Chương 155: Phục tước
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2274 chữ
- 2022-02-04 04:44:59
Khi đó, bà nghe xong tin cũng chết lặng bên cạnh ông, cả buổi vẫn chưa hết thẫn thờ.
Nội thị vui vẻ bảo:
Mời lão tổ tông chuẩn bị kỹ càng,8 ngày mai nghênh đón thánh chỉ và bảng sắt đề tước vị Quảng Bình hầu nhé.
Là thật rồi, Trần gia thật sự lấy lại được tước vị rồi! Lão thái thái n3hánh cả nắm chặt tay Lâm Di, tước vị mong chờ bao nhiêu năm cuối cùng cũng trở về.
Lần này tố tội Khang Quận vương chính là hai Ngự sử Binh Khoa của Khoa Đạo, bây giờ Hoàng thượng điều Trần Doãn Viễn đến Khoa Đạo nhậm chức, chẳng khác nào ném một tảng đá lớn xuống hồ.
Người từng bị tố tội giờ cũng đi tố kẻ khác.
Trần Doãn Viễn thuật lại từ đầu tới cuối cho người nhà nghe, chỉ vài chục phút diện thánh ngắn ngủi song ông lại thấy lâu như cả đời người,
Trước khi nội thị tới tìm, con còn tưởng rằng tước vị là cho Nhị ca.
Đổng gia năng nổ hoạt động bốn phía như vậy, ông vốn cho rằng Trần gia được phục tước là nhờ công lao của Đổng gia, hơn nữa Hoàng thượng cũng không hề nói rõ người được thừa kế tước vị chính là ông.
Lão thái thái nhánh cả hỏi:
Hoàng thượng để con nhậm chức gì ở Khoa Đạo?
Khoa Đạo chính là tại mắt của triều đình, có trách nhiệm duy trì trật tự của bách quan trong ngoài Kinh thành.
Chu Thập Cửu cười nói:
Hoàng thượng xưa nay thích trên triều nới rộng đề tài bàn luận, nếu không ai nói về được mất trong tình hình chính trị đương thời, phân tích chỗ lợi chỗ hại của các mặt, vậy còn gì là quyền ngôn luận trên triều nữa.
Cho nên, miễn là Hoàng thượng còn giữ suy nghĩ này, ngôn quan và ngự sử không cần thiết phải đứng cùng một phía, mở miệng nói cùng một ý.
Trần Doãn Viễn cảm thấy lời con rể nói rất có lý, thế là vội vàng lôi kéo Chu Thập Cửu đi nói chính sự.
Tiếng mắng như sấm vang chớp giật kia bây giờ vẫn còn chấn động trong tai ông.
Xem ra ngươi không hợp làm Lang trung ở Lại bộ, trước đó trẫm đã đề cao ngươi rồi.
Nghe Hoàng thượng nói vậy, lòng Trần Doãn Viễn rúm ró cả lại, cơ thể như rơi xuống hầm băng.
Nhìn tiểu nha hoàn run rẩy khóc, Trần Doãn Ninh bỗng đứng bật dậy đại tiểu nha hoàn ngã sõng soài, ấm trà trên khay đổ ập xuống đùi Trần Doãn Chu.
Trần Doãn Chu nhảy dựng lên.
Bình thường không nói, nhưng rốt cuộc vẫn là thân sơ khác biệt, triều đình đương nhiên sẽ nghiêng về phía để tôn thất làm đại tướng quân.
Mọi người đang nói chuyện, Trầm Hương bỗng ôm đồ bước vào phòng,
Tam tiểu thư cho người gửi đồ tới, dặn lão thái thái đừng nóng vội, ngày mai Tam tiểu thư và cô gia sẽ trở về ạ.
Nhị lão thái thái nhìn hộp điểm tâm mình luôn thích ăn từ trước tới giờ, thở dài rồi để Trầm Hương đỡ mình đứng dậy,
Ai về phòng nấy đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.
Ván đóng thuyền rồi, ôm cục tức tập hợp một chỗ cũng chẳng ích gì, không ở trước mắt sẽ đỡ phiền.
Trần Doãn Ninh cùng Đổng thị trở lại phòng mình, Trần Doãn Ninh nằm vật ra giường, Đổng thị rót chén trà tới cho ông ta, nhẹ giọng khuyên nhủ:
Lão gia đừng tức giận quá làm gì, suy nghĩ một chút thì như vậy cũng tốt.
Khi thu hút được ánh mắt của Trần Doãn Ninh, Đồng thị mới nói tiếp:
Con rể chúng ta cũng là tôn thất mà, tương lai sẽ kế thừa tước vị đấy.
Nghĩ tới đây liền thấy vui vẻ hơn được tí, Trần Doãn Ninh giãn chân mày, gật đầu nắm tay Đổng thị,
Thời gian qua ta hồ đồ, khiến bà chịu uất ức rồi.
Oán khí nồng đậm của Đổng thị được Lâm Uyển khuyên bảo đã vơi đi phân nửa rồi, bây giờ tiện nhân kia đã bị đuổi đi, bà ta phải tìm cách lôi kéo lão gia về với mình,
Lão gia nói gì vậy, đều là chuyện đã qua, nhắc tới làm gì.
Miệng nói thế song bà ta lại rơi nước mắt.
Hôm đầu tiên Chu Thập Cửu thương triều, Lâm Di dậy rất sớm để chuẩn bị.
Tuy đô thống bây giờ là cữu cữu, nhưng Khang Quận vương trẻ tuổi, lại còn là tôn thất...
Nhanh như vậy đã chọn phe xong rồi à, Trần Doãn Ninh âm u hỏi:
Nhị đệ đang trách cữu cữu đấy à?
Trần Doãn Chu như mèo bị giẫm phải đuôi, liền muốn giơ vuốt cào lại.
Nhị lão thái thái Đổng thị vỗ mạnh lên bàn một cái,
Càng nói càng thái quá, muốn chọc ta tức chết hay sao?
Đại thái thái Đổng thị trách cứ liếc nhìn Trần Doãn Ninh,
Ta thấy Nhị thúc nói rất đúng, nói thế nào Khang Quận vương cũng là tổn thất, người khác làm sao so sánh được.
Nhị lão thái thái Đổng thị lạnh lùng liếc nhìn Đại thái thái.
Trần Doãn Chu vuột mất tước vị, giờ phải trơ mắt nhìn Đại ca, Đại tẩu giả ngơ diễn trò, sắc mặt ông ta xanh mét, gần như nói không ra lời, mãi mới mở miệng:
Chúng ta vẫn phải suy nghĩ xem về sau nên làm thế nào, hiện giờ Tam đệ không những có con rể là Quận vương gia mà còn lấy được tước vị, nghe nói Khang Quận vương sắp tiếp quản Hộ quân doanh, tương lai không chừng sẽ nắm giữ cả quân đội trấn giữ trong Kinh.
Chuyện vui nhân đôi...
lại còn là chuyện vui lớn như vậy...
Tiểu Tiêu thị hỏi:
Lão gia, chức quan này lớn lắm sao?
Trần Doãn Viễn ngượng ngùng đáp:
Chính tứ phẩm.
Chính tứ phẩm, tiểu Tiêu thị há hốc miệng.
Tiểu nha hoàn dâng trà lập tức òa khóc.
Bộ trà này là do Trần Doãn Chu đưa cho Nhị lão thái thái Đổng thị, được bà ta cực kỳ yêu thích, thường xuyên được lấy ra dùng.
Lâm Di ở nội viện giúp tiểu Tiêu thị trang trí sân trong, hai người mới chỉ huy hạ nhân lau dọn từ đường xong thì Đàm ma ma tươi cười bước vào, nhìn trái phải thấy không có ai mới nói:
Nhánh thứ hai bên kia không chờ nổi nữa, vừa cho người tới hỏi thăm tin tức đấy ạ.
Thấy bên ta đổi đèn lồng mới liền hỏi thăng có phải có chuyện vui không.
Lão thái thái nhánh cả đã lớ5n tuổi, trải qua nhiều chuyện, cho nên kịp thời bừng tỉnh, vội vàng đối đáp vài câu ứng phó rồi bảo hạ nhân lấy tiền thưởng cho nội thị.
Đưa tiễn nội thị đi xong, tất cả về phòng lão thái thái nhánh cả ngồi.
Tước vị vốn là của nhánh cả Trần gia, Hoàng thượng trả lại cho nhánh cả cũng không ai nói ra nói vào được, trong lúc nhánh cả bên này vui vẻ, nhánh thứ hai bên kia nhất định vô cùng rối ren.
Lâm Di nhìn tiểu Tiêu thị,
Trước khi thánh chỉ ban xuống, nhà chúng ta không thể rêu rao ra ngoài, nếu Đại bá, Nhị bá đích thân sang hỏi, mẫu thân cứ nói mình không rõ.
Trần Doãn Viễn đáp lời:
Chưởng viện cấp sự trung của Lục Khoa thuộc Đô Sát viện ạ.
Đây chính là được thăng chức một cách vẻ vang, danh xứng với thực đấy.
Lâm Di ngẩng đầu nhìn Chu Thập Cửu, Chu Thập Cửu cũng quay đầu nhìn nàng, ánh mắt hai người giao nhau, nụ cười nơi khóe môi Chu Thập Cửu càng thêm rõ ràng.
Bà vẫn không dám tin là thật...
Trần Doãn Viễn băn khoăn,
Ta và Ngự sử Binh Khoa từng có khúc mắc, chưa biết qua đó là phúc hay họa nữa.
Vừa nói ông vừa nhìn Chu Thập Cửu.
Có vết xe đổ của cữu cữu ở trước mắt, giờ ai cũng biết tôn thất có chỗ tốt của tôn thất.
Bên Nhị thúc hoàn toàn trắng tay, bến bà ta ít ra còn được nhà thông gia tốt.
Đúng là sự đời khó lường, tướng mạo Lâm Uyển bình thường, tính tình cũng yếu đuối, đứng cạnh Lâm Phương liền thua kém hơn hẳn, nhưng không ngờ lại gả cho trưởng tử của Trấn Quốc công.
Viết chỉ đi.
Hoàng để nhấc bút,
Bỏ chức vụ tang trung Lại bộ của Trần Doãn Viễn.
Vừa nói Hoàng để vừa nhanh chóng phê nốt tấu chương đang mở trên ngự án, sau đó khép cuộn giấy lại đưa cho Trần Doãn Viễn,
Tấu chương khuyên giải của người viết không tệ, vậy qua Khoa Đạo đi.
Nói tới đây Hoàng để lại ngừng một chút,
Tước vị Quảng Bình hầu của Trần gia ngươi cũng nên có người thừa kế.
Hoàng để ngước lên nhìn Trần Doãn Viễn dò xét rồi phất tay, không nói thêm gì nữa.
() Cơ quan tối cao trong các triều đại phong kiến, với trọng trách thay mặt vua giám sát, khiển trách, tố cáo và kiến nghị mọi hoạt động của quan lại các cấp, giám sát việc thi hành luật pháp và thực hiện nghiêm chỉnh các quy tắc triều đình ban hành từ trung ương đến địa phương.
Trần Doãn Ninh không thèm nhìn đệ đệ, chỉ dữ tợn mắng chửi tiểu nha hoàn:
Trà nóng như vậy, muốn bỏng chết gia hả?
Đại thái thái Đổng thị nắm chặt tay dưới ống tay áo, cũng không buồn ngăn cản, tước vị đa phần do con trưởng thừa kế, nểu mẫu thân không thiên vị lão Nhị, lão Tam làm gì có cơ hội chen vào rồi được nhánh cả nhận làm con thừa tự chứ.
Mặc dù tước vị về tay lão Tam cũng khiến bà ta hoang mang lo ngại, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác muốn cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Trần Doãn Viễn vẫn không khống chế được sự vui mừng của mình, ngẩng đầu nhìn lão thái thái nhánh cả,
Mẫu thân, nhà chúng ta lấy lại được tước vị rồi.
Chuyện vui lớn như thế đột nhiên giáng xuống trên đầu, Trần Doãn Viễn không biết nên khóc hay nên cười, ở trước mặt thánh giá, mồ hôi lạnh ướt sũng người vì sợ, bây giờ mừng rỡ cũng nhễ nhại mồ hôi.
Hoàng thượng triệu ông vào cung hỏi chuyện ông ở Lại bộ thể nào, mà bản thân ở Lại bộ có được bao nhiêu chiến tích ông rõ hơn ai hết, cho nên khi bị Hoàng thượng quở trách, ông chỉ có thể quỳ xuống lắng nghe, không phản bác được nửa câu.
Đứng đầu là Đô Sát viện.
Trần Doãn Viễn đờ đẫn cả buổi vẫn không có phản ứng, nội thị phải đi tới nhắc nhở:
Trần đại nhân, sao còn không dập đầu?
Nghe vậy ông mới quỳ xuống dập đầu tạ ơn.
Khi bà không còn ôm bất cứ hy vọng nào nữa, triều đình 9lại trả tước vị về cho Trần gia.
Nội thị thị lễ với Trần Doãn Viễn,
Chúc mừng Quảng Bình hầu.
Tuy ý chỉ chính thức vẫn còn chưa ban ra, 6nhưng ở nam thư phòng chính miệng Hoàng thượng đã chấp thuận phục tước cho Trần gia, nhất định không thể sai.
Đàm ma ma bật cười, úp úp mở mở như thế chẳng phải sẽ khiến người ta sốt ruột chết hay sao.
Bên này nhánh cả Trần gia tụ tập ăn mừng, bên kia nhánh thứ hai cũng tập hợp lại một chỗ.
Trần Doãn Ninh nhìn chằm chằm Trần Doãn Chu,
Là thật à?
Trần Doãn Chu đến Lâm gia hỏi thăm tin tức, nếu đã quyết định phục tước cho Trần gia, Hoàng thượng tất nhiên sẽ để người Hàn Lâm viện trực ở nam thư phòng viết chiều chỉ.
Trần Doãn Chu đáp với vẻ mặt không cam lòng,
Là thật.
Sự giận dữ giấu trong lòng nhiều năm của Trần Doãn Ninh cuối cùng cũng bộc phát, ông ta nhấc chén trà trên khay tiểu nha hoàn đang cầm ném xuống đất.
Tiếng đồ sứ vỡ vụn khiến tất cả người trong phòng giật nảy mình.
Lão Nhị mà thành Quảng Bình hầu, cơn giận này của lão gia đừng hòng phát tác được, hôm nay dựa vào biến cố này, vừa vặn giải quyết bức bối trong lòng luôn.
Nha đầu vụng về.
Đại thái thái Đổng thị vừa nói vừa liếc mắt nhìn bà tử đứng bên cạnh, bảo bà tử nọ dẫn nha hoàn kia ra ngoài, sau đó mới lên tiếng khuyên Trần Doãn Ninh,
Lão gia đừng nóng, mọi người cùng nhau ngồi xuống bàn bạc kỹ lưỡng một chút, chúng ta nhiều người như vậy, nói không chừng có thể nghĩ ra cách gì hay.
Câu mỉa mai này của bà ta đâm cực kỳ đúng chỗ, mang ẩn ý chỉ trích Nhị lão thái thái Đổng thị luôn nghiêng về Trần Doãn Chu, nếu hai đứa con trai đồng lòng, nói không chừng bây giờ còn có cách vãn hồi tình thế.
Bữa sáng bình thường thanh đạm, hôm nay thêm một dĩa rau xào với thịt cho chắc bụng, có đứng lâu cũng không bị đói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.