Chương 129: Lại bẫy
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2177 chữ
- 2022-02-04 04:43:52
Mọi người mới ngồi xuống, bên ngoài liền vọng vào tiếng của Trịnh Thất tiểu thư:
Con đi thăm tiểu Bát muối trước đã.
Chưa thấy người8 mà đã nghe tiếng, các tiểu thư trong phòng đều bật cười.
Khó khăn lắm mới được ra khỏi nhà một chuyển, Trịnh Thất tiểu thư đ3ã sớm tính sẵn sẽ chơi gì, trước tiên bảo Lâm Di lấy số con quay mang về từ huyện Tam Hà ra cho mình chọn, sau đó lại lựa một sợi roi9 mảnh có buộc chuông nhỏ, nhờ Lâm Di tìm cho mình một chỗ yên tĩnh trong viện để chơi thỏa thích.
cũng chẳng biết thì có tốt không nữa.
Người trong nhà đều thấp thỏm, nhưng chẳng ai dám hỏi ca ca một câu, sợ tăng thêm áp lực cho huynh ấy...
lên rồi.
Trên mặt Nhị thái thái Điển thị là tổng hợp của sẻ kinh ngạc nhẹ nhõm, ngoài ra còn biểu cảm kỳ lạ khó tả.
Lúc trước Lâm Di chỉ biết Châu Nhị tiểu thư là một tiểu thư khuê các cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, không ngờ nàng ấy còn là một tài nữ, ngay cả Lâm Phương bình thường thích tranh cao thấp với người khác cũng phải á khẩu đứng một bên, không trả lời được.
Lâm Uyển góp vào hai câu, nhanh chóng bị một vị tiểu thư và Châu Lang Huyên đối được.
Tề Ngũ tiểu thư gật đầu,
Ta cũng nghĩ vậy, chỉ là không dám nói ra ở trước mặt mẫu thân, nếu ca ca lại có bất trắc gì, e bà sẽ không chịu nổi.
Nàng dừng một chút,
Hôm nay ca ca cũng theo phụ thân tới đây.
Phụ thân đến là để cảm ơn Trần Tam lão gia, nói thế nào thì cũng phải hóa giải hiểu lầm giữa hai nhà, có thể về sau mới tiếp tục qua lại được.
Lâm Di và Tề Ngũ tiểu thư đi lấy trà ngự tử trở về, trong Nghi Xuân các, mọi người đang vây quanh Châu Lạng Huyền chơi đối thơ.
Lâm Phương không giống như trước ngồi giữa đám tiểu thư cười cười nói nói mà ngồi nép một bên.
Vừa ngước lên nhìn thấy Lâm Di, nàng ta liền nở nụ cười gần đây dữ tợn.
Lâm Di dặn dò nha hoàn bà t6ử đi theo cô bé:
Nhớ trông chừng tiểu thư, đừng để chơi đến mỏi nhừ tay, lát nữa cả đũa cũng không cầm nổi thì Quận chúa lại mắng.
5Anh Đào cười nói:
Vẫn là Trần Lục tiểu thư hiểu tính của tiểu thư chúng tôi.
Nếu không có người ngăn, đừng nói là lát nữa không cầm đũa được, chưa biết chừng vài ngày tới cũng không thể tự ăn cơm luôn ấy ạ.
Lâm Di trở lại Nghi Xuân các, phát hiện Lâm Uyển, Lâm Phương cũng tới.
Là Tứ tiểu thư...
lớn chuyện rồi.
Lâm Di nhìn sang Quất Hồng,
Mau đi hỏi thăm xem rốt cuộc là chuyện gì.
Mới chớp mắt mà Lâm Phương lại xảy ra chuyện, nàng nhớ ban nãy Lâm Phương đang chơi ở gần hồ Bạch Yến.
Trịnh Thất tiểu thư hợp cạ nhất với Lâm Di là về khoản ăn uống này.
Cô bé không thích Châu Lang Huyên hẳn là vì tính cách quá phóng khoáng của mình, trái ngược hoàn toàn với sự nề nếp khuôn khổ của Châu Lang Huyên.
Nếu sớm biết kết quả sẽ thế này, nàng và Tam tỷ đã không thường xuyên nhắc tới Trần Lục tiểu thư ở trước mặt ca ca.
Ca ca tử nhất định sẽ thi đậu.
Lâm Di nhìn Tề Ngũ tiểu thư, chỉ có thi đậu mới chứng minh được sự trong sạch của mình, Tề Nhị lang không giỏi ăn nói, chịu oan khuất cũng chỉ biết giấu trong lòng, cho nên sẽ dựa vào kỳ thi này để phát tác tất cả nghẹn uất.
Châu Lạng Huyện nói tiếp:
Hội Kê, Ngọa Long rồi Nhật Chủ, kế tiếp là Dư Diêu Bộc Bố, Trần Lục tiểu thư chịu lấy ra đã lộc của chúng ta rồi.
Dứt lời Châu Lang Huyên quay sang nhìn Lâm Di, hai người gật đầu chào nhau.
Tề Ngũ tiểu thư cũng cười nói:
Thưởng thức trà ta không dám bì với các vị tỷ tỷ, nhưng nếu pha trà thì ta có thể giúp một tay.
Lâm Phương trước giờ hễ gặp quý nhân là huyền thuyền không ngừng, cho nên khi nhìn thấy Châu Lang Huyên, mặt nàng ta liền dày hơn hẳn, đon đả chạy tới tiếp chuyện.
Nàng cảm thấy Tề thiếu gia cũng có ý này, bằng không lúc vào Niệm Từ đường, Tề thiếu gia đã chẳng ngẩng đầu âm thầm dò xét xung quanh, Ý Quất Hồng là...
bây giờ mà không gặp, về sau sẽ không còn khả năng gặp nữa.
Nhìn thấy sắc mặt của Lâm Di, Tề Ngũ tiểu thư gượng cười,
Muội muội đừng chê ta nói nhiều nhé.
Nào có.
Lâm Di nói ngay:
Ta còn sợ tỷ không chịu nói chuyện với ta nữa đây.
Trong suy nghĩ của Tề Ngũ tiểu thư, cưới hỏi vốn là chuyện do cha mẹ hai bên định đoạt, song lần này là Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, chẳng ai làm gì khác được.
Mọi người còn chưa ra tới phía Nam viện thì có hạ nhân chạy tới báo:
Cứu được rồi...
Đại gia nhà họ Lâm đã cứu Tứ tiểu thư...
Lâm Uyển ở bên cạnh cười làm hòa:
Lục muội muội, mọi người vừa nhắc tới muội đấy, nghe nói chỗ muội có trà ngự tứ, không biết có thể lấy ra cho chúng ta nếm thử không?
Lâm Di cười nói:
Chỉ là một hộp Dư Diêu Bộc Bố
nhỏ thôi.
() Một loại trà xanh.
Thế cũng có lòng lắm rồi.
Rèm được vén lên, Nhị tiểu thư nhà Quốc cữu Châu Lạng Huyên và Tề Ngũ tiểu thư cùng bước vào.
Dừng ở đây là lựa chọn tốt nhất.
Lâm Di nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài, quét sạch tất cả phiền muộn còn sót lại trong lòng.
Lâm Di bảo Linh Lung đi bưng trà đến, sau đó kéo tay Tề Ngũ tiểu thư sang một bên nói chuyện:
Lễ cưới của Tam tiểu thư chuẩn bị tới đâu rồi?
Tề Ngũ tiểu thư cười nói:
Đã xong phần hồi môn.
Chớp mắt mà mọi người sắp phải lập gia đình hết rồi.
Gặp mặt một lần thì sao, thời gian không thể trở lui, kết quả đã định, giãy giụa chỉ thêm phiền não, nàng cũng đã xác định tâm lý tiếp tục tiến về phía trước, tên đã lên dây, không thu lại được nữa.
Nàng từng có tranh thủ cho bản thân và nhà mình một kết quả tốt hơn, nhưng đã thua thì phải gánh chịu kết quả đến cùng.
Lâm Di nói:
Ta có làm một cái khăn tay thêu đôi uyên ương, tỷ tỷ giúp ta cầm về cho Tam tỷ tỷ nhé.
Tề Ngũ tiểu thư nhoẻn miệng cười,
Ừ.
Hai người đều không nói đến Tề Nhị lang, bọn nha hoàn rộn ràng bừng trà vào, Tề Ngũ tiểu thư thấy Trần Lục tiểu thư vẫn cười thân thiết như trước, chẳng hề có chút ta đây nào, nghĩ tới lúc trước giữa bọn họ không hề giấu nhau cái gì, nàng nhỏ giọng nói:
Lần này đều nhờ nhà quốc cữu hỗ trợ, ca ca mới có thể ra khỏi ngục.
Đợt thi vừa rồi mặc dù ca ca liều mạng đi thi, nhưng...
thiếu gia của các nhà tới chúc mừng vào thỉnh an lão thái thái ạ...
Thiếu gia của các nhà tới chúc mừng...
Quất Hồng úp mở như vậy...
mắt lại sáng ngời kiểu kia...
Muốn nói tới Tề Nhị lang đây mà.
Rơi xuống hồ...
Rơi xuống hồ rồi...
Một tiếng hét chói lọi bỗng truyền đến.
ở đâu?
Ở...
ở hồ Bạch Yến...
Mỗi khi nói tới chuyện này, cha mẹ luôn tức giận mắng mỏ mấy câu, nhưng nàng và tỷ tỷ lại thấy ấm ức hộ Trần Lục tiểu thư.
Bên ngoài đều nói án gian lận lần này vốn được dàn xếp để lật đổ quan chủ khảo, Trần gia muốn lập công nên lờ Tề gia bọn họ đi, bằng không đánh tiếng một câu nhắc ca ca tránh xa quan chủ khảo là được rồi, cần gì vô tình đến vậy.
Lâm Di dừng chân, cái nhìn bóng đổ từ ngọn đèn treo dưới hiên.
Tề Nhị lang hẳn phải khổ sở chịu đựng lắm mới chờ được đến khi tiệc kết thúc để xin tới thỉnh an tổ mẫu.
Đời này nàng cố gắng thay đổi vận mệnh của cả nhà, không ngờ lại khiến nhân duyên của Chu Thập Cửu và Châu Lang Huyên bị chệch hướng theo.
Trịnh Thất tiểu thư rốt cuộc cũng nghe lời nha hoàn khuyên, buông con quay ra chạy tới kéo tay Lâm Di,
Hôm nay có món gạch cua giòn lần trước tỷ làm không? Ta muốn cả bánh bọc lá tía tô nữa.
Chuẩn bị sẵn cho muội hết rồi.
Ca ca về nhà chỉ nói, chuyện này muốn trách thì phải trách huynh ấy, trước kỳ thi còn tới nhà quan chủ khảo mượn sách.
Tề Ngũ tiểu thư cố nén chua xót, không biết ca ca ở trong ngục thế nào mà khi trở về ngạo khí biến mất sạch.
Đặc biệt là khi nghe tin Hoàng thượng tứ hôn Trần Lục tiểu thư cho Khang Quận vương, lưng ca ca liền chùng xuống, cả ngày chẳng nói câu nào.
Còn có người nói, ca ca là bị lợi dụng, Trấn Tam lão gia nhờ án này mà được thăng chức, nhất định có nhúng tay vào đó.
Tận đến khi ca ca thi xong, phụ thân đi hỏi thăm mới biết được Trần Tam lão gia luôn âm thầm sai người giúp đỡ ca ca.
Nhanh...
Nhanh lên...
nha hoàn của Tứ tiểu thư hô to...
Tiểu thư rơi xuống hồ rồi.
Bà tử kia lắp bắp kể lại.
Ta chỉ nghe
bõm
một tiếng rồi...
nha...
Đổi lại là nàng, trước khi có kết quả thi, nàng nhất định sẽ trốn ở nhà, không đủ dũng khí đón nhận nhiều ánh mắt dò xét như vậy.
Lâm Di nhấc mép váy, hơi lùi lại một bước.
Ồn ào như thế, thu hút rất đông người chạy ra xem,
Chuyện gì...
Tứ tiểu thư thế nào...
Lâm Phương không cam lòng tụt hậu cũng đưa ra một vế đối, cứ thế Châu Lạng Huyền thành như mặt trăng được sao vậy quanh, càng thêm nổi bật.
Kiếp trước Chu Thập Cửu cưới Châu Lang Huyên, thật sự là một đôi trai tài gái sắc, vô cùng xứng.
bị giữ trong ngục lâu như vậy không thể ôn bài, lại...
bị hiềm nghi...
Trước khi người khác kịp phản ứng, Điền thị đã sai ma ma bên người:
Mau đi xem.
Thẩm ma ma lập tức hiểu ý, vội vàng nhấc váy chạy trước, nhưng chưa đi khỏi dãy núi đá thì đã thấy nhóm hạ nhân khiêng Lâm Phương toàn thân ướt đẫm đi tới, đằng sau còn có Lâm Chính Thanh cũng ướt sũng như Lâm Phương.
Khóe miệng Nhị thái thái Điện thị lập tức mím chặt.
Ban nãy vừa gặp Nhị gia nhà họ Tề, nàng đã giật nảy mình, một chàng trai vốn bừng bừng sức sống giờ lại gầy hệt cây tre, cho nên nàng mới không nhịn được chạy tới nói với tiểu thư...
Tiểu thư vì Tể Nhị gia mà lo lắng thấp thỏm suốt mấy ngày qua...
Mới đi được mấy bước, Lâm Di lập tức đứng khựng lại.
Một bà tử hoảng hốt vừa chạy vừa hô:
Nhanh...
Ngày cưới của nàng và Chu Thập Cửu đã định, sao còn có thể gặp gỡ nam giới ngoài họ chứ.
Thấy tiểu thư nhíu mày trách cứ, Quất Hồng biết mình đã thất thố.
Đối với ca ca, khoảng thời gian vừa qua thật sự...
như trời đất sụp đổ vậy.
Lâm Di nghe vậy, bàn tay liền run lên, không tự chủ khẽ mím môi.
Nữ quyến vào bàn dùng tiệc, cánh nam giới cũng rượu thịt tưng bừng.
Tiệc tàn, các nữ quyền lại lôi kéo nhau cùng nói chuyện phiếm, Lâm Di đi dặn nhà bếp nấu trà quả trám cho mọi người giải rượu, trên đường trở về thì gặp Quất Hồng nhanh bước đi tới,
Tiểu thư, lão gia dẫn...
Hạ nhân nghe xong, không dám chậm trễ liền vội vàng đi báo cho lão thái thái nhánh cả và các thái thái biết.
Đại thái thái Đổng thị và Nhị thái thái Điển thị hốt hoảng chạy ra hồ.
Tỷ tỷ nàng bộc trực thẳng thắn, thường chỗ ca ca là một sách khô khan, nhưng đó là vì tỷ tỷ không nhìn thấu tâm tư của ca ca.
Tề Ngũ tiểu thư thấy đắng chát trong miệng, ca ca một lòng muốn thi đậu cao, đều là vì huynh ấy muốn đường hoàng kết thân với Trần gia, ai cũng có suy nghĩ với cách làm riêng của mình mà.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.