho Lâm Di kỹ lưỡng mới được,
Con sắp gả vào phủ Khang Quận vương rồi, thêu thùa không ra hôn sẽ thành trò cười cho người ta, nhóm phu nhân nhà tôn thất ai cũng vô cùng xét nét.
Khác với đạo sắc chém ngọt, đao cùn nhưng có móc câu sẽ gây sát thương dữ tợn hơn nhiều...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.