Chương 141: Từ chối
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2216 chữ
- 2022-02-04 04:44:16
Chu lão phu nhân vội nói:
Hạ nhân về báo là không nặng lắm, ta đã cho người đi mời lang trung rồi.
Không bao lâu lại có người vào 8báo rằng Chu Nguyên Quảng quay về rồi, Chu lão phu nhân và phu nhân Trần Quốc công vội vàng dẫn Lâm Uyển đi xem.
Lâm Di ở l3ại nội viên tiếp các nữ quyến khác.
Chu Đại thái thái siết chặt khăn tay.
Lâm Di quay lại cười gượng với Chu Đại thái thái,
Ta mời...
Lần này tám phần là nhờ mặt mũi ông, con trai ta mới giữ được mạng, về sau còn không biết bị ngáng chân ở đầu nữa.
Tôn thất được Hoàng thượng tín nhiệm được bao nhiêu nhà hả, ông còn ở đó mà ngại tại mặt của kẻ khác.
mới được địa vị bây giờ.
Khang Quận vương ngồi không cũng lượm được quân công lớn như vậy, có thể thấy chúng ta tính toán không bằng người ta, Quảng Nhi trời sinh tính đôn hậu, tương lai nhất định sẽ thua thiệt dưới tay thắng đó.
Chỉ một câu đã chặn miệng được Chu Đại thái thái.
Lâm Di vẫn giữ vẻ kính cẩn ôn hòa, bất luận bị nhìn với ánh mắt gì, nụ cười trên mặt nàng vẫn vô cùng thản nhiên.
Vào tới nhà, phu nhân Trần Quốc công cuống quýt thu xếp cho con trai đã đau tới mức mồ hôi lạnh đẩy đầu, vành mắt đỏ bừng.
Chờ Trấn Quốc công trở về, bà ta liền ấm ức kể lể:
Đúng là ức hiếp người ta mà, lúc lão gia lập công thằng đó còn không biết đang gặm cơm nguội ở xó nào, tôn thất ai không phải phượng tử long tôn chứ, dám ngông cuồng như vậy, muốn bị khai trừ khỏi tôn thất à.
Trấn Quốc công cũng đau lòng cho con trai, nhưng vẫn trợn mắt nhìn lão thê,
Đều tại con trai bà không bằng ai, người ta mới xuất chinh trở về, lại vừa thành thân, vậy mà cũng không thắng nổi.
Phu nhân Trần Quốc công đỏ ửng vành mắt, gào lên the thé:
Quốc công gia cho rằng thắng thua trong này chỉ dựa vào bản lĩnh à? Là do con ta không gian trá bằng kẻ khác thôi.
Lâm Di bình thản mỉm cười.
Xe ngựa trở lại phủ Khang Quận vương, Bạch Thược xuống xe trước, xốc rèm gấm lên, Lâm Di vừa ra tới cửa xe thì Chu Thập Cửu đã đứng ở một bên, đưa tay ôm nàng xuống xe.
Thấy lạnh nên kéo chân tới tận cổ, nhưng chốc lát sau lại thấy nóng...
Lâm Di trở mình thêm hai lần thì nghe thấy tiếng cười khẽ,
Không ngủ được sao? Có cần ta cho người cầm đèn vào không?
Đừng.
Lâm Di lập tức từ chối,
Thấy ánh sáng càng thêm khó ngủ.
Lạ giường à? Ngày mai lại mặt ta sẽ thử hỏi xem có chuyển giường của em về đây được không.
Bạch Thược sai một tiểu nha hoàn lanh lợi đi tìm hiểu tình hình, chỉ lát sau thật hư đã9 tới tại Lâm Di,
Là do thi tài với Quận vương gia mà ngã ạ.
Vậy đúng là do bất cẩn.
Chu lão phu nhân vốn muốn ở lại nhà cũ nhưng trước sự van nài khuyên bảo của nữ quyến Chu gia, bà ta mới quyết định chọn ngày tốt đưa Chu lão thái gia về phủ Khang Quận vương theo cháu trai hưởng phúc.
Trưởng bối Chu gia đều khen vợ chồng bà ta không phí công nuôi dưỡng đứa cháu trai này.
Bàn tay nhỏ nhắn của nàng nằm trong tay chàng, ấm áp vô cùng.
Bị nhiều tổn thất vây công như vậy mà nàng vẫn không chút bối rối.
Chu lão phu nhân cũng vui mừng, trong mắt đều là vẻ hài lòng với cháu dâu.
Chu Đại thái thái vừa cười vừa lau khóe mắt,
Nhà chúng ta thật sự không dễ gì mới đi được tới bước này.
Chu lão phu nhân không mượn cơ hội này chỉnh tân nương tử mới lạ...
Trò hay vẫn còn ở đằng sau...
Cho nên hai phương pháp nàng vạch ra trong đầu đều không dùng được, không thể thêm chăn cũng không thể chuyển sang giường đơn ngủ.
Lâm Di từ bỏ ý định, song sau đó lại thấy chẳng khó chịu như mình đã tưởng.
Cẩn thận lật mình, không ngủ được.
Lại lật mình, vẫn không ngủ được.
Tiếng xấu luôn đi đầu, Chu Đại thái thái hẳn biết, cho dù khăng khăng chuyển vào phủ Khang Quận vương, thị cũng không thể xen vào việc trong phủ nữa, mọi chuyện đều phải nghe theo sự sắp xếp của nàng.
Cuối cùng vẫn là Chu lão phu nhân lên tiếng giải vây,
Người một nhà đương nhiên không nói hai lời, thấy mấy đứa như thể ta là người vui hơn ai hết.
Bị Chu Thập Cửu tính kế phải gả vào Chu gia, nàng đương nhiên phải làm tốt vai trò Khang Quận vương phi này, bằng không thì đến cửa nhà mình nàng cũng không nắm giữ được.
Đang nghe Chu Thập Cửu nói chuyện, Lâm Di bỗng thấy lưng bị kéo nhẹ rồi rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Nàng vừa định giãy ra thì lại nghe đối phương nói:
Hai người đắp một chắn không đủ ấm.
Thật ư? Ôm như vậy đương nhiên sẽ ấm hơn, nhưng càng khiến nàng không quen hơn,
Vậy cho người lấy thêm một cái chăn nữa vào đây.
Chu Thập Cửu cười chỉ vào tấm chăn,
Chặn bách tử
, phải hai người cùng đắp mới may mắn.
() Bách tử là trăm con, chăn bách tử là chắn cẩu con cháu đầy đàn.
Nhắc tới chuyện thúc thẩm dọn sang phủ Khang Quận vương, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Di.
Lâm Di đành phải đứng ra làm người tốt, trong khi nàng không thích nhất là nói lời trái với lòng,
Thẩm dưỡng dục Quận vương gia nhiều năm như vậy, cũng tới lúc để chúng cháu trả hiểu.
Chu Đại thái thái đắc ý nhếch môi, biết ngay là không thể tránh được chữ
hiếu
này mà, thị có thể đường hoàng dọn sang phủ Khang Quận vương rồi.
Cũng may cái danh phượng tử long tôn này của Chu Thập Cửu không phải chỉ trưng chơi, tư thế ngủ của anh ta rất ngay ngắn, ngay cả hít thở cũng rất nhẹ, gần như không có tiếng động.
Lâm Di cổ thôi miên rằng mình đang nằm trên giường trong khuê phòng ngày trước.
Lâm Di không quen có người ngủ gần mình như vậy, giống như giơ tay duỗi chân cái là sẽ chạm phải đối phương.
Tối qua cực kỳ mệt mỏi còn đỡ, đêm nay không biết bao giờ mới ngủ được đây.
Phủ Khang Quận vương tọa lạc ở phía Bắc Kinh thành, lân cận đều là dinh thự của quan to hiển quý, phía Bắc giáp chân núi mênh mông ruộng nước, Chu lão phu nhân không muốn đi, nhưng Chu lão thái gia bệnh nặng quấn thân như vậy, qua đó thay đổi không khí, không chừng bệnh tình sẽ có tiến triển tốt.
Từng câu từng chữ đều chứng tỏ bà ta không hề nghĩ cho mình.
Lâm Di tưởng mình nói gì sai, lúng túng nhìn sang Chu lão phu nhân.
Bầu không khí trong phòng trở nên kỳ quặc.
Nàng đang đợi câu này đây, Lâm Di bình thản nhìn Chu Đại thái thái trước ánh mắt chăm chú của mọi người,
Sau này Đại tẩu và Nhị tẩu phải thường xuyên qua chơi đấy, trong Tam Tiến viện có vài viện nhỏ bỏ trống, ta sẽ cho người thu dọn sạch sẽ để mọi người có chỗ nghỉ khi sang thăm...
Nụ cười trên mặt Chu Đại thái thái đông cứng.
Trong đôi mắt bình thản của Chu Thập Cửu in rõ nụ cười nhạt, làm Chu Nguyên Quảng mất mặt ở trước mắt bao người, vị này lại đang tính toán chuyện gì đây? Sau một hôm nhận thân thích, ai cũng có thu hoạch riêng, có khác chăng là nàng tiêu hao trí não, còn Chu Thập Cửu là khiến gân cốt cực khổ.
Bạch Thược dẫn nha hoàn vào hầu hạ Chu Thập Cửu và Lâm Di rửa mặt.
Hệt như lúc ở Trịnh gia, ngoài mặt kính cẩn với chàng, nhưng thực tế thì không chịu thua nửa bước.
Lâm Di ngước lên nhìn Chu Thập Cửu.
thật lòng đấy...
Phủ Quận vương lớn như vậy...
Lại có thúc thẩm ở đây, đã là người một nhà thì nên thường lui tới với nhau.
Lâm Di cụp mắt nhìn xuống,
Ta cũng rất thích Toàn ca.
Toàn ca là trưởng tử của Chu Đại thái thái.
Mời thúc thẩm đến phủ Khang Quận vương hưởng phúc và để cả nhà Chu Đại lão gia và Chu Nhị lão gia thuận lý thành chương chuyển vào là hai chuyện khác nhau.
Khang Quận vương lại chọn một tên quan văn làm thông gia, có ở trước mặt thánh giá nói gãy lưỡi cũng chẳng ích lợi gì.
mím môi cười, vừa thành thân đã phải đi biên cương trấn giữ, cả cái phủ Khang Quận vương to như vậy sẽ do một nha đầu mười lăm tuổi chống đỡ...
Tóc đen như mực, vài sợi lòa xòa bên viền mặt cương nghị, khiến vẻ uy nghi dịu đi phần nào.
Chu Thập Cửu nằm xuống, trong màn ngoại trừ hương hoa nhàn nhạt trên người Lâm Di còn thêm mùi hương hòa lẫn giữa mùi bạc hà và hương cỏ cây thanh mát.
Bận bịu cả ngày mới được nằm lên giường êm, cảm giác vô cùng dễ chịu.
Nghe thấy tiếng chân Chu Thập Cửu, Lâm Di nhanh nhảu dịch vào trong.
Nhà cũ do Chu Đại thái thái quản lý thì sao, phủ Khang Quận vương đương nhiên phải do Quận vương phi là nàng làm chủ, nàng việc gì phải rước người ngoài về nhà rồi tự thêm khổ cho mình chứ.
Nhìn nụ cười rụt rè của Lâm Di, Chu lão phu nhân gượng nở nụ cười hiền, bà ta quả không nhìn lầm Trần thị.
Ở đây nhiều tổn thất như vậy mà Trần thị không thèm bận tâm, đường hoàng diễn vai của mình.
Thể này liền biến thành mời mọc nhiệt tình chứ không phải là từ chối khéo, bà ta muốn lên tiếng đâm chọt cũng không tìm ra cớ.
Nữ quyến hay tin đều thở dài,6
Đang yên lành sao hai huynh đệ bọn chúng lại đòi tỉ thí chứ?
Lâm Di mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim tự ôm chén trà của mình uống, làm5 một cô dâu mới, nàng không cần tìm hiểu huyền cơ trong chuyện này.
Chu Nguyên Quảng bị ngựa quăng ngã, nhóm phu nhân Trần Quốc công không còn tâm trạng ở lại dự tiệc nữa, Chu Đại thái thái vội vàng cho người gác cổng chuẩn bị xe ngựa đưa họ về.
Ông già rồi, sắp phải tặng binh quyền lại cho kẻ khác rồi đó, lại nói, đó là cháu trai ông mà tước vị còn cao hơn ông nhiều, ông còn ở đó đòi dắt tay dạy dỗ, rốt cuộc lại dạy ra một con sói quay đầu ăn sạch cả nhà chúng ta.
Trần Quốc công nhíu mày, phu nhân Trần Quốc công thấy vậy, cũng biết nên ngừng ở đây, nên rót chén trà cho phu quân,
Trước đây ta vừa sinh hạ Nguyên Quảng thì ông phải tới biên cương, vất vả bao nhiêu năm
Giống như trận săn mùa Thu lần trước, vốn đã trải sẵn đường cho Nguyên Quảng, cuối cùng lại thành ra giúp Nguyên Triệt phục tước...
Trần Quốc công uống một hộp trà rồi dằn mạnh chén xuống bàn,
Làm gì có chuyện tuổi còn trẻ đã nắm trọng binh, ân sủng của Hoàng thượng không dễ hưởng như vậy.
Phu nhân Trần Quốc công nhướng mày,
Ý của Quốc công gia là...
Trấn Quốc công nói:
Muốn nắm giữ chức vị quan trọng, đương nhiên sẽ tránh không khỏi việc phải đi biên quan phơi gió vài ba năm.
Trong Kinh không có người hỗ trợ, ra biên cương rồi không thể muốn về là về.
Nàng nhẹ thở ra, từ từ thả lỏng, chậm rãi ngủ thiếp đi trong lòng Chu Thập Cửu.
Không khí sáng sớm luôn khiến người ta thấy nhẹ nhàng khoan khoái, Lâm Di mở mắt ra khi trời chưa sáng hơn, ngạc nhiên khi phát hiện Chu Thập Cửu vẫn còn ở bên cạnh, hôm qua tờ mờ sáng anh ta đã ra ngoài cưỡi ngựa rồi mà.
Lâm Di muốn rời giường, hông lại bị một đôi tay túm trở về,
Lạnh.
Bây giờ trời đã hết lạnh rồi mà, chẳng lẽ sinh bệnh sao? Lâm Di đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán Chu Thập Cửu.
Tay nàng bị kéo xuống, ánh sáng buổi sớm chiếu rõ nụ cười trên mặt Chu Thập Cửu,
Vẫn còn sớm, ngủ thêm một lát nữa đi.
Một khi đã thức là nàng không có thói quen ngủ nướng,
Quận vương gia ngủ đi, ta đi chuẩn bị đồ vật mang về lại mặt.
Em không mệt sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.