Chương 137: Hôn lễ (2)


Bên ngoài náo nhiệt, Lâm Sương ở trong phòng bầu bạn với Lâm Di.

Hai người ngồi trên giường rù rì trò chuyện với nhau, Lâm Sương nói:
Nh8ìn ồn ào huyên náo vậy chứ cũng không có gì đáng sợ cả, ngày mai hỉ nương sẽ ở bên cạnh nhắc nhở muội, muội nhớ không hết cũng chẳng sao, cứ yên3 tâm.
Lâm Di gật nhẹ, mấy chuyện này đã được ma ma trong phòng và Bạch ma ma bên người tổ mẫu nói đi nói lại mấy lần rồi.


Ngoài ra ban9 đêm...
Lâm Sương đỏ bừng mặt,
Ở đáy rương có cái hộp nhỏ, trong hộp...
Nhìn vẻ mặt của Lâm Sương, Lâm Di không cần đoán cũng biết là cái gì.6

Nhưng ta không có xem.
Lâm Sương che miệng cười,
Cứ chờ là được rồi...
Giọng nàng càng nhỏ hơn,
Ta dạy cho muội, chỉ cần cắn răng 5nằm ì ra đó...
Ý Lâm Sương là: cứ giả chết.
Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Lâm Di, Lâm Sương dựng thẳng sống lưng,
Tin ta đi, tuyệt đối không sai đầu, ma ma hướng dẫn cũng dạy ta như thế.
Ma ma nói cứ ngoan ngoãn thuận theo hành động của cô gia là được.
Kiếp trước lúc gả cho Lâm Chính Thanh, vì quá hồi hộp lo lắng mà nàng chẳng nghe lọt lời hướng dẫn của ma ma do cha mẹ mời tới, nhưng nàng có thể khẳng định rằng, chiêu này của Lâm Sương là đúc kết từ kinh nghiệm thực tế của bản thân.
Nếu không phải là Quận vương gia, phủ Quận vương làm gì cho phép người đó nhận rương hồng chứ.
Trần gia vốn đã chuẩn bị tinh thần đưa rương hồng vào thẳng phòng cưới mà không chờ tân lang tới.
Tiểu Tiêu thị thắc mắc:
Các thẩm cũng không hỏi thăm một tiếng sao?

Thẩm trong tộc nói:
Ta còn tưởng mình hoa mắt, vị tiểu tướng quân kia...
Bà đưa tay so,
Cao chừng này này...
Thẩm trong tộc đã nghe ít lời đồn râm ran, nhưng không tiện giội nước lạnh trong ngày vui,
Chu gia Đại thái thái xuất thân gia đình thư hương quan lại, thích sạch sẽ là chuyện dễ hiểu, như vậy cũng tốt, nhờ thế mà phủ Quận vương mới chỉnh tế như vậy.

Tiểu Tiêu thị nghe vậy lại âm thầm thở dài, phải sống chung với loại người này, không biết về sau Lâm Di có chịu uất ức không, từ nhỏ tới lớn con bé luôn ở cùng bà, sống thoải mái không bị ràng buộc nhiều bởi quy chế giáo dưỡng, sau khi gả vào tôn thất, bị người ta đâm chọc bới móc thì làm sao bây giờ.
Lúc con gái mới đính hôn, tiểu Tiêu thị vô cùng mừng rỡ, nhưng gần tới ngày con gái xuất giá, tâm trạng bà lại sa sút trầm trọng.
Tiểu Tiêu thị ôm bụng đầy tâm sự đi tới phòng Lâm Di, dặn dò nàng:
Mặc dù chỉ là thúc thẩm, nhưng họ nuôi dưỡng Quận vương gia từ nhỏ đến lớn, tính ra cũng gần như cha mẹ ruột, sau khi con gà qua đó...
Lâm Di mỉm cười,
Con biết thưa mẹ.
Tiểu Tiêu thị sợ nàng có hành vi lời nói không thỏa đáng, để người ta mượn cớ bắt lỗi đây mà.

Còn Chu Đại thái thái, mẹ nghe nói nàng ta một tay thu xếp lễ cưới cho Quận vương gia, thân làm trưởng tẩu, nàng ta có nói vài lời cạnh khóe kể công cũng là chuyện dễ hiểu, mẹ sẽ giúp con chuẩn bị ít lễ vật, con đưa cho nàng ta cảm ơn vì đã cực khổ, về sau cũng dễ sống chung hơn.
Lễ vật đương nhiên nhất định phải đưa, nhưng còn về
dễ sống chung
thì e rằng tiểu Tiêu thị phải thất vọng rồi.
Tiểu Tiêu thị bây giờ đang vô cùng buồn rầu, Lâm Di không tiện nói ra sự thật, chỉ cười xòa,
Phủ Quận vương lớn như vậy, mẹ nhớ con thì cứ tới ở vài ngày, năm đầu tiên con không thể thường về nhà ngoại, về sau chắc sẽ nhiều cơ hội hơn.
Mẹ yên tâm đi, đều ở trong Kinh cả, ngồi xe ngựa một lát là tới mà...
Những lời này lại như xát muối thêm vào lòng tiểu Tiêu thị, bà cố gượng cười,
Cô nương đã lấy chồng rồi, có trở về nhà mẹ cũng đâu giống trước.
Vừa nói bà vừa âu yếm xoa đầu Lâm Di.
Lâm Di cũng cảm thấy mùi cay cay, vội vàng chớp mắt để không rơi nước mắt.
Hôm sau là ngày đưa của hồi môn đến nhà trai, đồ đạc trong phòng Lâm Di đều bị dọn sạch sẽ, Hoành ca mặc trường sam màu xanh ngọc, áo khoác ngoài cùng tông, thắt lưng ngũ sắc buộc gọn, thần thái xán lạn đứng trước mặt tiểu Tiêu thị.
Không bao lâu sau lại có người của Khang Quận vương dắt một con ngựa đóng yên cương đầy đủ tới.
Tiểu Tiêu thị bắt đầu thấy hoa mắt,
Đang xảy ra chuyện gì vậy, nào có chuyện thu sính lễ hai lần chứ...
thứ tự lễ nghi sai sai thế nào ấy, còn con ngựa này là sao? Trần Doãn Viễn vuốt râu ngắm chú ngựa đứng trong viện,
Lần đầu tiên ta được thấy con ngựa tốt như vậy đấy.
Hoành ca cũng sắp tới, hai cha con nhìn thấy tuấn mã đều hớn hở.
Đến giờ con vẫn không rõ rốt cuộc là thế nào.

Một thẩm gần đó nói:
Quận vương gia lĩnh binh đến phương Bắc mà đúng không, nhất định là vội vã chạy về, cho nên cả giáp trụ cũng chưa kịp cởi ra.
Mấy thẩm chưa từng thấy qua tướng quân binh lính, đương nhiên sẽ giật mình rồi.
Lâm Di đỏ mặt nhìn Lâm Sương, tin cô nàng này một lần vậy, dù sao nàng cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
Lâm Sương, Lâm Di ở trong phòng nói chuyện, bên ngoài các thẩm nương đi chuẩn bị lễ giẫm đường hoa đã trở lại từ Chu gia, sau khi bước vào phòng, một người trong đó vẫn còn vỗ ngực như vẫn chưa hoàn hồn.
Lão thái thái nhánh cả ngồi trên giường la hán thấy vậy liền nhíu mày, tiếng cười nói bàn tán trong phòng cũng lập tức ngừng lại, tất cả đều quay sang nhìn các thẩm từ phủ Quận vương trở về.
Chúng ta ngẩng đầu cũng không thấy rõ mặt mũi, lúc trở ra ta túm một nhà đầu tới hỏi, nha đầu kia cũng ấp úng không trả lời được, nhưng ở cửa ra vào có không ít ngựa chiến và tướng sĩ mặc giáp trụ cấm trường kiếm.
Không riêng gì chúng ta, cả Chu Đại thái thái cũng hết hồn.
Lúc chúng ta ra khỏi Chu gia, mấy người kia liền cưỡi ngựa đi ngay.
Một thẩm khác nói:
Lão tổ tông, hay là cho người hỏi thăm một chút, xem có phải là Quận vương gia trở về thật không, như thể ngày mai cũng biết đường mà đợi cô gia tới.

Nội thị trong cung vào nhà đọc danh sách ban thưởng.
Một nghìn lượng vàng, năm nghìn lượng bạc, ba trăm cuộn gấm vóc các loại, ngoài ra còn lông chồn, da chồn, đồ trang sức trâm cài, chất đầy cả một sân.
Nội thị giao đồ xong, lão thái thái nhánh cả cùng Trần Doãn Viễn và tiểu Tiêu thị tiến lên tạ ơn, sau đó ân cần đưa tiễn nội thị ra về.

Lần này Khang Quận vương lập được công lớn, Hoàng thượng ban thưởng rất nhiều đồ.
Tiểu Tiêu thị nghe thế cũng cười rạng rỡ.
Trần Doãn Viên phát hiện tiểu Tiêu thị vẫn đứng yên không động đậy,
Bà còn ngây ra đó làm gì?
Tiểu Tiêu thị không rõ nguyên do,
Lão gia có ý gì? Hoàng thượng ban thưởng cho Khang Quận vương mà...
Chúng ta...
Nghe thể Trần Doãn Viễn mới nhận ra mình chưa nói rõ đầu đuôi,
Những đồ ban thưởng kia đều được coi là sính lễ đưa tới nhà chúng ta.
Tiểu Tiêu thị mở to cả hai mắt,
Sao cơ?
Hồi lâu sau bà mới hoàn hồn,
Chẳng phải đã đưa sính lễ rồi ư...
Trần Doãn Viễn giải thích đơn giản cho tiểu Tiêu thị hiểu,
Quận vương gia nói vì mình lĩnh binh xuất chính mà hôn lễ suýt bị dời, nếu được Hoàng thượng ban thưởng, hôn lễ này sẽ được nở mày nở mặt hơn, Hoàng thượng nghe xong cũng lập tức đáp ứng.
Tiểu Tiêu thị mừng rỡ tột cùng, hiền tế vẻ vang, bọn họ cũng được thơm lây, nhất là Lâm Di, trước đó Chu gia chỉ đưa tới một trăm hai mươi rương sính lễ, không bằng cả Lâm Uyển; giờ thì tốt rồi, có Hoàng thượng ban thưởng, còn con gái nhà nào sánh bằng nữa chứ.
Hạ nhân khiêng của hồi môn còn chưa ra khỏi cửa thì bỗng bị chặn lại, đành phải buông đồ trong tay xuống nhìn quanh.
Chỉ chốc lát sau quản sự hớt hải chạy vào,
Nhanh, nhanh, nhanh, dẹp đồ sang hai bên, có người tới.

Tiểu Tiêu thị nghe tin, vừa định cho người đi hỏi thăm thì nhìn thấy Trần Doãn Viễn bước vào, vẻ mặt ngỡ ngàng và mừng rỡ.

Sao vậy?
Lão thái thái nhánh cả lên tiếng hỏi.
Thẩm nương dẫn đầu đoàn đi chuẩn bị đường hoa hỏi:
Quận vương gia quay lại rồi đúng không?
Một thẩm khác trong tộc nghe vậy liền kéo kéo người thẩm nọ,
Hỏi gì vậy, làm sao lão tổ tông biết được, nhận rương hồng không phải Quận vương gia thì còn ai nữa?
Trong Kinh không hề có tin Khang Quận vương đã hồi Kinh, cho nên tất cả nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc.
Thẩm nương trong tộc kể tiếp:
Chúng con vừa thả pháo cửa liền mở, người bước ra là một vị tướng quân mặc giáp bạc, khiến con giật nảy cả mình, suýt nữa đã làm rơi rương hồng, may mà tiểu tướng quân kia đỡ kịp.
Sau khi nhận được cái gật đầu hài lòng từ tiểu Tiêu thị, Hoành ca sửa sang lại vạt áo rồi lên đường đưa của hồi môn.
Ngay sau lễ đưa hồi môn là tân cổ gia sẽ tới nhà đón tân nương tử, những người trong phòng Lâm Di cũng nhanh chóng chuẩn bị.
Từ sáng sớm Lâm Di đã bị bắt đi tắm rửa, bây giờ đang bị nhóm ma ma vây quanh tô tổ trét trét, Lâm Sương ở một bên luôn miệng trách móc:
Ai nha, bớt bớt lại chút, da Lục muội muội trắng sẵn rồi, không cần trát nhiều phần vậy đâu.
Lần này Lâm Sương xem như đã lĩnh giáo, cứ tưởng tân nương ngoại thành nông thôn mới dùng nhiều son phấn, ai ngờ trong Kinh còn bị bôi dày hơn.
Không có tin tức chính thức từ cấp trên truyền xuống, lại đi tới vội vàng, tám trên mười phần là Khang Quận vương hồi Kinh rồi.
Trong phòng tràn đầy ánh mặt hâm mộ.
Tiểu Tiêu thị vừa cười vừa lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
Tốt quá rồi, như vậy sẽ không thiệt thòi cho Lâm Di chúng ta.
Đã nghe được tin tốt, các thẩm trong tộc tụ tập ngồi vừa dùng trà bánh vừa tán gẫu:
Ta thầy Chu Đại thái thái hơi lạ, chỉ đứng một bên nhìn, không động cái móng tay.
Cô gia khiêng rương hồng, còn những vật khác đúng ra nên do nữ quyển nhà trai tiếp nhận.
Vẫn là lão thái thái nhánh cả kịp thời ổn định tình hình,
Miễn là của hồi môn vẫn chưa ra khỏi cửa, bây giờ thu sính lễ vẫn không bị xem là sai quy tắc, huống chi đây còn là đồ do Hoàng thượng ngự tứ.
Dứt lời bà quay sang giục Hoành ca:
Nhanh đi đưa của hồi môn đi, đừng để lỡ giờ lành.
Bạch ma ma nhìn từng rương hồi môn được khiêng ra ngoài, tươi cười nói với lão thái thái nhánh cả:
Giờ không cần sợ của hồi môn nhiều hơn sính lễ nữa rồi.
Có những món sính lễ này, đưa bao nhiêu rương hồi môn cũng thành tầm thường.

Bạch ma ma tấm tắc khen:
Khang Quận vương thật có lòng, ngay thời điểm này còn muốn dùng để bạn thưởng làm sính lễ.
Khang Quận vương trưởng thành trong nhà của thúc thẩm, thành thân cũng do thẩm nương hỗ trợ thu xếp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.