Chương 136: Hôn lễ (1)


Nội thị vừa đi, Chu Đại thái thái Chân thị liền chán nản ngồi phịch xuống ghế.

Cả một đêm, mồ hôi lạnh rịn ướt người thị từ đầu tới chân8, nháy mắt một cái thì cũng không dám, sợ nội thị moi móc ra vấn đề gì.

Người trong cung quen nhìn mặt nói chuyện, may nhờ có Đường ma 3ma nhanh trí, bằng không tối qua thị đã chạy không thoát.
Chân thị ở bên cạnh không dám ngẩng đầu lên.

Uổng công ta tin tưởng giao quyền quản gia cho cô cậu, không ngờ cô cậu lại hoang đường đến mức này.
Bà ta liếc nhìn Chân thị bằng ánh mắt đầy thâm ý,
Chuyện này truyền ra ngoài, vợ chồng cô cậu khỏi ngẩng đầu ở trước mặt người khác nữa.

Chu Nguyễn Cảnh vẫn không phục, vừa định mở miệng lại bị Chân thị túm chặt ống tay áo.
Chu lão phu nhân hờ hững nói:
Bất luận là tâm kế hay thủ đoạn quản gia, cô đều không bằng Trần thị, biết khôn thì kiềm chế mấy mưu tính trong bụng kia lại đi, để tương lai khỏi bị xấu mặt.
Quả nhiên chân thị nín khóc ngay, kinh ngạc nhìn Chu lão phu nhân.
Chu lão phu nhân phất ống tay áo,
Bây giờ lão thái gia bệnh nằm trên giường, ta không rảnh đâu mà lo cho cô cậu, cô cậu tự giải quyết đi.
Thấy Chu lão phu nhân đứng lên chuẩn bị đi Chu Nguyễn Cảnh vội càng bước lên hỏi:
Mẫu thân, chẳng lẽ Khang Quận vương thật sự có thể thắng trận trở về?
Chu lão phu nhân không đáp tiếng nào, tim Chu Nguyên Cảnh chùng xuống.
Chu Nguyễn Cảnh và Chân thị đi theo chu lão phu nhân ra xe ngựa, thấy Chu lão phu nhân đã đạp một chân lên ghế nhỏ, Chân thị liếc nhìn Đường ma ma cạnh đó cầu cứu.
đến lão phu nhân cũng không có cách che giấu.
Lời lẽ giọng điệu đầy tính khẳng định...
Khang Quận vương thật sự đánh thắng trận.
Chân thị nhất thời căm phẫn không thôi, trước khi thành thần còn lập được công to, Khang Quận vương tính nước cờ này quá tinh tường.
Xe ngựa chở tù nhân chậm rãi tiến đến gần Kinh đô.
Tù nhân trong xe đi đầu nhìn chằm chằm vợ con ở xe sau, gã theo Thành Quốc công rong ruổi chiến trường nhiều năm, thật sự không ngờ lại có ngày rơi vào kết cuộc thế này.
Sau khi Thành Quốc công chết, gã dẫn gia đình thuộc hạ trốn vào núi sâu, chờ cơ hội báo thù cho Thành Quốc công, ai ngờ lại bị quân đội mang tiếng đánh Thất Đát của triều đình âm thầm vây khốn.
Chu Nguyễn Cảnh lập tức bị đập trúng chân đau, gân xanh trên trán co giật dữ dội,
Nhi tử chỉ không ngờ...
hoàng ân lại tràn trề đến vậy.
Đường ma ma lặng lẽ khép bình phong lại, lui ra ngoài.
Chu lão phu nhân thản nhiên nói tiếp:
Chuyện cậu không ngờ còn nhiều lắm, ta tận mắt nhìn Khang Quận vương lớn lên, coi như gần hơn cả mẹ ruột mà còn nhìn không thấu hẳn, vậy mà cậu cho rằng mình có thể siết hắn trong tay? Hắn không ở trong Kinh, nhưng đây là hôn sự hắn đã mưu tính từ lâu, há có thể để mặc hai vợ chồng cậu càn quấy?

Nước mắt Chân thị rơi xuống mu bàn tay, thút thít nói:
Mẫu thân, con dâu cũng vì sợ sau khi Trần thị vào phủ, ngày nào đó chúng con sẽ không còn đường sống, không chừng cũng bị đày đến biên cương giống một nhà tỷ trong tộc con.
Người và lão thái gia một lòng chăm lo cho Khang Quận vương, chẳng lẽ lại để con ruột chịu kết quả bị trục xuất khỏi tôn thất.
Con dâu không cam tâm, con dâu đối xử với Tam đệ thế nào? Tam đệ làm Quận vương gia, chúng ta không được nhờ thì thôi, trái lại còn...
Thằng đó
nhà chúng ta hơn hai chục năm, giờ được thưởng phủ đệ lại không nên đón mẫu thân vào hưởng phúc ư? Có ơn tất báo là đạo lý làm người, triều ta lấy hiểu nghĩa làm đầu, đánh giá thành tích quan viên cũng phải xem xét mặt này, huống chi là tôn thất chúng ta.
Nó mà dám làm bậy, tiền đồ coi như đứt đoạn giữa đường.

Nói vậy ta phải chúc mừng cậu rồi, về sau cái phủ Quận vương rộng lớn này liền do vợ chồng cầu quản lý...
Chu lão phu nhân thản nhiên nói:
Và Hoàng thượng phái nội thị tới là vì Chu Nguyễn Cảnh cậu chứ không phải vì Chu Nguyên Triệt, xem ra sau này ta có phúc hưởng rồi.

Chu lão phu nhân uống một lớp trà rồi ngẩng lên nhìn Chân thị, vẻ mặt âm u:
9Nguyễn Cảnh đâu?
Bấy giờ Chân thị mới nhớ Chu Nguyễn Cảnh đã rón rén chạy tới Đông viên lánh nạn, vội vàng sai nha hoàn:
Nhanh đi nói cho Đại6 lão gia biết, nội thị đi rồi.
Đông viên không đốt địa long, Chu Nguyễn Cảnh phải quấn chăn ngồi trước chậu than chờ đợi, sau một đêm nơm nớp 5lo sợ, đương nhiên sắc mặt gã vô cùng tệ,
Mẫu thân, rốt cuộc là chuyện gì, tại sao nội thị lại tới phủ Quận vương...
Vừa nói gã vừa vội vàng cầm chén trà nóng lên uổng.
Chân thị siết chặt khăn tay, thi thoảng lại lén liếc nhìn sắc mặt của Chu lão phu nhân.

Ta đã sớm nói với hai đứa bây, phủ đệ này là ban cho Khang Quận vương, Khang Quận vương mời chúng ta cùng qua ở cũng là tận hiếu đạo rồi, sao có thể dùng cho hai đứa bây làm bậy làm bạ như vậy.
Chân thị muốn nói lại thôi, chỉ biết ném một ánh mắt tức giận cho Chu Nguyên Cảnh.

Ta là một lần bị rắn cắn ba năm sợ dây thừng thôi.
Chu lão phu nhân âm u nói:
Trông chừng Đại thái thái chặt một chút, đừng để vợ chồng bọn nó lại làm ra chuyện hoang đường gì nữa.
Muốn thành công cần kiên nhẫn, bà ta đã nhịn hơn mười năm rồi, nóng vội sẽ thất bại trong gang tấc.
Tin Hoàng thượng phải nội thị sắp xếp phủ đệ cho Khang Quận vương tựa như mọc cánh, thoáng cái đã truyền khắp Kinh đô.

Xem ra đã thắng trận rồi.
Trần Doãn Viễn vui vẻ nói với lão thái thái nhánh cả.
còn...
tỷ tỷ và đứa cháu trai đáng thương kia của con bị Quân vương gia bắt tới nha môn thống lĩnh bộ quân.
Nỗi uất nghẹn này con dâu thật sự không thể chôn mãi ở trong lòng, cho nên mới muốn giáng đòn phủ đầu.
Chu lão phu nhân lạnh lùng nhìn chân thị khóc đến chết đi sống lại, Trần Lục tiểu thư cũng từng dùng nước mắt đối phó với bà ta, đưa cả hai ra so sánh, Trần Lục tiểu thư rõ ràng có sức thuyết phục hơn hẳn.
Thành thân thì sẽ phải chịu cảnh bội vẽ mặt như hát tuồng, Lâm Sương cố tình trêu nàng đây mà, Lâm Di cười nói:
Vậy lúc tỷ thành thân vẽ hình gì, bây giờ còn giở giọng hâm mộ với ta.
Lâm Sương nhướng mày, cố tình tỏ ra tức giận,
Nha đầu này.
Dứt lời liền đưa tay cù vào eo Lâm Di.
Lâm Di giật nảy mình, vội vàng lùi lại né tránh.
Lâm Sương cười khanh khách,
Thì ra muội sợ chiêu này.
Nghe tiếng cười đùa sau vách ngăn lụa, ánh mắt lão thái thái nhánh cả thương tiếc, sau khi gả sang Chu gia, Lục nha đầu sẽ không còn được tự tại như vậy nữa rồi.
Chu lão phu nhân ngồi vào xe ngựa, Đường ma ma mới nói nhỏ:
Đại thái thái chắc chắn sẽ tới nhà mẹ đẻ cầu cứu, Chân gia biết chuyện lúc trước của lão Quận vương, thù mới hận cũ gộp vào, khẳng định Chân gia sẽ tìm cách.
Lão phu nhân khó mở miệng nên muốn mượn miệng của Chân gia, ngoài ra, những năm gần đây Đại thái thái ỷ vào nhà mẹ đẻ càng ngày càng không chịu nghe lời lão phu nhân.
Lão phu nhân đi nước này quá hay, nếu cả hai bên đều không dễ giải quyết, vậy trực tiếp để họ đối đầu với nhau là được...
Không ngờ Quận vương gia thật sự đã sớm tính toán kỹ, nếu không nhờ lão phu nhân chuẩn bị sẵn từ trước thì lần này chúng ta phải ăn quả đắng rồi.

Chu Nguyễn Cảnh lên tiếng giải thích:
Mẫu thân, người không biết bên ngoài nói thế nào đâu, Khang Quận vương ỷ sủng mà kiêu, biết rõ lúc này không nên phát binh, vậy mà lại ở trên triều nhận lệnh đến phương Bắc.
Dùng lời Ngự sử nói thì thần tử nên làm lương thần trị quốc chứ không phải chăm chăm nghe lời Hoàng đế để giữ vị trí sủng thần.
Khang Quận vương đã có kết quả như vậy, việc gì chúng ta còn phải sợ nó? Bây giờ không chèn ép nó thì chờ tới khi nào nữa? Thường ngày mẫu thân chịu uất ức còn chưa đủ sao? Trước khi được phục tước, cả tổn thất thắng đó cũng chẳng phải, vậy mà mẫu thân vẫn dốc lòng chăm sóc.

Chu Nguyên Triệt!
Trương Qua bám lấy song sắt hét to.
Vị tướng anh tuấn mặc giáp bạc đằng trước nhẹ kim cương ngựa, chờ xe tù đến gần.

Chu Nguyên Triệt!
Trương Qua nhìn chằm chằm đôi mắt bình thản ở trước mặt mình,
Thả vợ con ta ra, tất cả đều là lỗi của ta, không liên quan gì tới bọn họ.
Chu Nguyên Triệt nở một nụ cười khẽ,
Trương Qua, thắng làm vua thua làm giặc, đừng vứt bỏ khí phách của mình ở thời khắc cuối cùng như vậy.

Thả họ, công lao của ngươi cũng không bị ảnh hưởng.
Xe tù đằng sau vọng ra tiếng khóc của phụ nữ và trẻ con, Trương Qua càng thêm cuồng loạn, giọng điệu dần trở nên hung dữ như muốn phát tác toàn bộ phẫn nộ ôm trong lòng,
Chu Nguyên Triệt, cho bọn họ một đường sống.

Lão thái thái nhánh cả nở nụ cười,
Nói vậy sẽ có thể trở về kịp lúc?
Trần Doãn Viễn vuốt râu,
Hôm nay là lễ giẫm đường hoa, mai là ngày thành thân, cũng không biết có về kịp hay không nữa.
Cho dù không về kịp thì Khang Quận vương lại lập được công lớn, đây chắc chắn vẫn là một đám cưới nở mày nở mặt, Trần Doãn Viễn ngẫm nghĩ rồi hỏi y lão thái thái nhánh cả:
Chúng ta có cần canh giờ đưa của hồi môn ra khỏi nhà không ạ?
() Theo tục lệ, của hồi môn ra khỏi nhà tức là đã gả con đi Ý Trần Doãn Viễn là nếu Khang Quận vương không về kịp lúc, có thể đưa của hồi môn ra ngoài để lấy ngày tốt như Lễ bộ đã chọn.
Lâm Di ở sau vách ngăn lụa nghe vậy thì không khỏi thở dài, cha lo xa quá rồi, nếu đến giờ mà Chu gia vẫn không thông báo thay đổi thời gian hành lễ, tức là tám trên mười Chu Thập Cửu sẽ trở về kịp lúc.
Lâm Sương kéo tay Lâm Di,
Nhanh quay sang ta xem nào, ngày mai muội sẽ vẽ hoa lê hay hoa mai lên trán nhỉ.
.
Đường ma ma đảo mắt thật nhanh rồi nhỏ giọng nói:
Đại thái thái, người mau quét dọn phủ sạch sẽ, chuyện này quan trọng hơn...
Đường ma ma muốn nhắc tới giường cưới bị thị và lão gia...

Đại thái thái cũng biết tính Quận vương gia rồi đấy...
Chuyện này mà ầmira...
Người trên lưng ngựa vẫn không bị lay động,
Khi chọn theo Thành Quốc công làm phán thì nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.

Hiện giờ phe đảng của Thành Quốc công vẫn chưa đến hết tội, ta không thể đáp ứng yêu cầu của ngươi; dựa theo pháp chế của Đại Chu, con của ngươi có thể được miễn tội chết nhưng đó cũng là phải chờ đến sau khi triều đình xem xét phán xử.
Tròng mắt Trương Qua đã đỏ ngầu như máu,
Chu Nguyễn Triệt, ngươi sẽ chết không nhắm mắt.

Một ngày nào đó ngươi cũng sẽ rơi vào kết cục giống ta, đến thời điểm đó vợ con ngươi cũng phải chôn theo ngươi.

Đã có chọn lựa tất nhiên sẽ có đúng sai.
Chu Nguyên Triệt mỉm cười,
Ta sai, vợ con ta đương nhiên sẽ lĩnh tội với ta.

Thành cùng vui, bại vẫn bao dung.
Trương Qua tựa như dã thú bị thương liều mạng giãy giụa trong lồng,
Chu Nguyên Triệt, đồ tiểu nhân âm hiểm không từ thủ đoạn, tương lai người nhất định sẽ thảm hơn ta gấp trăm lần.

Tương lai đã không ở trong tay ngươi.
Chu Nguyên Triệt giục ngựa tiến lên, Trương Qua giật mình.

Trước khi Chu Nguyên Triệt được phục trước, gã từng thuyết phục Chu Nguyên Triệt đầu phục Thành Quốc công, tương lai sẽ tiến đồ vô lượng.

Khi ấy Chu Nguyên Triệt nói:
Tương lai đã không ở trong tay ngươi.
Hắn còn tưởng rằng Chu Nguyên Triệt không muốn chịu sự sai khiến giật dây từ kẻ khác, thì ra khi đó Chu Nguyên Triệt đã nhìn thấy ngày hôm nay, nhưng hắn chưa từng khuyên nhủ gã, càng không để lộ bất kỳ tin tức nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.