Chương 139: Động phòng hoa chúc


Suy nghĩ một chút liền biết, bên ngoài bày tiệc rượu như vậy, số tân lang có thể tỉnh táo trở về phòng chẳng được bao nhiêu.
Cha thường xuyên nói, nam giới ngoài biết đánh trận còn phải biết uống rượu nữa, hiển nhiên cha vô cùng canh cánh về tửu l3ượng của mình.

Nam tử ngồi trên giường nhìn như yên tĩnh hiền hòa, nhưng tâm tư lại nhạy bén không ai bằng, có lọt vào 9kể của anh ta cũng không biết.
Lâm Di mới cảm giác đùi bớt bủn rủn một chút thì phát hiện càng bị xâm nhập sâu hơn.
Khi nàng cảm thấy tim đập nhanh như sắp vỡ ra theo tốc độ cử động tăng dần, Chu Thập Cửu bỗng ngừng lại.
Hương tùng trong màn dần dày đặc, không khí như trở nên dịu dàng mềm mại hơn.
Lâm Di căng thẳng tột độ, một đôi môi mềm ẩn xuống, đầu lưỡi chậm rãi luồn vào, tựa như cánh hoa vừa rời cành, mịn màng thoang thoảng mùi thơm ngát.
Cùng một quyển sách, nếu là ta thì cả đời cũng không đọc xong, tiểu thư nhà ta lại chỉ mất vài ba ngày, chẳng những đọc hết mà còn nhớ kỹ từng chi tiết nhỏ.
Từ nhỏ đến lớn, tiểu thư nhà ta chỉ cần dùng tâm là không gì không làm được cả.

Lâm Di gật đầu, chờ Chu Thập Cửu khoác áo xuống giường rồi gọi Bạch Thược và Quất Hồng vào phòng.
Náo loạn cả buổi, hết tắm rửa rồi tới thay chăn đệm, ma ma bên người Chu phu nhân vội vàng thu khăn lụa đi ra ngoài.

Đừng nói là ngài...
không biết đấy?
Vừa rồi là...
Nhưng tạm thời các chuyện này một bên, giờ phải làm sao đây? Thật sự muốn nàng gọi người vào sao? Nhìn dáng vẻ quẫn bách dở khóc dở cười của Lâm Di, màn sương mù ngày thường trong mắt Chu Thập Cửu rốt cuộc tản ra, nơi đáy mắt trong trẻo tựa hổ phách hằn rõ ý cười.
Chu Thập Cửu nói:
Chúng ta thử lại lần nữa.
Cũng chỉ còn cách đó thôi, ngoài cửa còn có ma ma chờ thu khăn lụa đấy, chân nàng hiện đã mỏi nhừ, giường rõ rộng mà lại như không đủ chỗ đặt chân.
Trương Qua nổi danh là mãnh tướng mà anh ta chỉ mất ba tháng đã có thể dẫn độ gã về Kinh6.
Lâm Di bê tráp nhỏ đựng đồ trị thương lại,
Bị thương bao giờ thế?
Vô cùng thẳng thắn, hệt như những lần gặp gỡ khi 5trước, nàng dường như vĩnh viễn không biết kinh hãi hoảng hốt là gì, các tiểu cô nương khác đều như động vật nhỏ chỉ biết co rụt run rẩy trốn sau lưng người khác.
Chu Thập Cửu không phải đang nói đùa, anh ta thật sự muốn nhìn đồ dưới đáy hòm của nàng.
Lâm Di lập tức đỏ ửng mặt, không phải chứ...
Hai chân bị tách ra, thân thể Chu Thập Cửu áp xuống.
Lâm Di cảm giác được có vật gì đó vừa nóng rực vừa cứng rắn nhấp nhô liên tục.

Được em bôi thuốc, vai liền tốt hơn nhiều.
Chu Thập Cửu cười khẽ, nghiêng mình áp lên người nàng.
Tốt bụng bôi thuốc băng bó cho anh ta lại hại chính mình.
Trước mắt dần mờ đi, nàng siết chặt nắm tay, khổ sở chống đỡ, ngực càng lúc càng đau vì ngộp khói, bên tai văng vẳng tiếng hạ nhân hô hoán:
Cháy rồi, nhanh dập lửa...
Theo sau đó là tiếng hô kinh hoàng của Lâm Chính Thanh,
Chuyện gì thế này...
mau...
Ngày đại hỉ của chủ tử mà không nghe thấy tiếng chủ tử gọi là lớn chuyện đấy...
Trong phòng, mãi một lúc sau Lâm Di mới hiểu được ý của Chu Thập Cửu.
Nàng kinh ngạc mở to mắt, mặt Chu Thập Cửu như bị phủ bởi ráng chiều, đôi mắt trong trẻo hơi mông lung, hầu hết nơi cô lên xuống không ngừng, song nụ cười mỉm bình tĩnh vẫn ngự nơi khóe môi, như tuyết bị lửa hòa tan, ướt át và nóng bỏng hòa lẫn nhau.
Lâm Di thoáng thất thần, cơ thể giữa hai chân nàng hơi run run, thế rồi chỗ đùi nàng như có vật gì cực nóng đâm vào.
Xong rồi ư? Không đau như ma ma hướng dẫn nói, chẳng lẽ mỗi người mỗi khác sao? Chu Thập Cửu vẫn chậm chạp không chịu rời khỏi người nàng.

Có muốn cho nha hoàn vào làm vệ sinh giúp không? Bà tử nói đã chuẩn bị nước tắm sẵn rồi...
Thấy Chu Thập Cửu mãi không lên tiếng, Lâm Di đành hỏi.
Cảm giác căng thẳng ban đầu thoáng cái liền biến thành sự quái lạ.
Đồ dưới đáy hòm nàng cũng từng liếc mắt nhìn qua, theo tư thế thì đâu có sai, rốt cuộc là ai có vấn đề vậy.
thế nào vậy...
(1) Mặc dù bị vạch trần, song sắc mặt Chu Thập Cửu vẫn không đổi, chàng bình thản cười,
Trước khi thành thân có nhìn qua xuân cung đồ, nhưng không nhớ rõ lắm.
Thật sự không biết! Chẳng phải nên có nha đầu thông phòng sao...
Sau đó không biết là ai dẫn dắt đề tài tới chủ tử nhà mình.
Quất Hồng nói:
Tiểu thư nhà ta mới được xem là thông minh, ngay cả Nhân Ngữ Thu tiên sinh cũng thường xuyên khen ngợi đấy.
Lâm Di chợt thấy hông bị một bàn tay nâng lên, quần của nàng cá thể bị tuột ra.
Nàng cứng người, cố gắng thuyết phục bản thân thích ứng, hoàn toàn đặt mình vào vị trí của một người vợ trong đêm tân hôn.
Hai bên cười hì hì với nhau, Bạch Thược liếc nhìn Quất Hồng rồi phì cười, Lục tiểu thư thành thân, hai nha đầu Quất Hồng Linh Lung này phấn khích mãi không thôi.
Bạch Thược đưa tay chỉ chỉ vào trong phòng, Quất Hồng và Cát Thanh lập tức nhỏ giọng lại.
Lâm Di vừa muốn xoay người cất bình thuốc vào trái thì eo bỗng bị kéo mạnh, nàng ngã vào một vòng ôm ấm áp, chóp mũi thoang thoảng mùi thơm ngát, khi thanh mát khi nồng nàn.
Các ngón tay thon dài từ tốn rút bỏ chiếc trâm cuối cùng trên đầu thiếu nữ, suối tóc buông lơi như thác nước, Lâm Di không rảnh bận tâm tóc tai, bởi vì trước mắt chợt chao đảo dữ dội, khi lấy lại tinh thần thì đã thấy mình nằm giữa giường.
Trước khi cưới Lâm Sương, bên người thiếu gia Cát gia đã có không ít thông phòng xinh đẹp.
Hôm nay rõ ràng có hai đại nha hoàn ăn mặc chỉnh tề thỉnh an nàng cơ mà.
Bấy giờ Lâm Di và Chu Thập Cửu mới cùng nằm xuống giường.
Nến trong phòng cưới phải để cháy đến tận bình minh, nhịp tim vẫn chưa trở lại bình thường, nhưng cơ thể mỏi mệt khiến Lâm Di không thể gắng gượng thêm nữa, nàng lập tức nhắm mắt lại.
Gỡ ngọc quan xuống, Chu Thập Cửu hất mái tóc dài đen bóng ra sau vai, chỉ mặc một lớp áo trong thấm máu, nom chàng như mãnh thú đã thu nanh vuốt, khiến người khác bớt e dè.
Vết thương vốn đã được lau rửa bằng bỏ ngay sau khi hồi Kinh, nhưng vẫn không chịu được trọng lượng của áo giáp dày nặng cho nên mới lại rách ra rỉ máu.
Đêm tân hôn đương nhiên cần nhiều người hơn bình thường, bà tử cũng đã nấu sẵn nước chờ đợi, chỉ cần bên trong có động tĩnh là sẽ vội vàng bưng ra.
Ngồi không nên nhàm chán, bọn nha hoàn liền tụ tập tán gẫu.
Trong lúc Lâm Di mãi suy nghĩ, một vật cứng nóng ướt át chợt chen vào người nàng, theo ngay sau đó là cơn đau nhói như bị xé toạc, nhưng nhanh chóng bị nhịp tim
thình thịch
thay thế.
Cảm giác không nói lên lời đó nhanh chóng lan tràn khắp người nàng, nhịp tim kỳ quái lạ lẫm, đập không theo quy tắc này khiến nàng nhất thời không phản ứng kịp, chỉ có thể tự nhủ trong lòng: thì ra không có vấn đề gì cả, xong rồi.
Bạch Thược và Quất Hồng trực đêm, chẳng dám chợp mắt giây nào vì sợ không nghe thấy bên trong gọi.
Chu gia cũng có hai nha hoàn luôn hầu hạ Khang Quận vương ở lại canh chừng.
Chu Thập Cửu để mặc Lâm Di giúp mình cởi cát phục xuống,
Lúc bắt Trương Qua, nhất thời khinh địch.
Võ tướng quý ở chỗ dày dặn kinh nghiệm, cho nên mới có chuyện lão tướng đã qua sáu mươi mà vẫn còn ra trận.
Để cởi bỏ cát phục tầng tầng lớp lớp quả thật không dễ, nam nhân trước mặt cao lớn gấp hai nàng, cát phục hòa với đệm giường tạo thành tấm thảm đỏ rực kéo dài xuống trên mặt đất.
Mồ hôi rịn ra theo từng cử động, mùi thơm ngát bao phủ toàn thân nàng, là hương từng trầm ấm dễ chịu.
Chu Thập Cửu dùng một tay giữ đùi nàng, hơi cúi người về phía trước khiến thân thể nàng cong lên.
Tim nàng đang gần ngay mặt chàng, chàng có thể nghe thấy nhịp điệu của nó, chưa từng có ai thân cận với chàng như vậy, gần đến mức chia sẻ nhiệt độ cho nhau.
Từ cách một lớp áo lại bỗng hóa thành da thịt nóng bỏng cận kề, Lâm Di muốn trấn tĩnh để giả chết, lại phát hiện kế sách của Lâm Sương hoàn toàn không đáng tin.
Trên khăn lụa lấm tấm vết máu như hồng mai nở rộ.
Khăn mềm đã được chuẩn bị sẵn từ trước, Lâm Di muốn với tay lấy, song Chu Thập Cửu đã nhanh hơn một bước, lấy khăn đưa vào giữa hai chân nàng,
Để ta gọi nha hoàn múc nước vào, cả thuốc mỡ nữa.

Bị đầu lưỡi từ tốn khuấy đảo, Lâm Di cảm thấy ngày càng hụt hơi, khí tức của Chu Thập Cửu ngược lại trở nên nặng nề hơn, bàn tay đỡ lấy lưng nàng cũng chậm rãi dời lên xoa nắn đổi ngực mềm mại, đàn hồi của nàng.
Thân thể nàng quá mềm mại, cứ như chỉ cần chàng động nhẹ thì sẽ lưu lại vết tích trên làn da trắng nõn nà vậy.
Lâm Di cầm bình thuốc trong tay, nhìn lớp y phục cuối cùng trên người Chu Thập Cửu lần chót rồi hít sâu một hơi, kéo cô áo đối phương ra.
Chu Thập Cửu thuận theo động tác của nàng cởi áo trong ra, bên ngoài nhìn thon gầy mà không ngờ bên trong lại tráng kiện rắn rỏi như vậy, tay Lâm Di run run.
Tiểu nha hoàn Cát Thanh chuyên hầu hạ Khang Quận vương cũng cười nói:
Thảo nào chúng ta đã sớm nghe nói Quận vương phi thông minh có thừa, nhưng chúng ta cũng nghe các phu nhân tôn thất từng nói, Quận vương gia nhà ta mà tham gia khóa cử, bảo đảm mấy thí sinh kia đều không có đất dụng võ.

Ý muốn khoe: Quận vương gia nhà ta văn võ song toàn đấy.
Lâm Di cố đẩy tay Chu Thập Cửu ra, nhưng bất kể nàng dùng bao nhiêu sức, cánh tay kia vẫn không nhúc nhích tí nào.
Chu Thập Cửu mặc cho Lâm Di xô đẩy, hai tay vẫn không buông nàng ra, cúi người xuống cắn đai lưng của nàng.
Chu Thập Cửu căng cứng người, không động đậy nữa.
Tựa như một lưỡi đao bén sẵn sàng ra trận nhưng lại miễn cưỡng dừng lại nửa chừng.
Một cảm giác nóng rực chảy tràn vào cơ thể, khiến đau đớn trước đó tức khắc bị nhân lên thêm mấy lần, Lâm Di khổ sở cong người chịu đựng.
Rốt cuộc cũng có thể khép hai chân đã mỏi nhừ lại, nàng rúc vào giữa giường như một con tôm, không còn sức động đậy nữa.
Có lẽ là do bị ánh nến đỏ rực chiếu, trong mơ Lâm Di cũng nhìn thấy gian phòng cưới dán chữ hỉ đỏ chót, có khác chăng là cảnh hoa mẫu đơn oằn mình có cuộn trong ánh lửa thiêu.
Lửa dần dần lan tới chỗ nàng, nhiệt độ nóng hừng hực khiến nàng không thở nổi.
Bấy giờ Chu Thập Cửu mới ngẩng đầu nhìn nàng, dịu dàng hỏi:
Đồ dưới đáy hòm của em ở đâu?
Đồ dưới đáy hòm...
Chu Thập Cửu có ý gì...?

Lúc đổ thuốc sẽ hơi đau đấy.
Ánh sáng từ hai ngọn nến hình long phượng bỗng trở nên nóng rực, Lâm Di nhỏ giọng nhắc nhở.
Thuốc bột được rắc lên vết thương, nụ cười trên mặt Chu Thập Cửu vẫn không thay đổi, ánh nến long phượng đỏ rực ngập tràn trong phòng, thế là đổi được canh phối theo thành thuốc trị thương rồi.
Lâm Di cẩn thận dùng vải mềm quấn quanh bả vai và ngực Chu Thập Cửu, ừ, trông đỡ hơn nhiều rồi.
Sau khi biết mình phải gả cho Chu Thập Cửu, nàng không hẳn luôn trong tình trạng căng thẳng, bây giờ khi xung quanh im ắng lại, nàng lại thấy lòng cực kỳ bình yên, nhẹ nhõm.
Không cần suy nghĩ ngày mai nghênh đón mình sẽ là cái gì, nghỉ ngơi thật tốt trước đã.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.