Chương 134: Sính lễ (1)
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2310 chữ
- 2022-02-04 04:44:32
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng thật ra Trần Doãn Viễn thấy oan ức thay cho con gái, ban nãy vì phải hùa theo ý Hoàng đế, ông khôn8g thể không thể hiện khí phách một lòng vì nước.
Trần Doãn Viễn âm thầm sám hối, song Lâm Di lại cảm thấy như vậy về sau3 đường làm quan của cha sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Lão thái thái nhánh cả chống người ngồi dậy, răn dạy đứa con trai đầu óc chậm chạp này:
Con đã hùng hồn nói thể ở trước mặt Hoàng thượng rồi làm sao có thể ngừng hết công tác chuẩn bị chứ, ngộ nhỡ Khang Quận vương hội Kinh kịp lúc, con tính cho con gái xuất giá kiểu gì đây?
Trần Doãn Viễn cúi đầu nhìn lò sưởi trong góc phòng, biết là vậy nhưng...
() Lễ giẫm đường hoa, trước ngày cưới nhà gái sẽ cho người nhà tân nương đến nhà tân lang bày thảm hoa.
Hôm cưới tân nương sẽ đi lên thảm hoa, ngụ ý hoa dệt dưới bước chân, cầu may mắn.
dựa theo ngày thành thân Lễ bộ chọn, hắn cũng tới lúc Chu gia đưa sính lễ sang rồi, nhưng bên Khang Quận vương vẫn không có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ Khang Quận vương ở phương Bắc thật sự không thu hoạch được gì, phải kéo dài trận đánh đến qua mùa Xuân mới về được ư...
Sính lễ thuận lợi được đưa sang, Trần gia sảng khoái thu nhận, không nói một câu thừa thãi.
Chỉ một chiêu liền đè bẹp khí thế của Trần gia, Trần Lục tiểu thư gả vào sẽ không ngóc đầu lên được.
Lâm Di đã được lĩnh giáo sự khôn khéo của Chu phu nhân từ trước rồi.
Đưa tiễn bà mai về, lão thái thái nhánh cả đập danh sách sính lễ lên bàn,
Sớm biết Chu phu nhân chẳng phải là hàng ngay thẳng gì.
Sính lễ của Tam tiểu thư cũng là một trăm hai mươi rương, mặc dù đều là gả cho tổn thất, nhưng tốt xấu gì Lục tiểu thư cũng là Quận vương phi, so ra thì thật sự không nhiều chút nào.
() Chức quan ở Hàn Lâm viện: Chưởng viện học sĩ > Trực học sĩ > Thị độc học sĩ > Thị giảng học sĩ > Thị độc > Thừa chỉ > Thị giảng > Trước tác > Tu soạn > Biên tu > Kiểm thảo > Điển bạ, Điển tịch > Đãi chiếu > Cung phụng.
Điền thị dém kín cổ áo bông cho tinh ca, nghe vậy cũng mỉm cười.
Phòng cưới được sắp xếp xong để trống cũng không tốt, chuyển sang con dâu sẽ tiện tới trông nom hằng ngày hơn, phát hiện chỗ nào không ổn cũng dễ cho người sửa chữa hơn.
Vẫn là lý do ở gần dễ sắp xếp này.
Tiểu Tiêu thị ở trong kho đếm của hồi môn cũng hơi ủ rũ,
Nói không chừng đám cưới sẽ bị lùi thật.
Bà dừng một chút,
Cưới hỏi phải định ngày nào làm ngày nay mới tốt.
Đàm ma ma an ủi tiểu Tiêu thị:
Thái thái đừng cuống, đời có câu chuyện tốt thường gian nan mà, ít nhất không hề có tin xấu nào đưa về Kinh, nói không chừng vài ngày tới là Quận vương gia thắng trận trở về, rình rang tới cưới tiểu thư nhà chúng ta.
Tiểu Tiêu thị thở dài,
Chỉ hy vọng được vậy.
Suy nghĩ bị gián đoạn, tiểu Tiêu thị cũng quên mất vừa rồi đếm tới đầu,
Đếm lại số ở ngoài phòng một lần nữa đi!
Của hồi môn lão thái thái chuẩn bị cho cháu gái thật sự quá đầy đủ, phòng nhỏ chứa chẳng hết.
Ngày cưới đến gần, cả Lâm Di cũng không thong dong nổi nữa.
Nếu chỉ dựa vào quản sự ma ma đi đi về về báo cáo, ngộ nhỡ có sơ sót gì thì biết làm sao.
Chu phu nhân cau mày suy nghĩ,
Lúc được ban thưởng phủ đệ mới, tuy Quân vương gia có nói muốn chúng ta chuyển sang ở cùng, nhưng dù sao cũng là phủ của Quận vương gia, nói thế nào cũng phải đợi Quận vương gia trở về mới chính thức dọn sang.
Đâu phải là chúng ta ham chuyển.
Chu Đại thái thái thở dài,
Ở đâu chẳng giống nhau, con dâu ở Tôn Thất doanh quen rồi, thật sự không muốn chuyển tí nào.
Hôm sau Chu gia cho bà mai tới nhà, chọn mùng Một tháng Ba là ngày đưa sính lễ.
Danh sách sinh lễ dài thượt được trình lên, đúng một trăm hai mươi nương theo quy tắc, không nhiều không ít, vừa chặn được miệng của Trấn gia vừa khiến họ nhìn mà bức bối trong lòng.
() Tôn Thất doanh khu vực dành cho tổn thất ở.
Chu phu nhân liếc nhìn Chu Đại thái thái, trong mắt chứa đầy thâm ý,
Thật sự không muốn chuyển?
Nụ cười ở khóe môi Chu Đại thái thái càng rõ rệt hơn,
Con dâu muốn nói, đều là người một nhà, Quận vương gia sẽ không để ý đầu.
Tết mừng năm mới qua rất nhanh, Lâm Di chưa kịp cảm giác được thì đã tới mùng Hai tháng Hai.
Người xưa có câu, qua mùng Hai tháng Hai là không còn trong Tết nữa.
Hai người quấn quýt nhau nói chuyện cả đêm, ma ma ở ngoài giục mấy lần, Lâm Di mới nhỏ giọng bảo:
Ma ma yên tâm đi ngủ đi, chúng ta đã ngủ rồi.
Ma ma ho khan một tiếng.
Lâm Di và Lâm Sương bèn nhìn nhau cười.
Trần Doãn Chu và hai con trai ở trong viện bắn pháo bông ầm ĩ, ngay cả Điền thì cũng phải cười trách:
Lão gia bao nhiêu tuổi rồi mà còn hùa với con trai chơi mấy trò này vậy.
Tâm trạng của Trần Doãn Chu đang vô cùng tốt, ông ta sờ sờ mũ lông cáo trên đầu con trai nhỏ,
Trong nhà sinh con trai, Bân ca lại sắp thành thân, đương nhiên phải bắn nhiều một chút cầu sang năm mọi chuyện đều thuận lợi.
Năm nay được mùa, hy vọng năm nào cũng được như vậy.
Lâm Sương và Lâm Di có nguyện vọng giống nhau, đều mong đợi được làm chú chuột đất, ôm một kho quả hạch ăn rồi ngủ chờ béo, không phải lo nghĩ gì cả.
() Hamster.
thật sự có thể trở về sao? Không ít lão tướng vùi thân dưới tay Thát Đát, cho rằng Khang Quận vương dựa vào tuổi trẻ là có thể một trận đắc thẳng thì quá không hợp lẽ thường.
Khả năng lớn nhất chính là: khi Khang Quận vương dẫn khinh kỵ binh đến được phương Bắc, bọn Thát Đặt kia đã sớm cướp sạch đồ lui về nước rồi; chủ soái sẽ tức giận tập hợp nhân mã đuổi theo, địa hình sa mạc khó khăn, mười người vào hết tám người choáng váng; Thát Đát lại am hiểu nhất chiến thuật dùng địa hình kéo giãn đội hình của quân đội Đại Chu, sau đó tập kích bất ngờ giành chiến thắng.
Chu Đại thái thái cực kỳ hài lòng, bắt tay chuẩn bị chuyện kể tiếp.
Chu Đại thái thái uống hợp trà rồi tươi cười nói với Chu phu nhân:
Đưa sính lễ xong là tới lễ giẫm đường hoa
, có cần cho người sang phủ Quận vương sắp xếp không ạ?
Vốn phải chờ tới lễ thành hôn của Quận vương gia mới chuyển sang phủ mới, không ngờ Quận vương gia lại phải đi đánh trận, cho nên phải dời ngày chuyển nhà.
Lâm Di vài người trên giường cắt hoa giấy, lắng nghe tiếng gió vù vù bên ngoài mà thấy may vì mình là nữ giới.
Bây giờ Chu Thập Cửu hẳn đang trên đầu tường thành hứng gió lạnh.
Lâm Sương lôi kéo Lâm Di cười nói:
Thật sự không thể ngờ muội lại sắp gả cho Khang Quận vương, lúc hay tin ta mừng ghê gớm.
Như vậy mới đúng, trai tài gái sắc, xứng ơi là xứng.
Lâm Sương muốn an ủi nàng, cho nên không hề nhắc tới Tề gia.
Lâm Di dán thêm giấy hoa mai lên tường, đây là năm cuối cùng đón Tết ở nhà, nàng vẫn chưa chơi đủ.
Tháng Hai...
Bằng không thảm bại trở về, mặt mũi của Hoàng thượng sẽ bị giẫm bẹp.
Nhưng lão thái thái nhánh cả đã nói thế, Trần Doãn Viễn chỉ đành thuận theo,
Vậy cứ theo lời mẫu thân mà làm đi ạ.
Mặc kệ quyết định nông nổi sai lầm của Hoàng để ảnh hưởng đến toàn bộ không khí trên triều, người dân nhanh chóng bước vào giai đoạn chuẩn bị đón Tết tưng bừng.
Tỷ phu đối với tỷ thế nào?
Lâm Di đổi đề tài làm Lâm Sương lập tức đỏ bừng mặt,
Còn có thể thể nào...
Nên thể nào thì là thể ấy chứ sao...
Lâm Di mỉm cười, Cát Khánh Sinh tuấn tú lịch sự, lại vô cùng quan tâm săn sóc Lâm Sương, có phu quân tốt như vậy, Lâm Sương nằm ngủ vẫn cười thầm.
Nàng biết cha luôn hướng về người nhà, đã là người một nhà thì không9 cần so đo những thứ này.
Trần Doãn Viễn bảo:
Khang Quận vương hành quân tiến Bắc, rất khó trở về trong vòng ba tháng, 6chúng ta đừng hối hả chuẩn bị cho đám cưới nữa, chờ nghe tin tức rồi hẵng tính.
Lâm Di nghiêng đầu nhìn lão thái thái nhánh cả,5 tối hôm qua nàng và lão thái thái nhánh cả đã thương lượng xong, bất kể thế nào Trần gia đều phải đứng cùng phe với Khang Quận vương, một lòng vì nước, bọn họ đã bước lên con thuyền này rồi, không thể đổi ý nữa.
Thường là lúc vào sao mạc có tới mấy vạn người, sống sót trở ra lại chỉ vẻn vẹn vài trăm tới chừng nghìn tan binh thôi.
Huống chi bây giờ đang là mùa Đông, phải chờ tới mùa Xuân tuyết tan mới có thể đánh trận.
Thấy Lâm Phương vẫn còn nương nhờ trong viện của Nhị thái thái Điển thị, Trần Doãn Chu bèn đuổi con gái về viện riêng,
Sắp xuất giá rồi, trở về làm nhiều đổ thêu hơn đi.
Lâm Phương ủ rũ dẫn nha hoàn trở về phòng mình.
Trần gia chỉ có thể nhịn trong lòng.
Và Chu gia cũng nhìn thấy điều này.
Trần Doãn Chu hễ nhắc tới con rể thì luôn rất hài lòng,
Không thể kết thân với tôn thất, nhưng có con rể tương lai làm tới đại học sĩ cũng không tệ rồi.
Tôn thất cũng chẳng tốt lành chi, ngộ nhỡ ngày nào đó bị tước vị thì không là cái thá gì cả.
Lâm Chính Thanh nhậm chức tu soạn
tòng lục phẩm ở Hàn Lâm viện, nhanh chóng được Hàn Lâm học sĩ tán thưởng, phẩm vị tuy thấp nhưng trong hàng quan văn cũng coi như thanh quý.
Không giống lúc từ Phúc Kiến chuyển đến Bắc Kinh, lần này chỉ nàng đổi nơi sống, cha mẹ huynh muội vẫn ở gần bên, nhưng Lâm Di biết mọi thứ sẽ không còn giống trước, cho nên có cơ hội liền quấn lấy lão thái thái nhánh cả và tiểu Tiêu thị cười đùa, tận dụng thời gian ở nhà với người thân được ngày nào hay ngày nay.
Bên cạnh Lâm Di thiếu người bầu bạn, Lâm Sương và Cát Khánh Sinh từ huyện Tam Hà vào Kinh, Lâm Di nhìn Lâm Sương mặc trang phục của phụ nữ đã có chồng, so mới lúc trước đầy đặn hơn hẳn liền biết cuộc sống sau khi cưới của Lâm Sương cực kỳ hạnh phúc.
Đồ đạc trong nhà đều đã được đóng gói, muốn tìm đồ dùng ngày thường cũng khó, nhất là khi nhìn tới phủ đệ mới là muốn lập tức chuyển vào ngay.
Chu Đại thái thái cũng chẳng muốn chờ thêm, không nhịn được hiến kể với Chu phu nhân:
Hay mẫu thân tạm thời chuyển qua đó trước để dễ bề chuẩn bị cho lễ cưới.
Chu phu nhân là thấm nương của Khang Quận vương, nếu bọn họ bắt bẻ, thấm nương sẽ được tiếng làm ơn mắc oán, thế nào bên ngoài cũng có người đứng ra bênh vực ngay.
Cơn tức này...
Trần Doãn Chu lại nói:
Nàng cũng chuẩn bị sẵn đi, nói không chừng Lục nha đầu bên Tam đệ phải gả sau Lâm Phương.
Điền thị bâng quơ đáp:
Chưa hẳn.
Nghe thể Trần Doãn Chu liền cười khẩy,
Sao lại chưa hẳn, Khang Quận vương chắc chắn không thể về kịp trước tháng Ba sang năm, chẳng lẽ Tam đệ lại để con gái mình giống mẹ ruột Triệu thị, chẳng cần tân lang tới đón, cứ thể nhấc chân vào thẳng nhà chồng ư?
Điền thị không nghĩ tới vế này, thật lâu sau mới nói:
Sẽ không khéo vậy chứ!
Sao lại không có khả năng chứ, Trần Doãn Chu để nha hoàn hầu hạ cởi giày rồi nằm ngửa ra trên giường,
Haha, loại chuyện này chẳng ai nói trước được cả.
Chu phu nhân cầm chén trà trên bàn lên uống, hồi lâu sau mới nói:
Lễ cưới của Quận vương gia từ trên xuống dưới đều do chị dâu là con lo liệu, ngày thành hôn đã ở trước mắt rồi, con dọn qua đó trước cũng được.
Được sự đồng ý của Chu phu nhân, Chu Đại thái thái liền cười toe toét.
Thị là người đầu tiên dọn sang phủ Quận vương, hạ nhân bên trong đương nhiên sẽ do chính tay thị bổ trí, về sau phủ Quận vương sẽ nằm trong tay thị.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.