Chương 154: Cuộc sống gia đình
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2116 chữ
- 2022-02-04 04:45:01
Lâm Di mơ hồ tỉnh lại, đầu tiên là ngửi thấy một hương thơm nhàn nhạt, bàn tay vốn đặt trên lưng nàng giờ đã đưa xuống cởi bỏ dâ8y lưng, thuận tiện luồn vào dưới vạt áo nàng.
Một nụ hôn mềm mại rơi xuống trên vành tai, Lâm Di khẽ nhếch môi, coi như3 không có chuyện gì xảy ra, xoay lưng lại ngủ tiếp, bởi vì mặc cho nàng kháng nghị thể nào, Chu Thập Cửu đều có thể dùng đủ loạ9i lý lẽ hùng hồn đánh bại nàng...
Lão thái thái nhánh cả vẫn có chỗ không rõ,
Thái độ của Quận vương gia đối với Chu lão thái gia và Chu lão phu nhân rốt cuộc là thế nào vậy? Cả với hai cặp huynh tẩu kia nữa?
Chu Thập Cửu cưới nàng về liền mặc nàng lập uy trong phủ, dĩ nhiên là muốn đối phó với Chu lão phu nhân và Chu Nguyên Cảnh, Chu Nguyễn Quý rồi,
Cháu nhìn ra được Quận vương gia thật sự xem Chu lão thái gia như trưởng bối của mình.
Không rõ vì sao, Lâm Di bất giác nhớ tới một câu Chu Thập Cửu từng nói:
Bất kể vật thông minh đến đâu, chỉ cần tìm được nhược điểm của nó, nó sẽ là của mình.
Chu Thập Cửu khá khác biệt với số đông.
Người này ngoài mặt luôn cười thản nhiên, nhưng thật ra kiêu ngạo tùy hứng, không muốn bị gò bó bởi thế sự, mưu tính giỏi hơn hẳn hơn bất kỳ ai.
Trong nháy mắt nàng cũng thấy tay chân lạnh ngắt.
Bọn họ đã làm sai chỗ nào sao? Nghe thấy Quận vương gia sai người mời nữ lang, Bạch Thược liếc vào trong phòng thăm dò, trên mặt lộ vẻ bối rối,
Hay là Quận vương phi...
Lần này Chu Thập Cửu cực kỳ kiên nhẫn, chờ đến khi nàng không còn thấy đau mới chính thức bắt đầu.
Sau một trận vận động mồ hôi đầm đìa, dường như những gì vừa mới nói đều đã bị vứt hết ra sau đầu.
Từ phủ cũ có dẫn theo ma ma, có cần bảo bà ấy tới xem một chút không ạ?
Chu Thập Cửu nói:
Vẫn nên mời nữ lang đi.
Bạch Thược khẽ
vâng
, vừa định đi thì lại nghe thấy Lâm Di nói vọng ra từ buồng trong:
Bạch Thược, đừng đi, gọi Củng ma ma tới đây.
Bạch Thược nhìn về phía Chu Thập Cửu.
Hai chủ nhân chỉ mới thành thân, chắc là không khống chế được bản thân, huống chi tối qua Quận vương gia vui vẻ nên uống nhiều hơn bình thường vài chén.
Quận vương phi khó chịu chỗ nào ạ?
Lâm Di ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Thập Cửu liền đỏ mặt, bảo Quất Hồng:
Giúp Quận vương gia thay quần áo trước đi.
Chu Thập Cửu khoát tay tỏ ý không cần rồi tự mình đi ra sau bình phong.
Dậy sớm tay chân thường bị công, không nhiều thì cũng ít, nhưng chẳng mấy chốc cả người bọn họ đã nóng lên.
Trên trán rịn một lớp mồ hôi mỏng, trong màn thoang thoảng mùi tình nồng.
Lâm Di đã mặc y phục lót vào người, đang ngồi tựa lưng vào gối.
Ngửi được mùi hương trong màn, Củng ma ma lập tức ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.
Hiếm khi được nghỉ một ngày, Lâm Di và Chu Thập Cửu dùng bữa sáng xong bèn cùng nhau trở về Trần gia.
Tiểu Tiêu thị nhìn thấy con rể cũng yên lòng, tình hình hôm qua vẫn vô cùng bị thảm, hôm nay đã mây tan trắng tỏ.
Lâm Di vừa muốn ngồi dậy tìm y phục lót mặc vào thì Chu Thập Cửu nằm bên ngoài bỗng đứng bật lên, vơ lấy áo choàng khoác lên người rồi kéo chăn gấm, dịu dàng nhìn nàng,
Tạm thời đừng đứng dậy, ta đi gọi lang trung tới.
Sao vậy? Lâm Di kinh ngạc nhìn góc chăn trong tay Chu Thập Cửu, trên đó loang lổ vết máu.
Hôm nay không cần đến nha môn.
Chu Thập Cửu choàng cánh tay rắn chắc sang ôm nàng vào lòng.
Đối mặt với người như thế, mềm không được mà cứng rắn cũng không xong, dẫu đề phòng Chu Thập Cửu nhưng nàng cũng không muốn một cuộc sống gia đình lạnh lẽo như băng, và dường như Chu Thập Cửu cũng nắm được suy nghĩ này của nàng.
Chu Thập Cửu cúi xuống nhìn nàng, nhoẻn môi cười nói:
Nguyên Nguyên, ta lớn tuổi như vậy mà cái gì cũng không hiểu sẽ khiến người ta chê cười đấy.
Lúc trước thì đành chịu không nói, nhưng bây giờ đã thành thân rồi.
Nom sắc mặt cứ như đang chờ trên mặt nàng cũng hiện lên nụ cười vậy, Lâm Di bị lời lẽ của đối phương làm cho á khẩu, bực mà không thể làm gì
Trương Thưởng vì họa mi mà bị Tuyên để cho là thiếu uy nghiêm, không được đưa vào hàng ngũ trọng thần.
Lâm Di ngẫm nghĩ, Trương Thưởng bị người ta dựa vào chuyện ân ái nồng thắm quá mức với thế tử bắt bẻ đủ điều, để rồi cuối cùng mất đi tiền đồ, nhưng Chu Thập Cửu không phải là Trương Thưởng.
Chàng mặc y phục chỉnh tề xong thì Củng ma ma cũng đã dặn dò nha hoàn đi nấu thuốc rồi.
Sao vậy?
Mặt Lâm Di đỏ bừng,
Không có gì, là ta tới tháng thôi.
Năm ngoái nàng mới bắt đầu có nguyệt sự, ngày tháng không chuẩn lắm nên nàng cũng chẳng nhớ.
Nụ hôn kia vẫn không dừng lại, từng chút từng chút một dời xuống, Lâm Di cảm thấy trê6n lưng như có con sâu đang bò, không còn vờ ngủ được nữa, đành xoay người lại.
Đôi mắt tràn đầy ý cười của Chu Thập Cửu5 quả nhiên đang chờ đón nàng,
Trời mưa rồi.
Được nhắc nhở Lâm Di mới dỏng tai lắng nghe, bên ngoài quả nhiên có tiếng mưa rơi rầm rì.
Khi rảnh rỗi các quan viên thường tụ tập tán gẫu, thỉnh thoảng cũng có người nhắc tới Trương Thưởng, Chu Thập Cửu không cho rằng Trương Thưởng nặng tình cảm nam nữ hơn người bình thường, đến mức đảm đánh đổi công danh sự nghiệp của bản thân...
Người chưa trải nghiệm chuyện này sẽ không bao giờ biết được bản thân dám hay không, cho nên chàng cũng không có đáp án.
Được Chu Thập Cửu nhận lời, gánh nặng trong lòng tiểu Tiêu thị lập tức được dỡ bỏ, bà còn đang lo mình chọn không khéo, giờ tốt rồi, con rể kiến thức rộng, nhất định có thể chọn được người phù hợp.
Chu Thập Cửu ra ngoài, Lâm Di ở lại trong phòng nói chuyện với lão thái thái nhánh cả.
Chu lão thái gia đưa Quận vương gia về Chu gia, đối xử với ngài ấy dường như còn tốt hơn cả con ruột là Chu Nguyên Cảnh và Chu Nguyễn Quý, không trách được vì sao ngài ấy lại kính trọng Chu lão thái gia như vậy, về sau cháu cũng sẽ tận lực chăm sóc ông ấy.
Lão thái thái nhánh cả gật đầu, Lâm Di trước giờ luôn giỏi nhìn mặt đoán lòng, nàng đã nói vậy thì nhất định là thế,
Chu lão thái gia bệnh thế nào? Còn chữa được hay không?
Uống thuốc mỗi ngày cũng không thấy khá hơn.
Lâm Di đáp:
Cháu cũng từng hỏi thăm ngự y, đó là di chứng từ bệnh cũ nên rất khó khỏi hẳn.
Lâm Di tức giận xoay người sang chỗ khác, Chu Thập Cửu cũng không ngăn lại, nhẹ nhàng buông nàng ra.
Chu Thập Cửu được phong làm thống lĩnh Hộ quân, chắc là sáng sớm đều phải thương triều, xem giờ hẳn cũng nên dậy rồi, Lâm Di ngẫm nghĩ rồi sờ sờ tìm áo khoác bên gối.
Chu Thập Cửu mỉm cười nhìn Lâm Di, mặt không đỏ tim không đập từ tốn nói:
Ngủ kiểu này tính ra cũng được.
Lâm Di chưa kịp hiểu ra thì Chu Thập Cửu đã nhóm người áp nàng xuống dưới.
Lâm Di cực kỳ quẫn bách, giãy giụa phản đối:
Không biết xấu hổ...
Chu Thập Cửu cười khẽ,
Thư tịch thời Hán có ghi, Trương Thưởng dám ở trước mặt Tuyên để nói rằng lạc thú khuê phòng chính là bầu bạn với họa mi.
Lâm Di kinh ngạc nhìn Chu Thập Cửu, ai nói cho anh ta biết vậy? Là ca ca sao?
Trong phủ chúng ta vừa hay có nuôi uyên ương, lát nữa...
Chu Thập Cửu chưa nói hết câu Lâm Di đã bật cười,
quận vương gia, thủy cầm phủ chúng ta nuôi là vịt chứ không phải uyên ương.
Chu Thập Cửu bình thản cười, lẳng lặng lắng nghe, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của nàng rồi cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn ấm áp lên vành tai nàng.
Người này cố ý nói sai để nàng phải lên tiếng.
Bỗng nhiên nhìn thấy khăn trong tay Chu Thập Cửu dính máu, nàng nhất thời không nghĩ tới, nghe thấy Chu Thập Cửu sai người đi mời nữ lang mới nhớ ra...
Chu Thập Cửu vẫn vô cùng bình tĩnh, không có bất kỳ dao động nào, nghe nàng nói vậy chàng cũng chỉ cười,
Lần sau lưu ý một chút.
Lâm Di ngước lên quan sát Chu Thập Cửu, ngạc nhiên mà cười phì,
Dây ngoại bào của Quận vương gia thắt lệch rồi kìa.
Y phục Chu Thập Cửu trước giờ luôn chỉnh tề, hôm nay lại mặc áo choàng thắt lệch đi lại trong phòng mà trên mặt vẫn treo nụ cười thong dong...
Lần này tuy bình an vô sự, song lão thái thái nhánh cả vẫn dặn dò Lâm Di:
Về sau càng phải cẩn thận hơn.
Cây mọc càng cao gặp gió càng lớn, bà hỏi Lâm Di:
Chu lão phu nhân và chị dâu cháu nghe tin xong phản ứng thế nào?
Lâm Di kể lại chuyện tối qua mình lôi kéo Chân thị xuống bếp làm tiệc,
Sáng sớm hôm nay Chu Nguyễn Cảnh và Chân thị đã trở về nhà cũ rồi.
Lão thái thái nhánh cả buồn cười liếc nhìn Lâm Di,
Con bé này, tinh quái quá đấy.
Lúc bị hại thì phải chịu đựng, giờ có cơ hội đương nhiên nàng phải đáp trả rồi, nhân tiện cảnh cáo đối phương một chút luôn.
Chức thống lĩnh Hộ quân nghe rất kêu, nhưng rốt cuộc là làm gì thì bà không tiện hỏi, chỉ biết quan chính tam phẩm địa vị rất cao thôi, huống chi con rể còn trẻ như vậy, tương lai làm đại quan nhất phẩm cũng không phải là hy vọng xa vời.
Vừa hay hôm nay trong nhà tuyển chọn sư phụ dạy võ cho Hoành ca, tiểu Tiêu thị liền ngỏ ý nhờ con rể đi xem thử một chút.
Hơn nữa hầu hạ thuốc men hằng ngày đều do Chu lão phu nhân tự mình đảm nhiệm, cháu muốn nhúng thay cũng không có cơ hội.
Lão thái thái nhánh cả im lặng ngẫm nghĩ,
Theo lý thì hẳn không có vấn đề gì.
Nàng không thích bị tính toán, vậy mà rốt cuộc lại phải ở cùng với người như vậy.
Vậy thì ngủ thêm một lúc.
Lâm Di vờ nhắm mắt lại.
Ta có phong lưu lỗ mãng thì cũng chỉ ở trong khuê phòng mới vậy thôi.
Mang tiếng tinh thông sử sách mà lại đi học mấy thứ này.
Hơi gió lành lạnh luồn qua khe cửa sổ thổi vào phòng, khiến hơi ấm của hai cơ thể trở nên vô cùng dễ chịu.
Thời gian dần trôi qua, thân thể mảnh khảnh trong lòng chàng từ từ yên tĩnh lại, Chu Thập Cửu nhẹ nhàng nói:
Xem chừng cơn mưa này sẽ kéo dài, lát nữa bảo hạ nhân chắn lỗ thoát nước lại.
Lúc ở Phúc Ninh nàng và ca ca hay nhân lúc trời mưa chắn lỗ thoát nước lại thả thủy cầm ra chơi.
Chu Thập Cửu gật đầu, Bạch Thược liền vọt ra ngoài như tên bắn.
Chỉ chốc lát sau Củng ma ma đã hớt hải chạy tới, hành lễ với Chu Thập Cửu rồi đẩy cửa vào buồng trong.
Nói sao Chu lão thái gia cũng là gia chủ, bệnh của ông ấy không phải chỉ mới bị một hai năm gần đây.
Theo lý là thế, nhưng Lâm Di vẫn cảm thấy kỳ quái việc Chu lão thái gia nhìn thấy Chu lão phu nhân liền run rẩy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.