Chương 157: Gả lâm phương


Chu Thập Cửu mỉm cười,
Dùng làm vật cược với ca ca nàng rồi.

Cược cái gì cơ?
Lâm Dimới xoay người, eo liền bị ôm lấy, hơi thở ấm áp phả 8vào bên tai,
Mấy chuyện giữa cánh nam giới ấy mà.
Vừa nói chàng vừa kéo tay nàng ra, đặt chiếc khăn tay mềm mại đặt ở ngang hông mình vào3 tay nàng,
Yên tâm, ta thăng.

Lâm Di tò mò cúi đầu nhìn vật trong tay, là khăn tay nàng thêu cho ca ca lúc trước.
Một lúc sau mặt đất đã được quét dọn sạch sẽ như ban đầu.
Lúc này Điển thị mới quay sang nhìn Lâm Uyển,
Đều tại Tứ muội muội cháu không phải, cháu đừng để bụng nhé.
Lâm Uyển cười tươi, song lại lơ đãng đưa tay vịn eo, vẻ mặt hơi bất an,
Không sao ạ, Nhị thẩm khuyên nhủ Tứ muội muội đi, Tứ muội muội dường như rất sợ hãi.
Lâm Uyển ra hiệu cho Đông Hòa tới đỡ mình dậy rồi nói tiếp:
Ta cũng ra phía trước xem tình hình thế nào đây.
Điền thị thân thiết gật đầu, đợi đến khi trong phòng không còn ai khác, thị mới cau mày quay sang nhìn Lâm Phương,
Con sao vậy? Lúc nào rồi mà còn càn quấy như vậy, hôn lễ gặp trục trặc thì sao, không nghĩ tới mặt mũi của chính mình thì cũng phải biết nghĩ tới thể diện của cha mẹ chứ?

Phân hận trong Lâm Phương càng nhiều hơn gấp bội.
Đều là con gái của nhà họ Trần, luận tướng mạo của nàng ta hay tài hoa của Lâm Uyển, Lâm Di đều không bì kịp, nhưng hôm nay Lâm Uyển, Lâm Di đều gả cho tôn thất, trở thành hoàng thân quốc thích; còn nàng ta thì bị bỏ xa sau lưng, đến tư cách nói chuyện ngang hàng với bọn họ cũng không có, cả mẹ nàng ta cũng phải cúi đầu, trong ngày nàng ta thành thân còn phải xum xoe vây quanh Lâm Di.
Lâm Di cười nói:
Để ta ra đằng trước xem tình hình thế nào rồi, Đại ca ra cổng ngăn cản chưa?
Nhị thái thái Điền thị đương nhiên không muốn Lâm Di có mặt ở đây, thể là thân mật đưa tiễn nàng,
Trong nhà bận bịu, không thể tiếp đãi Quận vương phi chu đáo.
Lâm Di hào sảng cười đáp:
Nhị thẩm nói gì vậy.

Nhị thái thái Điền thị cùng Lâm Dira ngoài, Lâm Uyển liền đi tới ngồi xuống cạnh Lâm Phương,
Muội muội có muốn uống chút nước ấm không, lúc ta cưới cũng rất sợ hãi, nhưng uống nước liền đỡ hơn.
Nói rồi nàng ta trêu ghẹo Lâm Phương:
Cửa nhà chúng ta không ngăn quan trạng nguyên được bao lâu đầu, chúng ta cần chuẩn bị sẵn sàng, không thối lát nữa lại không kịp trở tay.
Những câu trêu ghẹo này của Lâm Uyển lại khiến Lâm Phương thấy chói tai, một cơn giận không tên lập tức bị thổi bùng lên,
Không phải là tỷ đi lấy chồng, đương nhiên có thể ngồi đó nói mát người khác rồi.
Sự nhiệt tình của Lâm Uyển bị một chậu nước đá dội xuống, giọng cũng bắt đầu nghẹn ngào,
Tứ muội muội muội sao vậy? Ngày đại hỉ...
Hỉ nương tươi cười bước vào,
Tứ tiểu thư, nên đội mũ cưới lên thôi, cô gia sắp đến rồi.
Lâm Phương vẫn ngồi đó, không động đậy.
Trần Nhị thái thái Điện thị cười nói:
Con gái ai chẳng trải qua ngày này, lúc Lục muội muội con xuất giá còn nhỏ tuổi hơn con đấy.
Nói rồi thị bảo hỉ nương:
Mau lấy mũ cưới ra đây.
Lâm Phương càng siết chặt khăn tay hơn.
Nói những lời này sẽ xui...
Lâm Phương liếc nhìn Lâm Uyển, cười khẩy,
Ta nói không đúng à? Tỷ chỉ ước gì ta xui xẻo thôi, như vậy nhà này chỉ còn mình tỷ là đáng mặt tiểu thư.
Lâm Uyển giật mình,
Tứ muội muội, có phải muội thấy ta đi cùng Quận vương phi vào...
nên mới không vui...
Sự nghi ngờ trong lòng Điền thị càng lúc càng lớn,
Mẹ gặng hỏi mãi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con vẫn khăng khăng không chịu nói, bây giờ sắp gả đi tới nơi rồi, mẹ hỏi con một lần cuối cùng, nếu còn không nói thì về sau khỏi cần nhắc tới nữa.
Nói tới đây Điền thị hơi nhỏm người muốn đứng dậy.
Lâm Phượng lập tức níu Điện thị lại, lắp bắp:
Mẹ, mẹ...
Nhị thái thái Điền thị vòng trở lại vừa hay chứng kiến cảnh này.
Trên bàn thấp vốn bày đầy các loại điểm tâm may mắn, chiếc đĩa bằng sứ Thanh Hoa đã vỡ nát, số điểm tâm càng tệ hại hơn, chẳng còn hình dáng gì.
Lấy nhẫn9 ngọc đổi về một chiếc khăn tay, vậy mà cũng gọi là thắng? Nhưng nháy mắt sau Lâm Di liền nhận ra, đây chính là chiếc khăn đầu tiên nàng th6êu lúc mới học thêu hai mặt.
Khi đó nàng và ca ca đánh cược, nếu nàng có thể làm được món đồ thêu hai mặt đẹp trong vòng ba tháng, 5ca ca sẽ tặng bộ tàng thư yêu quý của mình cho nàng.
Vừa là hoàng tộc vừa có tước vị, thường xuyên qua lại...
Những lời này ông ong trong đầu Lâm Phương, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn Lâm Uyển, vẻ mặt dè dặt muôn thuở, trang điểm kỹ lưỡng rồi vẫn chăng nổi bật được bao nhiêu...
Hỉ nương và hạ nhân trong phòng đều không biết làm sao, chỉ có thể đứng trong góc nhìn, Lâm Phương đang cầm gối dựa bọc lụa đỏ thêu uyên ương lên ném lung tung, Lâm Uyển đi tới ngăn liền bị xô sang một bên.
Lâm Phương trợn trừng mắt, hung dữ quát:
Mấy người đều hả hê khi thấy ta thành trò cười chứ gì!?

Càn quấy!
Nhị thái thái Điền thị xoay người đóng cửa lại rồi đi tới giật cái gối trong tay Lâm Phương xuống, sau đó dặn dò hỉ nương:
Tứ tiểu thư sắp phải rời nhà nên tâm trạng khó chịu, đừng nói với bên ngoài không tân nương lại xấu hổ.

Gần đây mấy nha đầu này này mẫn cảm quá rồi.
Nụ cười nơi khóe môi Chu Thập Cửu càng rõ ràng hơn.
Quận vương phi đi, Nhị thấm cũng phải đứng dậy đưa tiễn...
đây là quy định của triều Đại Chu, ai cũng không thể làm trái...

Sự bài xích của Lâm Phương dường như hơi quá mức rồi, phải biết rằng chính Nhị thái thái Điển thị đồng ý kết thân với Lâm gia đấy.
Lâm Di liếc nhìn Lâm Uyển một cái thật nhanh.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu nàng ta, dựa vào cách đối nhân xử thế của Chu Nguyên Quảng và Khang Quận vương...
Không đợi Lâm Uyển nói hết lời, Lâm Phương bỗng nhiên hất tung mặt bàn thấp đặt cạnh giường.
uy hiếp con...
Điển thị nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Mẹ, đã thế mà mẹ còn gả con cho hắn, qua đó rồi con nhất định sẽ bị ức hiếp, con...
Lâm Phương ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Điền thị thì liền ngậm miệng.
Bị Điền thị nghiêm khắc răn dạy, nước mắt của Lâm Phương lập tức trào ra, nàng ta đưa tay nắm chặt tay Điền thị,
Mẹ, con không muốn gả, con sợ, sợ lắm...
Mẹ, đừng gả con đi mà.
Lâm Phương khóc nức nở, các đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá mạnh.
Hỉ nương liên tục gật đầu,
Bình thường mà...
tân nương nào cũng như thế cả...
Lâm Uyển cũng ngạc nhiên.
Những người này có ý đồ gì nàng không biết, nhưng thay vì phí sức giúp bọn họ diễn kịch, nàng vẫn nên đứng xa quan sát thì hơn.
Đưa tiễn Chu Thập Cửu thương triều xong, Lâm Di lại trở về Trần gia.
Nàng vừa đến phủ nhánh thứ hai Trần gia, Lâm Uyển đã đon đả ra đón.
lúc trước con từng lén đi nhìn Lâm Đại lang, kết quả lại bị Lâm Đại lang phát hiện, hắn...
hắn liền...
Chúng ta đều là tỷ muội cùng dòng tộc, về sau còn phải đỡ đần lẫn nhau, Quận vương gia và tỷ phu muội đều là tôn thất, đều là họ Chu...
thường qua lại là chuyện hiên nhiên.

Khăn này thêu còn vụng...
Lâm Di muốn cầm khăn cất đi, song lại bị Chu Thập Cửu lấy lại giấu sau lưng.
Nhìn vẻ mặt bình thản như không của đối phương, Lâm Di muốn nghiến răng.
có trường hợp còn náo loạn hơn, ồn ào đến cả trưởng bối.
Nói tới đây bà ta hơi dừng một chút,
Đám điểm tâm này bị hỏng cũng không sao, nhà bếp có làm thêm dự phòng, thái thái cho người bưng lên là được.
Vừa nói bà ta vừa ngồi xổm xuống thu dọn chỗ điểm tâm và mặt bàn nằm chỏng chơ trên mặt đất,
Mấy thứ này đều do bọn nô tì bất cẩn hất đổ thôi.

Nhị thái thái Điện thị liếc nhìn Tứ Hỉ đứng cạnh đó, bấy giờ Tứ Hỉ mới hoàn hồn, vội vàng đi tới giúp hỉ nương thu dọn.
Kết quả nàng không cẩn thận thêu sai cánh hoa, nhưng không còn đủ thời gian sửa lại, thể là trực tiếp thêu chồng một vạt hoa gấm lên che lại...
Nhìn kỹ mới thấy được mũi thêu mặt sau hơi lộn xộn, cho nên ca ca không nhìn ra.
Nha đầu nâng mũ cưới cẩn thận đội lên cho Lâm Phương, chuỗi ngọc của mũ rũ xuống, vô tình vướng phải tại Lâm Phương, Lâm Phương lập tức hét lên, xô mạnh nha hoàn ra, khiến mũ cưới trên đầu bị lệch rơi xuống trên giường.
Không khí trong phòng lập tức lạnh hẳn đi.
Lúc còn nhỏ háo thắng thường thích dùng mấy trò vặt như vậy, nàng cảm thấy ca ca hẳn đã phát hiện từ lâu, muốn làm nàng vui mới không nói ra thôi.
Về sau hễ nhớ tới nàng liền nhủ bụng phải tìm dịp đòi khăn lại, nhưng lâu dần lại quên bằng.

Của hồi môn đã rời phủ tới Lâm gia.
Lâm Uyển cười kể:
Nhưng tân nương tử của chúng ta vẫn không chịu thay đồ trang điểm, lúc ta ra đây Nhị thẩm đã đi khuyên nhủ rồi.
Cũng khá giống khi nàng sắp gả cho Lâm gia kiếp trước, bởi vì phải xuất giá trong vội vàng mà nàng và tiểu Tiêu thị ôm nhau khóc mãi không ngừng.
Đời này Lâm Chính Thanh đổi tân nương, thế mà vẫn gặp tình cảnh tương tự.
Tôn thất.
Đều là họ Chu...
Lâm Phương ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Lâm Di, ánh mắt nàng ta liền trở nên phẫn hận.
Hôn sự vốn thuộc về nàng ta lại bị Lâm Di đoạt mất, bây giờ người đứng đó đắc ý hẳn nên là nàng ta mới phải.
Thấy nàng nhíu mày chuẩn bị đoạt khăn lại, Chu Thập Cửu mỉm cười, cất giọng nhẹ nhàng, chậm và trầm hơn bình thường,
Nguyên Nguyên, đừng vội thể, từ từ thôi.
Đến khi hai người bước ra từ sau tấm bình phong, Lâm Di muốn sai Quất Hồng rót cho mình chén trà hạ hỏa, lại phát hiện trong phòng chẳng còn bóng người nào.
Chẳng lẽ tưởng bọn họ đang làm chuyện thân mật gì đó nên cố tình tránh mặt?
Lâm Uyển cùng Lâm Di đi tới viện của Lâm Phương, Lâm Phương ngồi trên khán lớn, mặt đã đánh một lớp phấn dày cộm mà vẫn dễ dàng thấy được rằng nàng ta đang sợ hãi.
Ngoài vẻ thấp thỏm của tân nương sắp gả tới nơi lạ lẫm thì còn có một nỗi sợ không tên nào đó.

Con nên thấy may mắn vì Lâm gia chịu cưới mình, bằng không con nên cạo đầu vào am tu là vừa.
Điền thị giận tái mặt, nghiêm nghị nói:
Bây giờ Lâm gia đang nắm con trong tay, con gả sang càng phải nỗ lực hiểu thuận trưởng bối, giúp chống dạy con nhiều hơn, và hãy cầu mong mình có thể sinh con nối dòng cho Lâm gia đi, bằng không thì đừng mơ có tương lai dễ chịu.


Điển thị hất bàn tay đang nắm chặt tay mình của Lâm Phương ra.

Lâm Phương lạnh buốt chân tay, ngồi phịch xuống giường,
Mẹ, mẹ không thể bỏ mặc con, con đâu ngờ mình sẽ ra nông nỗi này, vốn tưởng rằng sẽ được gả vào Quận vương phủ, chưa kể...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.