Chương 138: Hôn lễ (3)


Lúc hay tin, triều thần đều giật nảy mình, công thần chờ chế giễu đều ngậm chặt miệng, quan văn còn đỡ, chứ đám võ tướng nhìn Khang Quận v8ương được ban thưởng long trọng thì đều đấm ngực giậm chân vì tức.

Nếu Hoàng thượng nói rõ là muốn bắt Trương Qua ngay từ đầu, bọ3n họ đã không bỏ qua cơ hội lập công.

Trương Qua tuy là mãnh tướng, nhưng ở tình cảnh trời bằng đất tuyết lại dẫn theo có vài tră9m người thì chỉ là nổ mạnh hết đà.
Trong mắt Chu Thập Cửu như có ngọn lửa nhỏ đang nhảy nhót, khiến nụ cười trên mặt sáng bừng hơn cả tia nắng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào phòng.
Bên ngoài thúc giục, Chu Thập Cửu vẫn không định tự mặc quần áo, như đang lấy vết thương nơi bả vai làm cớ, mọi thứ đều đợi nàng thu xếp.
Bên ngoài thì diễu võ dương oai, còn bây giờ động tay cũng không nổi.
Thảo nào thân quyền trong tộc đều khen hết lời, Chu Thập Cửu mặc giáp trụ thật sự trông cao lớn hơn hẳn bình thường.
Hỉ nương vội vàng bưng rượu hợp cần tới.
Chu Thập Cửu đưa một chén cho Lâm Di, hai người vòng tay uống cạn.
Trần gia và Tể gia từng bàn chuyện kết thân là chuyện rất nhiều người biết, bây giờ Lâm Di thành thân với người khác, Tề Nhị lang lại dẫn đầu đoàn rước dâu của nhà trai, cho dù trước đó có lời xầm xì gì thì cũng sẽ tiêu tan hết.
Khang Quận vương lấy cung tên ra khỏi yên chiến mã, chỉ một tiễn đã bắn rơi dây lụa đỏ giắt trên cửa lớn, tú cầu đỏ tươi thuận thể rơi xuống được chàng bắt lấy, cửa lớn của Trần gia chậm rãi mở ra trong tiếng cười rộn ràng.
Bạch ma ma bên cạnh lão thái thái nhánh cả cười nói:
Chưa gì đã qua ải rồi, Đại cô gia với Nhị gia giữ cửa thất bại quá đi.
Lão thái thái nhánh cả để tiểu Tiêu thị đỡ mình đứng dậy, cửa từ đường của Trần gia được mở rộng, Trần Doãn Viễn dẫn Khang Quận vương đi tế tổ.
Tề Nhị lang dẫn đầu đoàn rước dâu.
Đối mặt với người từng kèm mình học, Hoành ca đương nhiên thấy chột dạ, thử thách vốn đã chuẩn bị sẵn từ trước lại nói không ra miệng được.
Tiểu Tiêu thị bên trong cũng thấy kinh ngạc, bà hoàn toàn không ngờ Tề Nhị lang sẽ tới.
Lâm Di nhận lấy cát phục, đi đến sau bình phong giúp Chu Thập Cửu thay y phục, giáp trụ dày nặng che khuất không nhìn rõ màu sắc quần áo bên trong, sau khi cởi chúng xuống Lâm Di mới phát hiện áo trong nhuộm đỏ vết máu.
Lâm Di vừa định mở miệng hỏi thì bên ngoài vang lên tiếng cười đùa:
Sao Quận vương gia vẫn chưa ra thể, bên ngoài chờ sốt ruột lắm rồi đấy.

Sau đó là tiếng hỉ nương tươi cười đáp lại.
Kể tiếp giống như lời Lâm Sương kể, nàng chỉ cần làm theo lời hỉ nương là được, bước qua yên ngựa và chậu than, rồi để người ta dìu đi thẳng vào lễ đường.
Đợi đến khi xung quanh yên tĩnh lại, hỉ nương đỡ Lâm Di bái đường với tân lang, sau đó mới tiến vào phòng cưới.
Lâm Di ngồi trên giường cưới, chỉ có thể nhìn thấy rèm trướng thêu chim loan ngũ sắc vây xung quanh.
Đây rõ ràng là quân công từ trên trời rơi xuống, chuyện tốt như vậy sao lại rơi lên đầu Khang 6Quận vương chứ.
Trước ánh mắt ao ước ghen tỵ của đông đảo triều thần, vị tướng trẻ tuổi mặc giáp bạc đĩnh đạc đi ra cửa cung, lập5 tức có người vội vàng tới nghênh đón.

Gần tới giờ rồi, mau trở về đồi cát phục thôi, ta thấy tiểu cữu cữu của Trần gia đã đưa của hồi môn ra khỏi phủ rồi.
Tua rua trên mũ giáp bạc của tiểu tướng quân bay múa trong gió,
Ai giữ cửa?

Viễn Đình Văn và tiểu cữu cữu...
Hỉ nương vui vẻ hô:
Chúc Quận vương gia và phu nhân đại hôn cát tường, con cháu đầy đàn.
Chu Thập Cửu lấy bạc ra thưởng cho hỉ nương,
Sửa soạn lại cho phu nhân thoải mái.
Lời này rất hợp ý Lâm Di, mũ phượng nặng trịch được gỡ ra, hô hấp thông thuận hơn rất nhiều.
Ngồi để hỉ nương chải lại đầu cho mình, Lâm Di nhìn Chu Thập Cửu qua gương.
Vị này vẫn đang ngồi uống trà, không có vẻ gì là chuẩn bị ra ngoài tiếp đãi khách.
Bạch Thược bên cửa sổ hiệu nhỏ giọng nói:
Tiểu thư, nô tỳ ở ngay bên cạnh, cô có việc gì cứ gõ nhẹ vào vách kiệu.
Tiếng đàn sáo trống chiêng lại vang lên, kiệu hoa được nâng lên, chậm rãi tiến về phía trước, càng ngày càng xa phủ nhánh cả Trần gia, Lâm Di đột nhiên thấy chóp mũi cay cay.
Nếu tính cả kiếp trước thì đây là lần thứ hai nàng xuất giá.
Lần thứ nhất gả cho Lâm Chính Thanh, tiểu Tiêu thị bệnh nằm trên giường, chỉ gắng gượng ngồi dậy dặn dò nàng được hai câu, bạn bè thân quyển tới đưa cũng cực ít, kiệu hoa nàng ngồi gần như được khiêng đi trong âm thầm, lễ nhạc đơn giản qua loa chỉ khiến người ta thấy thế lương, không giống như bây giờ, náo nhiệt vang trời.
Lâm Sương vỗ tay nói:
Khang Quận vương theo lệnh đến Bắc cương, nhánh thứ hai bên kia một mực chờ chế giễu, bây giờ Khang Quận vương thắng trận trở về, vận quân trang thành thân, để xem mấy người đó sẽ cười kiểu gì đây.

Lâm Di không cách nào suy đoán tâm trạng hiện giờ của hai vị bá phụ và người Đổng gia, nhưng nàng biết, hành động lộ liễu khoa trương như vậy đã tát vào mặt những người luôn miệng cười nhạo một bạt tai thật đau.
Cứ như vậy toàn Kinh thành đều sẽ chú ý đến hôn lễ này.
Lâm Di mới nghĩ tới đây, hỉ nương bên ngoài vui vẻ lên tiếng nhắc:
Lục tiểu thư, đừng sợ nhé, Khang Quận vương cho người bắn pháo hoa, cô thấy ồn quá thì cứ che tai lại.
Hỉ nương vừa dứt lời, xung quanh liền vang lên tiếng pháo hoa rung trời, kéo dài từ gần đến xa, khiến cả con đường như cũng chấn động theo.
Kiếp này đã không còn giống với kiếp trước.
Dẫu không phải chuyện nào cũng như ý, nhưng nàng và gia đình đã thoát khỏi khốn cảnh, sẽ không lâm vào tình cảnh tệ hại như kiếp trước, nghĩ như vậy nàng thấy nhẹ lòng, khẽ thở phào.
Đừng lo, tiểu cữu cữu nhìn thấy cậu sẽ nhường đường thôi, con ngựa kia đã được đưa tới Trần gia, tiểu cữu cữu đương nhiên sẽ không liều mạng ngăn cản cậu nữa.
() Viên Đình Văn là chồng của Lâm Kiều.
Trên mặt Chu Thập Cửu vẫn là nụ cười mỉm muôn thuở,
Dù có ngăn, ta cũng không ngại.
Đỗ Viễn Hoành khó hiểu,
Thế sao còn bảo ta đưa ngựa sang đó?
Bởi vì đó là tính cho dài lâu...
Được tin Hoành ca đi đưa của hồi môn trở về, hỉ nương vỗ tay cười nói:
Đến giờ rồi, nhanh đội mũ phượng che khăn cho Lục tiểu thư nào.
Lâm Di nhìn mũ phượng trên bàn, cảm thấy đội vật này lên đầu sẽ không ngẩng lên nổi.
Chu Thập Cửu rõ ràng không muốn để người khác biệt về vết thương trên vai, Lâm Di im lặng che vết thương lại...
giúp chàng mặc quần áo vào, khép vạt áo rồi buộc nút thắt, cũng không khó khăn như nàng tưởng, chỉ là đến cài nút ở cổ thì phải nhón chân lên mới tới.
Cát phục vừa dày vừa nặng, lại nhiều chi tiết, chỉ thoáng sau mà trán Lâm Di đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Trong khi đó người trong phòng Lâm Di đã cuống đến mức rối tung, Quất Hồng mấy lần muốn chạy ra ngoài xem tình hình đều bị Bạch Thược kéo lại,
Ngộ nhỡ va phải cô gia thì còn ra thể thống gì nữa, cứ yên tĩnh chờ trong phòng đi, cũng chỉ chốc nữa thôi.
Quất Hồng gật đầu, ngoan ngoãn đứng một bên chờ, Bạch Thược lại đuổi hết tiểu nha hoàn ra ngoài, trong phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Lúc tuyển thị tì nha đầu đi theo Lâm Di sang nhà chồng, lão thái thái nhánh cả sợ Quất Hồng và Linh Lung không đủ sức làm chủ tình thế, cho nên để Bạch Thược bên cạnh mình theo Lâm Di.
Có Bạch Thược, hai nha đầu Quất Hồng Linh Lung liền cảm giác được sự chênh lệch.
Bấy giờ hỉ nương mới biết, thì ra Khang Quận vương đang chờ bà thông báo cho Trần Lục tiểu thư.
Bà vội vàng đập cửa kiệu, cúi đầu nói cho Lâm Di biết.
Lâm Di vừa nghe xong, trên đỉnh kiệu liền vang lên tiếng tên bắn
vút
, sau đó rèm khẽ động, một đầu dây lụa được đưa vào.
Từ Trần gia đến phủ Khang Quận vương, đi thẳng thì cũng không tính là quá xa, nhưng đi một vòng khắp thành lại là chuyện khác, Lâm Di cảm thấy kiệu đi lâu thật lâu mới được đặt xuống một cách từ tổn.
Tiếng cười nói xung quanh dần nhỏ bớt, Lâm Di từng được hỉ nương dạy về các nghi thức trong hôn lễ, lúc này tân lang phải bắn rơi quả táo trên đỉnh kiệu, ngụ ý bình an.
Chu Thập Cửu vẫn chậm chạp không ra tay, Lâm Di còn đang thắc mắc không biết có phải còn phong tục gì khác chưa làm xong thì chợt nghe có người nhắc nhở hí nương:
Nhanh báo với cho tiểu thư một tiếng, Quận vương gia sắp bắn tên rồi.

Trong tiếng chúc tụng tưng bừng, khăn lụa đỏ được phủ lên đầu Lâm Di, Khang Quận vương cũng vừa bước vào.
Hỉ nương và Lâm Sương dìu Lâm Di lên kiệu.
Trước khi buông tay Lâm Sương vẫn siết nhẹ ngón tay Lâm Di như muốn trấn an nàng.
Chu Thập Cửu đúng là không sợ gây thêm thù.
Lâm Di cùng Lâm Sương ăn một ít điểm tâm, tiếng sáo nhạc bên ngoài vọng vào, tiểu Tiêu thị và các thẩm trong tộc đều chạy ra xem.
Hoành ca canh giữ ở cửa ra vào, ngoài ý muốn nhìn thấy Tề Nhị lang qua khe cửa.
Thấy Lâm Sương và Lâm Di quay sang nhìn nhau cười, hỉ nương bèn nói:
Tiểu thư của tôi ơi, người khác muốn đội cũng không được đẩy.
Người khác đều nói phải như vậy mới là vẻ vang, Lâm Di lại thấy mình giống một cái giá đeo trang sức hơn, từ đầu đến chân nặng trĩu.

Tới rồi, tới rồi.
Lâm Sương ra ngoài thăm dò tin tức, trở về nói nhỏ bên tai Lâm Di:
Khang Quận vương mặc giáp bạc mà đến đấy.

Mặc quân trang thành thân...
Chốc lát sau, đòn cân ngọc khảm vàng đưa tới, nhẹ nhàng vén khăn lụa phủ trên đầu Lâm Di lên.
() Đòn cân: gậy dùng để vén khăn đội đầu của tân nương.
Trước mắt bỗng nhiên bừng sáng, Lâm Di ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời của Chu Thập Cửu đập vào mắt nàng, tròng mắt trong trẻo đến mức có thể soi rõ bóng nàng trong đó.
Cả hỉ nương cũng lấy làm lạ,
Quận vương gia muốn thay y phục sao ạ?
Mặc giáp trụ như vậy chắc chắn không tiện tiếp khách...
Chu Thập Cửu ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Di, mỉm cười,
Lấy bộ cát phục kia tới đây thay cho ta.
Ý nói muốn nàng thay, không cần người khác.
Hỉ nương nghe vậy liền cười lui sang một bên, Bạch Thược và Quất Hồng đi lấy cát phục tới, Bạch Thược đưa cát phục cho Lâm Di rồi cùng mọi người đứng một bên chờ.
Bên ngoài lại vang lên tiếng cười đùa thúc giục.

Chờ Lâm Di chỉnh ống tay áo mình ngay ngắn xong, Chu Thập Cửu mới cười nói:
Ta ra ngoài tiếp đãi khách khứa trước.
Lâm Di gật đầu đưa Chu Thập Cửu ra cửa, ngay sau đó một đoàn các thẩm, chị dâu và em chồng ở Chu gia tràn vào, ở phòng cưới cười đùa một lúc lâu mới rời đi.

Ma ma trong phòng vội vàng dọn đồ dùng trong lễ hợp cần lên, chờ Chu Thập Cửu tiếp khách xong lại vào động phòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.