Chương 133: Thù hận
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2332 chữ
- 2022-02-04 04:44:33
Lão thái thái nhánh cả đã sớm nói với Lâm Di rằng, năm nay quá lạnh, không chừng sẽ có thiên tai.
Cho nên khi nghe Trần Doãn8 Viễn kể về những thiên tai do tuyết gây ra, hai bà cháu đều không kinh ngạc.
Hà Bắc, Sơn Tây và Sơn Đông đều dâng tấu chư3ơng báo cáo tình hình thiên tai, địa phương đã mở kho dự trữ để cứu trợ, nhưng bách tính chất công vì tuyết đậm vẫn nhiều vô số kể,9 lại thêm Thất Đát thừa cơ quấy nhiễu đánh cướp cửa khẩu phương Bắc, Hoàng thượng vô cùng giận dữ, muốn phái bình tới biên giới.
6Nói tới đây, Trần Doãn Viễn thoáng dừng lại,
Trên triều có người nói rằng, nhân lúc binh quyền ở Nhiệt Hà vẫn chưa bàn giao xong, 5đề cử đô thống Đổng Trường Mậu.
Lâm Uyển lần lượt vấn an mọi người, Lâm Di vừa định hành lễ với Lâm Uyển, không ngờ Lâm Uyển lại vái lạy nàng trước.
Gian phòng lập tức yên tĩnh hơn, thấy vậy Lâm Uyển đỏ mặt, đi tới nắm tay Lâm Di,
Lục muội muội ngày càng xinh đẹp hơn.
Trước khi Chu Nguyên Quảng và Thượng thị kịp sầm mặt, Lâm Di đã cười đùa:
Câu này nên dành cho Tam tỷ chúng ta mới đúng.
Vừa nói nàng vừa nhìn Lâm Phương,
Phải không Tứ tỷ?
Trước mắt bao người, nàng làm sao có thể để Lâm Uyển nhún nhường với mình, cái vái lạy này nàng không cần nóng vội đón nhận.
Lâm Uyển cười ngượng ngùng.
Tổ mẫu đừng lo.
Lâm Di dém chăn kín kẽ cho lão thái thái nhảnh cả,
Vụ án phản loạn ở Phúc Kiến lớn như vậy ngài ấy cũng giải quyết được, bây giờ chỉ là Thát Đát quấy nhiễu thôi.
Từ thời tiền triệu đến giờ năm nào cũng vậy mà, cũng đâu phải là vấn đề lớn lao gì.
Lão thái thái nhánh cả liếc nhìn Lâm Di,
Đừng đánh trống lảng, ta đang nói về hôn nhân của cháu.
Hôn nhân...
Trên triều cuồn cuộn sóng ngầm, kết quả thể nào có muốn đoán cũng đoán không ra, Trần Doãn Viễn đành hỏi thăm người xung quanh mình.
Sắc mặt lão thái thái nhánh cả nặng nề,
Không biết Khang Quận vương rốt cuộc nghĩ thế nào? Sớm thông báo một tiếng, chúng ta cũng dễ chuẩn bị hơn.
Lâm Di hầu hạ lão thái thái nhánh cả đi nghỉ ngơi, bản thân cũng cảm thấy hơi buồn ngủ.
Giường của lão thái thái rất lớn, hai bà cháu cùng nằm vẫn thừa chỗ, Lâm Di lấy cớ giường bà rất ấm đòi ngủ lại, nhưng bà cũng hiểu, cháu gái muốn ở cùng mình nhiều hơn.
Cho nên anh ta chỉ cần tránh né mấy màn ám toán của phe đối lập, sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng, cuối cùng sẽ thu hết lợi về mình.
Còn nàng, hiện giờ phải nghĩ xem nên làm thế nào để có lợi cho cả mình.
Chạy nước rút để hoàn thành nữ công mấy ngày qua, nên vừa nhắm mắt Lâm Di đã ngủ ngay, hôm sau tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.
Nhị thái thái Điển thị vội vàng sai nha hoàn lấy đệm, chấm trà, lát nữa tân cổ gia phải dập đầu kính trà với phu thê Trần Doãn Ninh.
Trước vẻ mặt tươi cười của mọi người, Lâm Uyển và Chu Nguyên Quảng bước vào nhà.
Tất cả chờ hai vợ chồng mới cưới hành lễ cho trưởng bổi xong, sau đó bắt đầu tỉ mỉ quan sát họ.
Trần Doãn Viễn kể tiếp:
Không thể coi thường binh lực đóng ở Nhiệt Hà, Đổng Trường Mậu từ Thiểm Xuyên xa xôi đến nhậm chức, Thượng thư Binh bộ bấm tấu rằng muốn dùng Nhiệt Hà làm căn cứ đóng quân chính, cho nên có người đề cử Khang Quận vương.
Khang Quận vương vừa đến Phúc Kiến đã lập được đại công, rõ ràng là võ tướng hiếm có, chưa kể ngài ấy là tôn thất, có uy lực trấn binh hơn.
Ông thở dài,
Nếu Khang Quận vương thật sự phải đi biên cương, con không nghĩ ngài ấy có thể trở về kịp trước tháng Ba năm sau, đám cưới này đành phải dời lại rồi.
Lão thái thái nhánh cả hơi siết phật châu trong tay, ngước lên hỏi:
Khang Quận vương nói thế nào?
Trần Doãn Viễn nhíu mày,
Khang Quận vương bảo muốn chờ nghe thánh chỉ chính thức, nói không chừng tinh bộ còn có người khác.
Lão thái thái nhánh cả hỏi tiếp:
Thật sự không còn đường lay chuyển thánh ý sao?
Trần Doãn Viễn ủ rũ cúi đầu,
Bây giờ chỉ có thể trông chờ mấy vị cận thần ở nam thư phòng nói giúp, khiến Hoàng thượng bỏ ý định này đi.
Cho dù muốn chinh phạt Thát Đát thì cũng phải chờ đến khi thời tiết ấm áp hơn, bằng không sẽ bất lợi cho quân ta.
Đổng Trường Mậu là đứa con trai mà phụ thân ông ta đến già mới có được, tuổi còn nhỏ mà bối phận cao, cho nên thật ra Thượng thị chỉ tầm tuổi Đại thái thái Đổng thị.
Thượng thị nghe vậy liền cười nói:
Ta đi tới đâu cũng có bộ phận cao hết.
Mọi người ngồi nói chuyện một lúc, người gác cổng vào báo rằng cô gia và Lâm Uyển đã tới.
Không biết có phải bởi do là con cháu tôn thất hay không mà Chu Nguyên Quảng chỉ đứng một bên thôi cũng thấy có khí thể.
Tướng mạo Chu Nguyên Quảng tuy không bằng Chu Thập Cửu, nhưng đường nét hai người cũng có vài phần tương tự.
Hôm nay Lâm Uyển mặc y phục gam màu hồng thêu chỉ bạc, khoác thêm áo lông cừu, rìa áo viền lông cáo đỏ, chải kiểu tóc của phụ nữ đã có chồng, cài trâm vàng hình hoa tịnh để, hai con bướm ngọc vờn nơi cánh hoa, giữa ấn đường về hình hoa lệ, mặt mày hồng hào, môi căng mọng, nhìn qua như biển thành một người khác, vô cùng xinh đẹp.
() Phong tục vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới.
Nhị thái thái Đổng thị tươi cười tiến lên giới thiệu:
Hắn Tam đệ muội vẫn chưa biết, đây chính là cữu thái thái nhà chúng ta.
Cữu thái thái Thượng thị nở nụ cười, tường tận quan sát tiểu Tiêu thị, Hoành ca và Lâm Di từ trên xuống dưới một lượt mới đứng dậy đón tiểu Tiêu thị tới ngồi xuống gần mình,
Ta chờ cả buổi rồi đấy, so với tân cổ gia còn khó mời hơn.
Tiểu Tiêu thị hành lễ với cữu thái thái.
Hoành ca và Lâm Di cũng gọi:
Cữu tổ mẫu.
Cán cân văn võ trên triều trở nên mất cân bằng, quan văn kết bè kết đảng hãm hại nhau, võ tướng bị lấn lướt.
Thế nhưng chiến sự ở biên cương chưa bao giờ nguội lạnh, triều đình không có tướng tài, đành phải ỷ lại vào lão tướng như Thành Quốc công.
Thành Quốc công cậy công càng lúc càng lớn, cho nên mới có thể tùy ý làm bậy, khiến triều chính rung chuyển.
Lão thái thái nhánh cả đã ăn xong điểm tâm từ sớm, đang ngồi trên giường la hán nói chuyện với tiểu Tiêu thị.
Lâm Di le lưỡi, đúng là không có ma ma lễ nghi trông chừng, nàng liền chây lười ngay.
Bạch ma ma cười bảo:
Lão thái thái nói tiểu thư mệt thì ngủ thêm đi, tranh thủ còn ở nhà mình, cứ thoải mái một chút.
Bây giờ nàng lười biếng cũng có cớ hẳn hoi.
Đổng Trường Mậu đã quen dụng binh vùng biên cương, có thể dẫn quân thẳng tiến tới phương Bắc, dẹp Thát Đát xong trở về nhậm chức cũng được.
() Là cách gọi chung các bộ lạc Đột Quyết, Mông Cổ Thanh Tạng sống rải rác ở Bắc-Trung Á trước khi Đế quốc Mông Cổ xuất hiện.
Lão thái thái nhánh cả cười mỉa, là kẻ nào nghĩ ra biện pháp trốn tránh trách nhiệm như vậy thế, càng dùng mãi một tướng, càng để lộ sự suy yếu của võ tướng trong triều.
Những năm gần đây, triều đình muốn nắm đại quyền trong tay nên áp chế phần lớn các công thần huấn quý, khiến con cháu họ dần lụn bại, đều phải đi theo con đường khoa cử mới có thể làm quan, giống như Trần Doãn Viễn.
Lâm Di không nhịn được mà che miệng cười.
Tiệc mừng được tổ chức đúng vào hôm Lâm Uyển về lại mặt, nhánh thứ hai giăng đèn kết hoa khắp nơi, sáng sớm hạ nhân đã đứng sẵn ở cửa ra vào đón khách.
Tiểu Tiêu thị dẫn con trai con gái tiến vào phòng khách, ngay lập tức nhìn thấy ngồi bên cạnh Nhị lão thái thái Đổng thị là một vị phu nhân mặt tròn, trên người mặc y phục gấm màu hồng cánh sen, tay áo viền lông cáo trắng, tóc búi cao cài trâm kim phượng, mắt sáng quắc.
Lâm Di cũng rúc vào trong chăn, chăn đệm đã được Bạch Thược ủ ấm sẵn từ trước, đắp lên người thoải mái không thể tả, nàng híp mắt đầy thỏa mãn,
Tổ mẫu, đây là hôn nhân của Khang Quận vương chứ không phải của cháu.
Nếu Chu Thập Cửu đến biên cương, đánh một hai trận nhỏ giành chiến thắng trở về, lúc thành thân sẽ càng thêm vẻ vang, cho dù không thể thắng trận, chắc chắn con người đó vẫn có thể nghĩ ra cách thoát thân.
Tân lang bận công vụ bỏ lỡ ngày cưới, trên triều sẽ có người đứng ra nói hộ, khen anh ta là thần tử không màng tư lợi, một lòng vì triều đình, kết quả thế nào cũng là trung thân bên người Hoàng thượng.
Kế tiếp là màn tán dương từ đầu tới chân của Trần Doãn Ninh dành cho tân cổ gia, lời lẽ đầy thâm ý muốn dựa vào quan hệ của tôn thất tìm lợi, sau đó để thứ tư của mình ra mắt tỷ phu.
Vợ chồng Trần Doãn Ninh dẫn con gái con rể về viện riêng nói chuyện, các nữ quyền còn lại tụ tập ở sảnh tán gẫu.
Tiểu Tiểu thị và Lâm Di mới ngồi xuống đã nghe Thượng thị cười nói:
Miễn là không nhắc tới chính sự trên triều, còn lại chúng ta đều có thể đàm luận.
Lâm Phương quay đầu cười mỉa với Lâm Di một cái rồi nhỏ giọng hỏi:
Muội muội đã đến miếu Nguyệt Lão rút quẻ chưa? Tiểu thư trong Kinh hễ đính hôn đều tới đó xem quẻ lành dữ đấy.
Tiểu Tiêu thị đang nói tới chuyện nhánh thứ hai mở tiệc chiêu đãi mừng gia đình Đồng Trường Mậu vào Kinh:
Chúng ta không thể tránh mặt, nói gì cữu lão gia và cữu thái thái cũng là trưởng bối, ít nhất phải dẫn Hoành ca và Lâm Di sáng vân an.
Về lễ nghi phải chu đáo, bằng không sẽ bị người ta xầm xì bắt lỗi ngay.
Lâm Di khoan thai đi tới ngồi xuống cạnh lão thái thái nhánh cả.
Nghe nhắc tới người Đổng gia, vẻ mặt của lão thái thái nhánh cả thoắt cái liền trở nên khó chịu hẳn,
Trời lạnh, mấy con đi sớm về sớm.
Tiểu Tiêu thị gật đầu,
Vâng, chúng con dự tiệc xong sẽ trở về ngay.
Lão thái thái nhánh cả lại dặn dò tiểu Tiêu thị:
Bên Đổng gia có nói gì khó nghe cũng bỏ ngoài tai hết, chẳng việc gì phải để bụng, đặc biệt là chuyện của Lục nha đầu, không cần tranh luận với bọn chúng, miệng của bọn họ ấy à, có muốn chỉnh cũng không được đâu.
Dứt lời bà quay sang bảo Bạch ma ma:
Hôm nay chúng ta ăn sủi cảo đi.
Miệng đối phương không như sủi cảo, chỉnh bao nhiêu cũng chẳng ngậm chặt nổi.
Nhưng phải đối kháng với Thát Đát trong tình trạng thời tiết này, người được chọn chắc chắn sẽ cõng gai mà về thôi.
Hoàng thượng hẳn do nhất thời phẫn nộ, không kiềm chế được nên mới hạ lệnh xuất binh.
Thánh ý khó thu hồi, cấp dưới chỉ có thể nghĩ cách tránh xa đừng để bị liên lụy về sau thôi.
Ý nói: nàng đi chắc chắn rút trúng que hung.
Lâm Di nhón một miếng bánh hoa quế ăn, xem ra Chu Thập Cửu phải đi biên cương là chuyện không tránh khỏi,
Nhìn dáng vẻ của Tứ tỷ liền biết Tứ tỷ rút được quẻ đại cát rồi, không cần lo về sau gả tới Lâm gia...
Lâm Phương rõ ràng không nguyện ý gả cho Lâm Chính Thanh, rút được quẻ đại cát thì sao, mấy thứ quẻ xăm kia đều là vật chúng nữ quyến dùng để lừa mình dối người thôi.
Nghe vậy tay Lâm Phương run lên, nụ cười trên mặt lập tức bay biển, hoảng hốt khi nghĩ tới Lâm Chính Thanh.
Khi nàng ta bình tĩnh lại thì Lâm Di đã dẫn nha hoàn đi mất rồi.
Nếu không phải xung quanh đều là thân quyến, Lâm Phương thật sự muốn ném mạnh chén trà trong tay xuống đất.
Sau khi Chu Nguyên Quảng cùng Lâm Uyển trở về Chu gia, tiểu Tiêu thị bèn lấy tiểu Bát tỷ là lý do xin đưa Hoành ca và Lâm Di trở về nhánh cả.
Thượng thị ngồi trong phòng Nhị lão thái thái, mặt đầy ý cười,
Lão thái thái thấy hả dạ rồi chứ?
Nhị lão thái thái mỉm cười, Đống ma ma bên cạnh nói:
Tam thái thái vốn muốn hỏi chuyện Khang Quận vương lãnh binh, không ngờ lại bị cứu thái thái chặn miệng trước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.