Chương 159: Lửa
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 1315 chữ
- 2022-02-04 04:44:53
Ta từng thành thân sao?
Lâm Chính Thanh hỏi đứa sai vặt bên người.
Đứa sai vặt thoáng sửng sốt, ngay sau đó liền toét miện8g cười,
Đại gia, ngài say rồi.
Uống ít rượu chỉ khiến đầu óc hắn càng tỉnh táo hơn, Lâm Chính Thanh không nói gì nữa, để nha hoàn3 dìu mình trở về phòng cưới.
Đối phương đang hoài nghi cái gì đấy, muốn xác minh thực hư cho nên mới hết lần này đến lần khác thử lại.
Cuối cùng Lâm Chính Thanh ngồi xuống bên cạnh nàng ta, lẩm bẩm:
Không phải.
Lâm Phương nghe mà không hiểu, cho nên nhìn hỉ nương cầu cứu.
Nào, thủ phủ khăn xuống rồi vén lại xem khuôn mặt này có thay đổi không.? Lâm Phương mới hít mạnh vào thì tầm mắt lại bị che kín, tim nàng ta vốn đã đập như trống, giờ càng siết chặt khăn tay hơn.
Khăn đội đầu lại được nhấc lên...
Ta chỉ nhắm mắt chứ không ngủ.
Chu Thập Cửu mỉm cười,
Hôm nay là ngày đầu tiên chính thức nhậm chức, ta muốn đi sớm một chút để tuần tra.
Lâm Di cười nói:
Còn sớm mà, ta đã dặn bà tử cuối giờ Sửu gõ cửa rồi.
Nói đến đây nàng lại ngẫm nghĩ,
Hay Quận vương gia đến thư phòng ngủ?
Như vậy nàng có rục rịch cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Chu Thập Cửu, dù gì nàng cũng đang tới ngày, bọn họ vốn nên tách ra ngủ riêng.
Thành thân mới mấy ngày mà đã muốn đuổi ta ra khỏi phòng rồi?
Nàng có nói là muốn đuổi ra ngoài đầu,
Ta sợ Quận vương gia thiếu ngủ, ngày mai không có tinh thần, làm việc không theo ý mình thôi.
Sau khi từ Trần gia trở về, mi mắt Lâm Di máy liên tục, Quất Hồng dùng nước lạnh xoa lên vẫn không đỡ, ma ma chải đầu cho nàng nghĩ ra một cách đơn giản là uống nước trà để giảm căng thẳng.
Dù sao nàng cũng thích uống trà, cho nên vừa uống trà vừa đọc sách, thể là mi mắt thôi máy, có điều đến đêm lại bị mất ngủ.
Trước giờ hắn không biết khổ sở là gì, khi còn bé vì việc học mà bị mẫu thân phạt quỳ gối trên9 sân cỏ, lúc đó hắn chỉ bình thản canh bắt côn trùng chơi đùa, lẳng lặng cảm nhận mùi cỏ tươi mát, không quan tâm bên trong ánh mắt6 của mẫu thân là sự lạnh lùng, mặc kệ người trong nhà và mình có quan hệ gì.
Lâm Chính Thanh đi vào phòng cưới, hỉ nương bư5ng rượu hợp cẩn tươi cười đứng một bên chờ tân lang dỡ khăn đội đầu của tân nương xuống.
Biết vậy đã không uống nhiều trà đến thế...
Lâm Di oán thẩm.
Văn bát cổ: Tôn thất đầu cần trải qua khoa cử, người này học văn bát cổ làm gì? Như nghe được suy nghĩ trong đầu nàng, Chu Thập Cửu thản nhiên nói:
Trước khi thúc thúc tìm thấy cả nhà chúng ta, ta vốn định về sau trở thành tiên sinh dạy học trong thôn.
Đường đường là Quận vương gia mà lúc trước chỉ muốn làm một tiên sinh dạy học.
Phòng chính đã bị cháy xém, mọi người đang dọn đồ đạc sang phòng khác, nhất thời vô cùng ồn ào.
Lâm Đại thái thái không tìm thấy con trai trong sân, đang sốt ruột thì quản sự bước lại báo cáo tình hình:
May mà phát hiện sớm, Đại gia và Đại nãi nãi đều vô sự, hiện giờ đang ở trong phòng phụ ạ.
Nghe vậy Lâm Đại thái thái mới thở phào, cùng Lâm Đại lão gia đi vào phòng phụ cạnh đó,
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn con trai ngồi uống trà bên cạnh và con dâu mặt mũi đầy nước mắt co ro trong góc, Lâm Đại thái thái lên tiếng hỏi.
Lâm Phương bối rối lắc đầu, ánh lửa bốc cao tận trời bây giờ vẫn như còn ở trước mắt, nàng ta quay đầu nhìn Lâm Chính Thanh, Đôi mắt đen kịt của Lâm Chính Thanh cũng đang nhìn nàng ta, cả buổi sau Lâm Phương mới lắp bắp đáp:
Con...
Đầu giờ Sửu (1h sáng) Chu Thập Cửu đã chuẩn bị rời giường, so với các quan lại khác, chàng muốn là người đến hoàng cung sớm nhất, để kiểm tra cấm vệ rồi mở cửa cung.
Bình thường Lâm Di chỉ cần động đậy nhẹ là Chu Thập Cửu liền biết được, cho nên nàng đành chịu đựng nằm im.
Con...
Con không biết.
Ngay sau đó Thôi Phúc vén rèm chạy vào:
Thái thái, không xong rồi, phòng cưới bên kia bị cháy.
Lâm Đại thái thái đứng phắt dậy, khiến lọ mỡ dê trên bàn bị hất rơi xuống đất,
Tại...
tại sao lại như vậy...
Thôi Phúc đáp:
Không rõ ạ, đám nha hoàn bên ngoài một mực chờ gọi để đưa nước vào, nhưng trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, về sau bọn họ ngửi thấy mùi khói mới tá hỏa.
Lâm Đại thái thái vội vàng sai nha hoàn hầu hạ mình mặc quần áo tử tế lại, vào buồng báo cho Lâm Đại lão gia biết rồi hai vợ chồng cùng chạy tới viện của con trai.
Chu Thập Cửu khẽ cười,
Nguyên Nguyên thương chồng thật.
Vốn là một câu nói bình thường, song qua lời Chu Thập Cửu nghe lại là lạ, Lâm Di nhắm mắt lại, không thèm để ý tới Chu Thập Cửu nữa.
Chu Thập Cửu cười cười,
Nguyên Nguyên giận rồi.
Nguyên Nguyên nói vậy ta cũng nên có qua có lại, khi còn bé hễ không ngủ được ta lại đọc mấy bài văn bát cổ, Nguyên Nguyên có muốn nghe không?
() Văn bát cổ là một thể văn rất đặc biệt trong khoa cử truyền thống ở Trung Quốc.
Một bài văn bát cổ thường có tám đoạn (bát cổ - tảm vế), ở đoạn 4 – 5 -6 -7 đều có hai vế đối nhau, theo lối biền ngẫu, nhưng không yêu cầu về vấn chặt chẽ như trong đối.
Một lần, hai lần, ba lần.
Hỉ nương không đứng yên được nữa,
Đại gia, tới giờ uống rượu hợp cẩn rồi ạ.
Lâm Phương ngẩng đầu lên, lần đầu tiên ánh mắt Lâm Chính Thanh để lộ cảm xúc mà nàng ta nhìn có thể hiểu.
Hỉ nương cười an ủi nàng ta:
Đại gia say rồi.
Nãi nãi hầu hạ Đại gia nghỉ ngơi đi!
() Nãi nãi là cách gọi người phụ nữ đã có chồng
Lâm Đại thái thái ngồi trên ghế đệm, để ma ma giúp mình tháo gỡ đồ trang sức xuống, bôi mỡ dê làm mềm tay, vừa nhóm người chuẩn bị vào buồng trong thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân rầm rập bên ngoài.
Lần sau đừng uống trà trước khi ngủ nữa.
Chu Thập Cửu đưa tay ôm lấy nàng, giúp nàng trở mình.
Đánh thức ngài rồi.
Lâm Di áy náy nói, dù sao nàng cũng ở nhà, được tự do ngủ ngáy.
Lâm Chính Thanh đưa tay cầm lấy đòn cân, vén khăn đội đầu lên...
Tân nương khóc đến sưng mắt, lại bị trát phấn dày cộm, song vẫn có thể nhìn ra nàng ta vốn rất xinh đẹp, thế nhưng đây lại không phải là khuôn mặt trong tưởng tượng của hắn.
Nếu không hiểu quá rõ con người của Chu Thập Cửu, hẳn nàng đã tin sái cổ ngay rồi.
Thế nhưng sự thật lại trái ngược với phỏng đoán của nàng, Chu Thập Cửu không có cơ hội trở thành tiên sinh dạy học nhưng lại đọc văn bát cổ vô cùng nhuần nhuyễn, nhanh chóng đưa Lâm Di vào giấc ngủ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.