Chương 158: Có mang
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1828 chữ
- 2022-02-04 04:44:54
Nên học tập Lục muội muội của con kìa, ban đầu con bé đó có muốn gả cho Khang Quận vương đâu, nhưng sau khi gả đi vợ chồng lại hòa thuận.
8Nghe nhắc tới Lâm Di, Lâm Phương liền không nhịn được cãi lại,
Con nhỏ đó lượm được món hời lớn, mừng còn chẳng kịp chứ ở đó mà không muốn gả, là3 không dám thì đúng hơn.
May mà nàng không nán lại trong phòng Lâm Phương, bằng không còn phải làm chứng giúp Lâm Uyển.
Củng ma ma nói tiếp:
Bên kia Tứ tiểu thư vẫn chưa chuẩn bị xong, hỉ nương nói e rằng sẽ lỡ giờ lành.
Lâm Di đảo mắt liền nhìn ra tất cả đều đã được tính toán kỹ.
mau mời lang trung tới xem.
Lâm Uyển ngượng ngùng nhắc nhở Chu Nguyên Quảng,
Đừng ầm ĩ quá kẻo người ta chê cười.
Nụ cười của nàng bao hàm đủ loại cảm xúc phức tạp, song tất cả đều bị ánh mắt kia che giấu kỹ càng, làm người ta cảm thấy nụ cười kia vô cùng thần bí.
Càng không rõ càng muốn tìm tòi nghiên cứu, cứ thể hắn trở nên như có chấp niệm với nàng, mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn đều cảm thấy quen thuộc như đã từng quen biết.
Điền thị nghiêm mặt, Lâm Phương đành ngậm miệng không nói nữa.
Con đã không bằng Lục muội muội, bây giờ9 còn không chịu hối cải, nhất định phải quậy đến khi không thể vãn hồi sao? Khiển tất cả mọi người đều chỉ trỏ cười nhạo? Ngày tháng còn dài, con 6cứ cẩn thận để tâm, chưa hẳn sẽ luôn lép vế Lục muội muội con.
Không ai hiểu con bằng mẹ, mấy câu này của Điền thị quả nhiên khiến Lâm Phương xu 5hẳn đi, hồi lâu sau nàng ta nhào vào lòng Điển thị khóc nấc lên:
Nhưng con không cam tâm, lúc trước trong nhà con đứng nhất, nhưng sau khi con nhỏ Lâm Di kia chuyển vào nhà chúng ta, đã ăn của chúng ta mặc của chúng ta, giờ còn cướp những gì thuộc về con.
Nhớ rõ, người khác càng muốn chờ cười nhạo con, con càng phải tỏ ra vui vẻ.
Lâm Phương nghe mà nước mắt chảy ròng ròng.
Cuối cùng Điền thị cũng khuyên được Lâm Phương trang điểm mặc đổ lại.
Lâm Uyển nằm tựa trên giường gấm thêu hoa sen, Đại thái thái Đổng thị đang cẩn thận nhét gối mềm lót lưng cho nàng ta.
Lâm Uyển vội vàng giữ chặt tay Đại thái thái Đổng thị,
Mẹ đừng nóng, chắc con chỉ bị cảm lạnh thôi, mẹ ồn ào như vậy, ngộ nhỡ làm hỏng lễ cưới của Tứ muội muội thì làm sao.
Nói rồi nàng ta sai Đông Hòa:
Đến nhà bếp lấy cho ta một bát canh gừng.
Đông Hòa nhanh nhảu lui xuống, Đại thái thái Đổng thị quay lại mới nhìn thấy Lâm Di.
Trần Lâm Bân đi đưa của hồi môn đến Lâm gia trở về, hỏi tới muội muội mình thì thấy Điển thị rầu rĩ.
Tổn nhiều hơi sức khuyên nhủ như vậy mà Lâm Phương vẫn không thể buông bỏ sự uất ức trong lòng.
Chỉ lát sau, Củng ma ma đã tới báo tin:
Tam tiểu thư có mang, nhưng cái thai bị động nên phải nằm trên giường nghỉ ngơi.
Quả nhiên giống như phỏng đoán của nàng.
Lần này Lâm Phương gặp phiền phức lớn rồi.
Lâm Chính Thanh tạ ơn mọi người tới dự lễ rồi xoay người lên ngựa.
Tiếng kèn trống xa dần, đến khi kiệu hoa khuất tầm mắt Điển thị mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ còn ải
động võ
là hơi khó qua, nhưng nhờ trong gia tộc họ Lâm có một tiểu bối thạo bắn tên, cho nên hoa đỏ treo trước cổng phủ Trần gia cũng nhanh chóng bị bắn rơi, theo đó cổng chính liền được mở rộng.
Lâm Chính Thanh tiến vào phủ, quét mắt qua đám đông, xa xa nhìn thấy một bóng người đứng nơi hành lang, tay cầm quạt tròn bọc giao sa, nhàn nhã đứng một bên theo dõi, ánh mắt đầu mày ngoại trừ vẻ thong dong thì chỉ còn vẻ lãnh đạm đến cực độ, thiếu vắng sự hào hứng khi đi mừng ngày vui của người khác.
Lão thái thái đã cho người đi mời lang trung rồi ạ.
Nghĩ tới vừa rồi Lâm Phương có đẩy Lâm Uyển một cái, Điền thì lập tức nhìn sang Trần Lâm Bân,
Con ra phía trước chuẩn bị với đón khách đi, mẹ đi xem Lâm Uyển.
Lâm Uyển bị phát hiện mình có thai vào lúc này, khéo thật! Đại thái thái Đổng thị nói thầm mấy câu vào tai con rể.
Chu Nguyễn Quảng lập tức vừa mừng vừa sợ,
Vậy...
Khách khứa cũng nhanh chóng nghe ra được ít nhiều, bắt đầu xầm xì to nhỏ.
Lúc này bên ngoài bỗng vang lên tiếng nhạc rộn ràng, kiệu đón dâu của Lâm gia đến rồi.
Chẳng lẽ nhà chúng ta không thể thừa kế tước vị, Lâm gia sẽ đổi ý sao?
Vẫn chưa đến mức đó, nói thế nào thì Đổng gia vẫn còn ở đây.
Điển thị nói:
Hiện giờ không giống với lúc trước, mẹ vợ tương lai muội muội con chịu uất ức thôi.
Cô gia, đi tế tổ trước!
Hỉ nương ở bên cạnh nhắc nhở, Lâm Chính Thanh mới hoàn hồn sải bước về phía từ đường Trần gia.
Dưới sự nỗ lực của Điển thị, mọi chuyện diễn ra theo trình tự một cách thuận lợi, Lâm Phương đội khăn voan đỏ đi ra khỏi phòng, chậm rãi được đưa lên kiệu.
Trần Lâm Bân im lặng.
Điền thị đưa tay chỉnh lại vạt áo cho con trai,
Nhà chúng ta về sau phải nhờ vào con rồi, tương lai muội muội con sống tốt hay không cũng phải xem con có thể làm chỗ dựa cho nó hay không.
Nghĩ đến việc kết thân với nhà họ Thái, Trần Lâm Bân cúi đầu,
Mẹ yên tâm, con trai nhất định sẽ tận lực.
Nói tới đây, hai người chuẩn bị đi ra tiền viện, Nguyên Hương đi từ hướng ngược lại, nhìn thấy Điển thị và Trần Lâm Bân liền hành lễ trước rồi mới nói:
Tam tiểu thư đau bụng.
Trần Lâm Bân vội vàng ra ngoài ngăn cổng, Điển thị tươi cười mời nam giới trong tộc ra ngoài xin bao lì xì, luôn miệng dặn dò:
Càng náo nhiệt càng tốt.
Nhiều người ngăn cổng kéo chân con rể, Lâm Phương bên kia sẽ có thêm thời gian chuẩn bị.
Không có chuyện Lâm Uyển bị động thai thì thôi, nhưng giờ đã thế này, chỉ cần có chút dấu vết nào sẽ bị người ta nắm đuôi lôi ra hết.
Điển thị hỏi lại con trai:
Bên Lâm gia thế nào rồi?
Trần Lâm Bân đáp:
Mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong, muội phu sắp tới rồi ạ.
Điển thị ngập ngừng,
Có...
chỗ nào bất thường không?
Chỗ bất thường? Trần Lâm Bân lắc đầu,
Con thấy đều rất ổn, muội phu đưa tiễn con đến tận cửa...
Quận vương phi tới đây à.
Đại thái thái Đổng thị tỏ vẻ thân thiết hơn bình thường rất nhiều, tiến lên hành lễ với Lâm Di rồi phân bua:
Lâm Uyển thấy bụng khó chịu, ta lo lắng cho nên...
Bà ta mới nói tới đây, Lâm Uyển trên giường bỗng che miệng nôn ọe.
Chu Nguyên Quảng bước vào ngay lúc này, nhìn thấy Lâm Uyển nôn ọe đến chảy nước mắt thì cuống quýt sải bước tới nắm chặt tay nàng ta.
Mọi người biết được đầu đuôi câu chuyện đều sẽ trách Lâm Phương không hiểu chuyện, chuyện nàng ta không tình nguyện gả cho Lâm gia cũng sẽ bị truyền ra ngoài, thể diện của Lâm gia coi như bị mất sạch.
Một mũi tên trúng hai con chim.
Điển thị bình tĩnh thu xếp khiến mọi chuyện trở lại quỹ đạo vốn có.
Có điểu Trần Lâm Bân quả thật không phải là đối thủ của Lâm Chính Thanh, chưa được bao lâu đã thua, các thiếu gia Trần thị cũng nhanh chóng bị cô gia mới đối đáp đến á khẩu.
Vốn là nhà chúng ta sang nhánh cả làm con thừa tự, rốt cuộc lại bị con nhỏ đó ngáng chân, bao nhiêu năm qua tâm tư chúng ta tốn cho lão thái thái còn ít sao? Nhà Tam thúc vừa vào Kinh liền tính toán khắp nơi, luận tâm kể con không bằng Lâm Di, người bên ngoài đều khen ngợi Lâm Di, nhưng con nhỏ đó có gì tốt chứ? Chỉ là một đứa tiểu nhân xảo trá âm hiểm, thấy lợi ích liền nhào tới, bất kể có phải đồ của mình hay không, miễn tốt là nó đều cướp vào tay cho bằng được, con rốt cuộc chẳng còn gì...
Mẹ, con thật sự không phục.
Không phục cũng đừng để người ta chê cười.
Điển thị vỗ lưng Lâm Phương,
Mọi chuyện vẫn chưa ngã ngũ mà, đường về sau vẫn dài.
Được rồi, được rồi.
Điền thị nhìn đồng hồ cát cạnh đó,
Không còn sớm nữa, nhanh trang điểm lại thôi.
Tại sao lại như vậy, vừa rồi còn đang yên lành mà...
Lâm Uyển xấu hổ rụt tay về,
Không có việc gì đâu, chắc là hôm qua bị lạnh, uống canh gừng sẽ ổn thôi ạ.
Vẫn là kiểu giải thích ban nãy, nhưng Lâm Di liền nhìn ra ngay, Lâm Uyển không giống bị bệnh mà...
mang thai.
Cô vợ nhỏ đã xanh mét mặt mà vẫn còn lo cho người khác, nghe nói muội muội sắp xuất giá liền sáng sớm chạy tới hỗ trợ chuẩn bị, bình thường lời ăn tiếng nói cử chỉ cũng hết sức cẩn thận, hiển nhiên lúc còn ở nhà mẹ đẻ sống không được tốt lắm; Chu Nguyên Quảng thương tiếc,
Bây giờ sức khỏe của nàng quan trọng nhất.
Lâm Uyển vừa từ trong phòng Lâm Phương đi ra liền bị đau bụng, Lâm Phương tất nhiên không thoát hiểm nghi.
Lâm Di ngồi một bên uống trà, chờ lang trung tới mới dẫn nha hoàn từ tổn đến sảnh chính trò chuyện với người Trần thị.
Đây chính là chuyện cháy nhà tới nơi đấy!
Vừa tới bậc của Lâm Di đã nghe thấy tiếng Đại thái thái la lối trong phòng.
Lúc nhìn thấy nàng ở Lâm gia, hắn luôn tự hỏi khi nào nàng mới bỏ mặt nạ xuống, để lộ vẻ mặt thật.
Ánh mắt nàng bây giờ, khiến nàng như đang đứng ngoài khung cảnh náo nhiệt này, đáy mắt trong trẻo như nước hơi lóe sáng, rồi nàng nở một nụ cười khẽ.
Lễ đón dâu kết thúc, Lâm Di cùng tiểu Tiêu thị trở về nhánh cả Trần gia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.