Chương 156: Ấm áp


Xe ngựa chạy đến Trần gia, Lâm Uyển xuống xe mới biết Nhị lão thái thái Đổng thị cũng dẫn người nhánh thứ hai sang đây.

Đều là con c8háu Trần gia, có thể lấy lại tước vị tổ tông, cho dù không cam lòng, bọn họ cũng phải bày ra vẻ mặt vui mừng.

Lão thái thái nhánh c3ả vẫn còn và ra vẻ một tí, muốn cùng chia vinh hiển với Nhị lão thái thái Đông thị.
Trong mọi người, tiểu Tiêu thị là thoải mái nhấ9t, bà vốn thẳng tính, gặp chuyện vui luôn miệng tươi cười cũng là bình thường.
Đến giờ lành, quan viên Lễ bộ và nội thị đưa bảng sắ6t tới, lão thái thái nhánh cả và Nhị lão thái thái dẫn con cháu Trần gia quỳ lạy tạ long an, sau đó Trần Doãn Viễn đón nhận bằng sắt và thá5nh chỉ biểu lộ quyết tâm trung thành với triều Đại Chu, nghi thức xong xuôi cả nhà ân cần đưa tiền quan viên Lề bộ và nội thị ra về.
Lão thái thái nhánh cả cho người mở cửa từ đường ra, Trần Doãn Viễn đặt bảng sắt vào vị trí cũ.
Trong viện rất yên tĩnh, chỉ có mấy tiểu nha hoàn hầu hạ bên ngoài.
Đồng Ninh đứng gác trước cửa phòng, nhìn thấy Lâm Di tới liền bước lên hành lễ,
Quận vương phi.

Quận vương gia sao vậy?
Lâm Di vừa hỏi vừa đi vào.
Đồng Ninh đáp:
Có lẽ do uống hơi nhanh, gió thổi cái liền say ạ.

Dùng cơm tối rồi đưa tiễn nhà nhánh thứ hai về xong, tiểu Tiêu thị lôi kéo Lâm Di vào buồng trong nói mấy lời,
Con gầy đi nhiều đấy, có phải vì bận bịu quá không? Có cần tìm lang trung kê đơn bồi bổ chút không?
Rồi bà lại hỏi:
Nguyệt sự tháng này tới chưa?
Lâm Di nhớ tới phong ba hôm đó liền thấy buồn cười,
Tới rồi ạ.
Tiểu Tiêu thị nghe vậy thì hơi thất vọng.
Làm sao vừa thành thân đã để có thai ngay được chứ, Lâm Di ôm tiểu muội muội mũm mĩm đáng yêu của mình lên, tiểu Bát vừa nãy còn mở to mắt nhìn ngó bốn phía, mới được Lâm Di ôm một chốc đã ngủ thiếp đi, Lâm Di đặt cô bé vào nồi lại.
Ban nãy tiểu Tiểu thị có uống chút rượu nên mặt hơi đỏ, cười nhìn Lâm Di,
Xem ra mẹ có thể bán tiểu viện ở Phúc Ninh rồi.
Thì ra tiểu viện ở Phúc Ninh vẫn còn chưa bị bán.
Hai mẹ con trò chuyện thêm một lát, tiểu Tiêu thị nhìn đồng hồ cát,
Không còn sớm của nữa, hai đứa cũng nên trở về Quận vương phủ đi, để mẹ cho người gác cổng chuẩn bị xe ngựa.
Khó khăn lắm mới được trở về nhà, thật sự chẳng muốn đi tí nào, Lâm Di bảo Quất Hồng:
Ra tiền viện xem thử chừng nào ngoài đó tan tiệc vậy.
Chỉ lát sau Quất Hồng đã trở lại,
Quận vương gia say rượu, được người dìu đến Đông viên nghỉ ngơi rồi ạ.
Tiểu Tiêu thị cau mày,
Lão gia thật là...
sao lại để Quận vương gia uống tới mức say cơ chứ, làm sao bây giờ? Cũng không biết có tỉnh lại trước giờ đóng cửa không nữa.
Chu Thập Cửu say được mới lạ, cho dù say thật cũng có thể gắng gượng đến khi về nhà mới ngủ.

Để con đi xem thế nào.
Lâm Di bảo Quất Hồng cầm đèn lồng cùng nàng đến Đông viện.
Nhìn cảnh này, lão thái thái nhánh cả thấy mắt nhòe lệ, không tự chủ nhìn sang bài vị của phu quân và con trai, thật lâu sau mới ổn định được cảm xúc.
Tể bái tổ tiên xong, mọi người trở lại Niệm Từ đường nói chuyện, lão thái thái nhánh cả bảo tiểu Tiêu thị ngày mai mời người Trần thị tới dự tiệc mừng.
Nhị lão thái thái Đổng thị cười góp lời:
Mai cũng vừa hay là ngày Tứ nha đầu thành thân, song hỷ lâm môn, gộp lại ăn mừng lớn một chút đi vậy.
Lão thái thái nhánh cả khẽ gật đầu,
Ừ, cứ thế mà làm.
Con gái Trần gia xuất giá, không thể ngăn người Trần gia tham gia góp vui, nếu Nhị lão thái thái đã mở lời, bà cũng không cần từ chối làm gì.
Tiểu Tiêu thị ngượng ngùng nói:
Mấy ngày trước cha con cứ luôn miệng phàn nàn rằng làm quan ở Kinh thành khó khăn, mẹ cho rằng không chừng ngày nào đó cha con lại muốn rời Kinh, cho nên không vội bán tiểu viện kia.
Tiểu Tiêu thị một lòng lo nghĩ cho Trần Doãn Viễn, bất kể Trần Doãn Viễn là một viên quan nhỏ chịu đủ uất ức hay là Quảng Bình hầu của bây giờ, tình cảm bà dành cho ông luôn không thay đổi.
Cũng bởi vì bà không mưu tính, Lâm Di mới cảm thấy thời gian ở nhà mẹ là thoải mái nhất.
Nàng nhớ tới tiểu Tiêu thị có một tương đồ đi mưa, lúc cả nhà dọn sang đây tổ mẫu bảo bà lấy số đồ đó cho hạ nhấn, trong Kinh không cần dùng đến những thứ này.

Mẹ này, mẹ còn giữ mấy bộ đồ đi mưa kia chứ?

Còn giữ đây.
Tiểu Tiêu thị cười đáp:
Lần này cũng nên bảo Nhan ma ma về đó dọn dẹp bớt để dễ bán, cả đôi giày da dê của con luôn, trong Kinh người ta thích đi guốc gỗ lúc trời mưa, không còn phù hợp nữa...
Lâm Di nhớ tới đôi giày da dê màu đỏ của mình, nghiêng đầu tựa vào vai tiểu Tiêu thị,
Thôi đừng bán tiểu viện ở Phúc Ninh mẹ ạ.
Dẫu gì bạn cũng chẳng được bao nhiêu.
Tiểu Tiêu thị nghĩ lại cũng có phần không nỡ,
Nói cũng đúng, vậy thôi không bán.
Vừa nói bà vừa đưa tay chỉnh lại búi tóc của Lâm Di,
Sau này con có thể thường về đây rồi chứ? Cha con có tước vị, con ở nhà tôn thất cũng sẽ thoải mái hơn.


Mẹ nói không sai.
Lâm Di cười an ủi tiểu Tiêu thị:
Tiểu thư của Quảng Bình hầu gia gả cho Khang Quận vương, nhà chúng ta cũng không tính là trèo cao.
Tiểu Tiêu thị cũng bị chọc cười.
Lâm Di cầm bát canh giải rượu trên bàn lên, ngồi xuống mép giường.
Ngọn nến bên bàn thấp gần đó chiếu lên giường, Chu Thập Cửu nằm ngửa, hai tay đặt lên người, mặt hơi nghiêng sang một bên, thở đều đều, giống lúc ngủ ngày thường.
Say rượu thật.
Lâm Di đặt canh rượu xuống bàn lại, bảo Đồng Ninh:
Ngươi trở về báo với lão phu nhân một tiếng, rằng Quận vương gia uống ít rượu, sẽ về hơi trễ, nhớ dặn Hồ Đào lấy quan phục của Quận vương gia ra là phẳng sẵn nữa.


Đồng Ninh đáp lời rồi vội vàng lui ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.