Chương 130: Đoạt tế*


Chờ lang trung bắt mạch cho Lâm Phương xong, mọi người lần lượt lui ra, để Nhị thái thái Điện thị lại an ủi con gái.

B8ước ra khỏi cửa, Trần Đại thái thái Đổng thị và Lâm Đại thái thái liếc nhau, chuẩn bị làm thông gia với nhau tới nơi rồi, khô3ng ngờ lại xảy ra chuyện này...
Con số khổ con chịu, nhưng tương lai Lâm Uyển cũng phải giống con hay sao?

Nhị lão thái thái Đổng thị vừa rồi đã bị chuyện của Lâm Phương làm cho giận đến run người, giờ gặp Đại thái thái Đổng thị nước mắt lã chã lên án như vậy, dẫu ý chí bà ta sắt đá đến đâu cũng phải động lòng, huống chi Tam nha đầu quả thật vô tội.
Lão thái thái nhánh cả vốn muốn giữ Lâm Phương và Nhị thái thái Điện thị ở lại phủ nhánh cả nghỉ ngơi một đêm, nhưng Nhị thái thái Điển thị nhớ Binh ca, Lâm Phương lại không thể rời khỏi mẹ, tiểu Tiêu thị đành để hạ nhân mang kiệu tới khiêng Lâm Phương ra xe.
Trở lại nhánh thứ hai Trần gia, Nhị thái thái Điện thị đưa Lâm Phương về Tử Trúc viện, cho hạ nhân trong phòng lui ra hết rồi hỏi thăng:
Con chạy tới hỗ Bạch Yến làm gì?

Linh Lung ở bên cạnh mang giấy màu do Trịnh Thất tiểu thư và Châu Lang Huyên cắt tỉa bày ra xem.
Hai con thỏ ngọc đảo thuốc, chỉ có một tấm là tiểu cô nương múa cành trúc.
Bạch Thược chỉ huy tiểu nha hoàn khép bình phong lại, xong xuôi Bạch ma ma mới nhỏ giọng kể lại:
Tứ tiểu thư sai nha hoàn đi hỏi thăm tin tức về Khang Quận vương, sau đó tới hổ Bạch Yến chờ sẵn.
Lâm Đại gia uống nhiều ra đó hóng gió, đúng lúc nhìn thấy Tứ tiểu thư rơi xuống nước.

Người nói rất đúng, từ khi đến Trần gia tới nay con chẳng cho Trần gia thêm chút ánh sáng nào cả.
Con chịu đựng từ hồi mười mấy tuổi tới giờ đã ba mươi sáu tuổi, hơn nửa thời gian đều ở cạnh cô mẫu, cô mẫu cũng chính mắt nhìn con trải qua bao nhiêu ngọt bùi cay đắng, Lâm Uyển chính là thịt trong tim con, giờ sắp lấy chồng lại gặp biến cố.
Hạ nhân trong nhà đứa nào cũng tụng niệm Nhị đệ muội tốt đẹp ra sao, con thì hễ chậm trễ tiến công của chúng vì phải cân đối chi tiêu, chúng liền xầm xì sau lưng mắng con xấu xa đủ điều rồi lại tới chỗ Nhị đệ muội khóc lóc.
Xấu đểu là con chịu, một chút xíu tốt đẹp cũng không tới phiên.

Nhị lão thái thái Đổng thị cảm thấy tim không ngừng đập thình thịch
,
Chuyện vẫn chưa ngã ngũ, bây giờ khóc lóc có ích gì, ta vẫn là chủ cái nhà này, đừng đứa nào hòng làm loạn.
Nói rồi bà ta nhìn về phía Lâm Uyển, vành mắt Lâm Uyển sưng húp như vừa khóc một trận,
Tam nha đầu vẫn còn người tổ mẫu này, ta đương nhiên sẽ để con bé nở mày nở mặt gả ra ngoài.
Trong lúc nhánh thứ hai Trần gia loạn thành một núi, nhánh cả Trần gia đưa tiễn khách khứa về hết, dần dần yên tĩnh trở lại.
Lâm Di hầu chuyện với lão thái thái nhánh cả.
cho nên muốn ở bên kia hổ lén nhìn một cái...
Ai ngờ tới đó lại gặp Lâm Đại gia...
Lão thái thái nhánh cả thú vị chỉ vào hình tiểu cô nương,
Tấm này là ai cắt thế?
Lâm Di nhớ lại cũng thấy buồn cười,
Cháu cùng Trịnh Thất tiểu thư và Châu Nhị tiểu thư học cắt giấy, vốn cả bọn đều chọn cắt hình thỏ đảo thuốc, nhưng Trịnh Thất tiểu thư lại xén lỗ tai con thỏ thành ngắn củn, còn chậu thuốc thì dài thướt.
Cháu và Châu Nhị tiểu thư thấy vậy đành nghĩ cách sửa lại, cháu tỉa con nhỏ bị cụt tại thành tiểu cô nương, Châu Nhị tiểu thư thì chỉnh chậu thuốc thành cây trúc.

Đêm nay Chu Thập Cửu bán trực, nên tới đưa lễ vật xong liền đi ngay, cho dù có tạt qua hổ Bạch Yến thì hắn cũng không buồn liếc mắt.
Lâm Di nhớ tới ánh mắt đắc ý khi đó của Lâm Chính Thanh, Lâm Chính Thanh rõ ràng cố ý ở đó chờ Lâm Phương, muốn ở trước mắt mọi người cứu Lâm Phương lên.
Nhị thái thái Điền thị hành động cực kỳ mau, nhanh chóng đổi canh thiếp với Lâm gia, thầy tướng phê bát tự xong, bà mai của hai bên gặp gỡ nhau, chuyện cưới hỏi giữa hai nhà cứ thế chính thức được xác định.
Trong mắt người ngoài, màn cưới gả này thuận lợi một cách dị thường.
Thể tốt quá rồi, lão thái thái nhánh cả còn đang lo tìm không được ma ma quản giáo tốt đây.
Hai bà cháu nói đến đây thì Bạch ma ma bước vào phòng.
Cùng là con cháu Trần gia mà sao khác biệt đến vậy, con cẩn thận chọn rể cho Lâm Uyển, nói ngon ngọt rã cả miệng mới mời được Lưu thái thái Hổng Lô tự khanh làm bà mai.
Nếu Nhị đệ muội đã sớm nhìn trúng mối này thì cứ nói toạc ra đi, con tuyệt đối chẳng dám tranh giành.
Lâm Phương khóc lóc ầm ĩ, đập phá đồ đạc trong phòng, đến cả chiêu đòi treo cổ tự tử cũng lôi ra dùng, song vẫn không thể khiến Trần Nhị thái thái Điện thị thay đổi quyết tâm.
Bây giờ chính là thời điểm Trần Doãn Chu mưu cầu tiến độ, nếu để chuyện xấu trong nhà ầm ĩ ra ngoài, Trần Doãn Chu sẽ không ngóc đầu nói trước mặt người khác.
Mọi người chia nhau ra làm chuyện của mình, các nữ quyến đều tìm cách hỏi thăm đầu đuôi câu chuyện.
Ồn ào như thế, tiệc mừng đành kết thúc sớm, tiểu Tiêu thị cùng Đại thái thái Đổng thị thấp thỏm đưa tiễn khách khứa ra về.
Lão thái thái nhánh cả khẽ cười,
Cháu và Trịnh Thất nha đầu đều phải học hỏi Châu Nhị tiểu thư về mặt lễ nghĩa cấp bậc đấy.

Nói tới vấn đề này, Lâm Di mỉm cười,
Châu Nhị tiểu thư nói trở về sẽ xin phép Châu phu nhân rồi đưa ma ma dạy dỗ nàng ấy cho cháu mượn.
Châu Nhị tiểu thư sợ nàng về sau gả vào nhà tôn thất, bị người ta bới móc khuyết điểm về lễ nghĩa.
Lâm Phương bỗng thấy một bên má đau rát, Nhị thái thái Điển thị vừa tát nàng ta.
Lâm Phương mở to mắt, nước mắt lập tức ào ra, vừa rồi đã mất một hồn một phách, giờ còn lại bao nhiêu đều bay sạch, chỉ còn lại thể xác cứng ngắc.
Đại thái thái Đổng thị kinh ngạc, Lâm Đại thái thái càng luống cuống hơn.
Bà 9tử bên cạnh Lâm Đại thái thái lên tiếng nhắc nhở:
Thái thái, chúng ta đi xem Đại gia đi, Đại gia trước giờ không thích sông 6hồ, mong là không bị sặc nước.
Lâm Đại thái thái nghe vậy mới bừng tỉnh, không tiện hỏi bên này, đành sang chỗ con trai hỏi 5thăm vậy.
Nàng ta phải gả cho Lâm Chính Thanh.
Ngực như bị một chùy sắt đánh vào, Lâm Phương ngã ngửa ra sau, ngất xỉu.
Giờ phải xem Lâm Uyển tính thế nào.
Sau sự kiện này, Trần Đại thái thái Đổng thị ngã bệnh nằm liệt giường, Lâm Uyển tuy được Nhị lão thái thái Đổng thị yêu thích, nhưng cuối cùng lại bị người khác nẫng tay trên.

Bị người ta bể ra khỏi hồ kiểu đó, dẫu Lâm Đại lang không muốn con, con cũng đừng mong gả cho người khác.
Trước mắt Lâm Phương hiện lên khuôn mặt tươi cười của Lâm Chính Thanh.
Khang Quận vương cũng luôn giữ nụ cười thong dong trên môi, nhưng phong thái cử chỉ lại khiến người ta không dám tiếp cận hay nhìn lâu.
Thấy thế, Đống ma ma bước lên khuyên nhủ Đại thái thái Đổng thị:
Thái thái đừng nóng, lão thái thái tự biết nên làm gì, thái thái đừng dồn ép lão thái thái quá mức, bệnh của lão thái thái vẫn chưa khỏi hẳn đấy.
Nghe Đổng ma ma nhắc nhở, Lâm Uyển cũng bừng tỉnh khỏi sự kinh ngạc, lấy lại tinh thần giúp Đổng ma ma trấn an Đại thái thái Đổng thị.
Thấy con gái hiếu thảo như vậy, Đại thái thái Đổng thị càng thêm khổ sở, ôm mặt khóc rống.
() Tự khanh là chức quan đứng đầu một cơ quan Lục tự.
Đại thái thái Đổng thị vừa nói vừa ngước lên nhìn Nhị lão thái thái Đổng thị,
Mẫu thân, người là cô mẫu của con, nhưng trong lòng cũng chướng mắt đứa con dâu này đúng không? Đến trong nhà còn thế thì nói gì tới bên ngoài.
Nhị thái thái Điền thị nắm chặt phật châu, mu bàn tay trắng mịn nổi gân xanh do dùng sức, trên mặt đã không còn vẻ trách trời thương dân muôn thuở, thay vào đó là vẻ thất vọng đến cực độ,
Mẹ đã dặn đi dặn lại rồi, bảo con ở yên đó đừng gây chuyện, con lại không nghe.
Sau chuyện ngày hôm nay, cho dù Lục nha đầu có bị gì, Khang Quận vương cũng sẽ không cưới con.
Lâm Phương như quên cả hô hấp, chỉ biết thất thần mở to mắt nhìn Điền thị.
Còn vẻ tuấn tú và ánh mắt thăm thẳm hơi lóe sáng của Lâm Chính Thanh lại khiến người ta thấy mình như chú ếch bị mãng xà thôi miên.
Nàng ta không dám đảo mắt nhìn loạn, cũng chẳng biết trốn đi đâu, chỉ có thể liên tục lùi lại, đến khi bị dồn đến mức ngã xuống hồ.
Bây giờ con đường làm quan của Trần Doãn Chu đang rộng mở, còn Trần Doãn Ninh liên tục khiến Nhị lão thái thái Đổng thị bức bối.
Đều là kết thân với Trần gia cả, đương nhiên hắn sẽ chọn bên đáng tin hơn, huống hồ Lâm Phương cũng dễ nắm trong tay hơn.
Con...
Con...
Còn đang ấp úng không dám nói tiếp chuyện sau đó...
Trong lúc vùng vẫy đạp nước, nàng ta vẫn chỉ thể mở to mắt nhìn khuôn mặt mỉm cười của Lâm Chính Thanh đứng trên bờ.
Thấy nàng ta kêu cứu, Lâm Chính Thanh vẫn đứng yên nhìn nàng ta dần đuối nước, mãi đến khi nghe tiếng người chạy tới mới nhảy xuống.
Cùng là người một nhà ăn chung một nồi, cớ gì phải che che giấu giấu như vậy, muốn ép người ta đến đường cùng mới chịu thôi sao? Lúc trước nhà con tranh làm con thừa tự của nhánh cả với nhà Nhị thúc, bởi vì chúng con sợ tương lai mẫu thân không còn, nhà chúng con sẽ không còn đường sống.
Mọi người đều khen Nhị đệ muội lòng dạ Bố Tát, con không dám phản bác nửa lời, trong khi sống dưới mặt Bồ Tát nào dễ dàng gì.
Bình thường Lâm Phương hễ xảy ra chuyện liền chạy về tìm mẹ, hôm nay bị thiệt lớn, không biết làm thế nào mới phải, cho nên chưa nghĩ kỹ đã đáp luôn:
Con nghe nói Khang Quận vương đưa lễ vật tới...
cho nên...
Đại thái thái Đổng thị kéo Lâm Uyển đến trước mặt Nhị lão thái thái Đổng thị,
Mẫu thân, người hãy cho Tam nha đầu một con đường sống đi! Hôn sự sắp thành tới nơi lại biến thành bọt nước, hai mẹ con con không còn cách nào làm người nữa rồi.
Nhị thúc thăng quan phát tài, tương lai lại sắp làm Quảng Bình hầu, trong khi đó ca ca ruột thịt thì đến đứa con gái cũng không gả ra được.
Lão thái thái nhánh cả bật cười,
Làm khó hai đứa rồi.

Trịnh Thất tiểu thư lúc ấy còn nói, may mà con thỏ đứng và tiểu cô nương đều có hai chân nên mới dễ sửa, chọc nàng và Châu Nhị tiểu thư cười đến không thở nổi, đến giờ bụng vẫn còn đau đây,
Cháu nói sẽ lấy ba hình giấy này thêu lên khăn tay, ba chúng cháu mỗi đứa giữ một cái.
Cứ thể Trịnh Thất tiểu thư cũng trở nên thích Châu Nhị tiểu thư.
Liên tục nghe ma ma bên người kể về thảm trạng của mấy kẻ nuốt vàng, treo cổ tự tử hay uống thuốc độc, cộng thêm từng đích thân chứng kiến sự kham khổ của cuộc sống trong am, chính mắt thấy cảnh nữ quyển còn trẻ tuổi cạo đầu khúm núm xin tiền bố thí, Lâm Phương rốt cuộc dần ngoan ngoãn lại, không ầm ĩ nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.