Chương 160: Bầy


đó chính là lúc Chu Thập Cửu nhậm chức và nhà mẹ nàng được phục tước, Chu lão thái thái trở về nhà tổ một chuyến.

Lâm Di8 để hạ nhân mặc quần áo cho mình, vừa đi vừa hỏi Củng ma ma:
Thân ma ma có nói là bệnh gì không?
Lúc giao mùa người ta hay bị3 nóng sốt đau đầu linh tinh.

Củng ma ma đáp:
Không nói rõ lắm, ngày nào Quận vương phi cũng sang đó thăm hỏi mà, có lẽ9 cũng không phải là bệnh nặng gì.
Nói tới đây Lâm Di đã vào đến tiểu viện của Chu lão thái thái, lập tức có nha hoàn tiền lên 6vén rèm, một mùi giấm chua xộc vào mặt.
Dường như Chân thị nhìn ra gì đó từ vẻ mặt của Chu lão phu nhân, Quận vương phủ bây giờ do Khang Quận vương và Trần thị quản trong quản ngoài.
Nếu như giữa hai người xuất hiện khoảng cách, vậy thì không còn là tường đồng thành sắt nữa rồi.

Quận vương phi đang làm một bức thêu.
Chu lão phu nhân bỗng lên tiếng:
Nghe nói muốn tặng cho Hoàng hậu nương nương.
Chân thị thấy khó hiểu,
Cảnh Nhân cung của Hoàng hậu nương nương quạnh quẽ nhiều năm qua, bây giờ Huệ phi nương nương mới là người được sủng ái nhất, Trần thị muốn bái Phật mà đi nhầm cửa rồi.
Chu lão phu nhân điềm nhiên nói:
Huệ phi nương nương được sủng đến đâu cũng không thể vượt quá chức phận.
Ngay sau đó Thân ma ma ra đón,
Quận vương phi cẩn thận bị mùi giấm làm choáng.5
Lâm Di mỉm cười,
Không sao, chỉ là mùi giấm ăn thôi.
Bước vào phòng, Lâm Di nhìn thấy Chu lão phu nhân đang tựa người nằm trên giường, sắc mặt không được tốt, có tiểu nha hoàn cầm khăn hầu hạ ở một bên.
Lâm Di tiến lên hành lễ.
Chu lão phu nhân vội đưa tay ra gọi Lâm Di đến ngồi xuống chiếc ghế bọc gấm cạnh giường,
Ta vừa bảo bọn nha hoàn sang viện hai đứa xông giấm để tránh bị lây bệnh đấy, gần đây càng lúc càng nhiều người ngã bệnh.
Dứt lời bà ta ho khan hai tiếng, lại sai người lấy thuốc tới ngậm, một lát sau mới thấy dễ chịu hơn.

À, còn một sự kiện nô tỳ vừa nghe được.
Củng ma ma tự tay châm thêm trà vào chén cho Lâm Di,
Tối qua Lâm gia bị cháy.

Cánh tay đang hướng về phía chén trà của Lâm Di bỗng khựng lại.
Bị cháy?

Tại sao lại cháy?

Củng ma ma nói:
Có lẽ do nến long phượng trong phòng cưới cháy dây tới rèm cửa, may mà nhờ hạ nhân phát hiện kịp thời, Lâm Đại gia và Tứ tiểu thư mới không sao.
Vì sao lại trùng hợp như vậy...
Kiếp trước Lâm Chính Thanh phóng hỏa, đời này nến long phượng lại bỗng nhiên đốt tới tận rèm.
Chu Thập Cửu cười nói:
Hoàng thượng muốn dùng nhạc phụ, cho nên sẽ không phật lòng vì sự chính trực của nhạc phụ đầu, Nguyên Nguyên yên tâm, không có vấn đề gì hết.
Chính trực...
không có vấn đề gì...
Hoàng thượng nhắm trúng tính tình của cha nên mới sắp xếp ông vào Khoa Đạo.
Lâm Di cười nhìn Củng ma ma,
Ma ma lo lắng là đúng, những chuyện mặt ngoài như thế này chúng ta đều có thể chặn, cái ta sợ chính là ám chiếu chúng ta không ngờ tới cơ, có ma ma cẩn thận suy nghĩ hộ, ta yên tâm hơn nhiều.

Củng ma ma nghe thế lại thấy ngượng ngùng,
Đều nhờ có Quận vương phi nâng đỡ nhà nô tỳ.
Phong ba thật sự vẫn còn ở đằng sau.
Chu lão phu nhân có lòng tốt hào phóng với tá điền và hạ nhân, giờ lại muốn tuyển thêm người vào phủ, hắn có không ít kẻ muốn được chọn bằng mọi giá, cho nên rất khó đoán trước được là ai.
Lâm Di bảo Củng ma ma:
Ma ma đi hỏi thăm thử xem, tất cả thôn trang Chu gia đều giảm tiền thuê hết sao?
Củng ma ma gật đầu,
Nô tỳ cũng đang lo lắng về chuyện này, Quận vương phi tỉnh thế nào? Chu lão phu nhân giảm tiền thuế, trước đó thôn trang triều đình ban cho Quận vương gia đều do lão phu nhân quản, sẽ khó tránh khỏi chuyện so sánh người cũ người mới, cho dù giờ Quận vương phi theo đó giảm giá thuê, bọn họ cũng sẽ quy hết công cho lão phu nhân.
Cứ thể trong mắt hạ nhân chủ sự trong Quân vương phủ vẫn chính là lão phu nhân...
Lâm Di cầm chén trà trên bàn lên uống một hớp, đầu năm giảm tiền thuê cũng là ý kiến hay, như vậy tá điền sẽ có thể yên lòng làm việc.
Củng ma ma lại nói:
Chúng ta vẫn nên để phòng một chút thì hơn.

Không cần.
Lâm Di gạt đi,
Ngộ nhỡ lão phu nhân chỉ hảo tâm giúp đỡ các tá điền kia, như vậy chẳng phải uổng công chúng ta làm kẻ tiểu nhân sao? Cho dù muốn giảm tiền thuê cũng phải xem tình hình của thôn trang đã bị người ta năm mũi dắt đi thì chẳng làm được gì.
Củng ma ma nghe xong cũng xấu hổ
Nô tỳ hấp tấp quá rồi.
Năm đầu tiên ở Quận vương phủ, không chỉ nàng căng thẳng mà tất cả hạ nhân trung thành với nàng cũng thể
Có thể thấy rằng Quận vương gia cực kỳ tốt với Quận vương phi.
Chân thị cười khẩy,
Phụ thân của Trần thị không những thừa kế tước vị mà còn được vào Khoa Đạo, Quận vương gia không tốt với Trần thị mới là lạ.

Chu lão phu nhân cầm chén trà lên uống một hớp, cực kỳ tốt ư...
bề ngoài trông là vậy, nhưng đóng cửa rồi thì chưa hẳn.
Loại chuyện này đương nhiên không thể từ chối, Lâm Di hỏi:
Thẩm nương có người hợp ý mình rồi?
Chu lão phu nhân gật đầu,
Tìm người ngoài về đảm trách chuyện này không ổn, chọn nô bộc nuôi trong nhà vẫn hơn, lúc trước nhà ta có phải một quán sự đến thôn trang trông nom, giờ quản sự đó ngỏ ý muốn đưa
con cái nhà mình vào phủ.
Như đã thành thông lệ, Lâm Di cười bảo:
Thẩm nương cứ sắp xếp theo ý mình, chúng cháu tất nhiên sẽ không bạc đãi họ.
Bây giờ Chu gia muốn gài người vào Quận vương phủ, Chu lão phu nhân đích thân mở lời, nàng cũng nhân tiện muốn nghe ngóng thử xem sẽ có gió thổi cỏ lay gì đây.
Chu lão phu nhân nói:
Ta không khỏe, tinh thần không đủ minh mẫn, tới lúc đó cháu để mắt nhiều một chút hộ ta.
Lâm Di gật đầu đáp ứng.
Chu Thập Cửu nghiêng mặt nhìn Lâm Di,
Nguyên Nguyên đang sợ gì vậy?
Chu Thập Cửu nhất định biết rõ nàng đang sợ cái gì, Lâm Dinhẹ giọng nói:
Cha quá chính trực, khó tránh khỏi đắc tội người ta, xin Quận vương gia để mắt đến cha, đừng để ông ấy làm chuyện điên rồ.
Chưa thành thân nàng cũng từng nói những lời này, bây giờ tuy không cứng nhắc như khi trước, nhưng vẫn khách khí y thế.

Ta biết mà.
Chu Thập Cửu mỉm cười,
Ta sẽ thời thời khắc khắc nhắc nhở nhạc phụ.
Vậy là tốt rồi.
Mong rằng nàng sẽ không phải lại đối diện với tình huống như ở kiếp trước.
Chờ ngày thăm mạch cho Chu lão thái gia và Chu lão phu nhân xong, Lâm Di mới trở về phòng mình dùng điểm tâm.
Lâm Di bảo Củng ma ma lấy sổ chép tay các bài thuốc cất trong tủ ra cho mình, sau đó ngồi trên giường lật xem.
Củng ma ma ở một bên nói:
Xem ra không phải vấn đề gì lớn, làm nô tỳ sợ hết hồn, cứ tưởng bọn họ lại ra đề khó gì cho Quận vương phi nữa.
Thể thì chưa chắc, đôi khi chuyện nhỏ lại có thể dẫn đến chuyện lớn, Chu lão phu nhân chính là cao thủ chơi trò này, bất kỳ sơ sót nào cũng sẽ sập bẫy ngay.
Hoàng hậu nương nương không tham gia nhiều cũng không hay hỏi chuyện, nhưng vẫn là người đứng đầu hậu cung.

Chân thị không cho là vậy,
Nhưng Hoàng hậu nương nương tới nay vẫn không có con cái.
Không con thì có thể nhận con thừa tự, đứa trẻ được Hoàng hậu nhận nuôi sẽ chính là vị hoàng tử tôn quý nhất.
Hóa ra Chu Nguyên Triệt đang nuôi ý định nắm giữ Thái tử tương lai trong tay...
Lâm Di vội vàng mang giày vào,
Sao Quận vương gia lại về nhà vào giờ này?
Chu Thập Cửu mỉm cười để Lâm Di giúp mình cởi quan bào ra,
Giữa trưa nha môn không có việc gì, sáng dậy sớm quá nên ta trở về ngủ một lát.
Biết rõ hôm qua nàng ngủ không được nên ngóng trông đến trưa để ngủ bù mà còn...

Vừa hay em cũng đang muốn nghỉ ngơi...
Chu Thập Cửu nhìn chặn giường đã được trải sẵn,
Lát nữa ta lại đi.
Bạch Thược bên ngoài nhanh nhảu đóng kín cửa lại.
Chu Thập Cửu kéo tay Lâm Di đến giường nằm xuống,
Sáng sớm có thấy nhạc phụ vào triều.
Lâm Di vốn định ngồi dậy, nghe thế liền nằm xuống lại,
Cha trên triều thế nào?
Nàng cẩn thận lắng nghe.
Chu lão phu nhân ngã bệnh đã kinh động tới cả Chu gia, hết người này tới người khác đến thăm nom, Lâm Di tiếp đãi muốn bở hơi tai.
Trần Nhị thái thái Điền thì phải người tới mời nàng trở về nhà mẹ đẻ dự tiệc lại mặt của Lâm Phương, nhân tiện để nhóm cô gia Trần gia có nhiều cơ hội qua lại với nhau hơn.
Lâm Di vốn không muốn trở về, thế là lấy cớ này từ chối luôn.
Lâm Di suy tư ngắm nhìn bình hoa bày trên bàn,
Bên Nhị lão thái thái có động tĩnh gì không?
Củng ma ma thấp giọng đáp:
Thì cuống cuồng cho người tới Lâm gia hỏi thăm tình hình, nhưng Tứ tiểu thư mới gả sang Lâm gia thôi...
phải chờ ba ngày sau lại mặt...
mới có thể biết được ngọn nguồn.
Đến trưa, Lâm Di vừa định đi chợp mắt một lát thì nha đầu bên ngoài vén rèm lên, Chu Thập Cửu đi tới.
Trong phòng Chu lão phu nhân, Thân ma ma nhỏ giọng báo:
Quận vương gia lại hồi phủ ạ.
Chu Đại thái thái Chân thị nhìn đồng hồ cát, hết sức kinh ngạc,
Mới giữa trưa mà, sao lại trở về giờ này?

Thân ma ma thấp giọng nói:
Đại thái thái không biết đấy thôi.
Hai ngày nay đều là như vậy, giữa trưa quay về nghỉ một lát, chiều lại đến nha môn.

Năm ngoái mùa màng không tốt, năm nay cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, ta trở về nhà tổ thương lượng chuyện giảm tiền thuê thôn trang, trang trưởng dẫn vợ con đến tạ ơn, nói thêm với họ vài câu ta mới thấy người khó chịu.
Chu lão phu nhân cười hiền hòa,
Ta không cho bọn hạt nhân nói với cháu, người lớn tuổi là vậy đấy, gió thổi cỏ lay một cái cũng bị ảnh hưởng.

Thúc phụ thể nào ạ?
Lâm Di nhìn về phía buồng trong.
Chu lão phu nhân thở dài,
Bệnh cũ mà, luôn lúc tốt lúc xấu.
Để ngụy tới nhìn một cái chúng ta cũng yên tâm hơn.
Bà ta dùng một chút mới nói tiếp:
Ta lớn tuổi rồi, không đủ sức chăm sóc lão thái gia kỹ lưỡng như lúc xưa nữa, cho nên muốn tìm người vào phủ hỗ trợ.


Thế nhưng Hoàng hậu đã không đoái hoài tới chuyện trong cung từ lâu rồi.
Không đoái hoài ư...

Chu lão phu nhân khép hờ mắt, không đoái hoài mà lại mở miệng muốn bức thêu của Trần thị? Chu Nguyên Triệt luôn tính trước mọi chuyện, tất nhiên sẽ để mắt tới bàn đạp này, nói không chừng Trần gia cũng giống vậy.

Tính toán như vậy chẳng qua vì bọn họ vẫn chưa biết được sự thật ẩn bên dưới mà thôi.

Chu Đại thái thái Chân thị và Chu Nhị thái thái Quách thị thay phiên nhau hầu bệnh bên người Chu lão phu nhân.

Hôm trước ngày Châu Lang Huyên thành thân, Lâm Di muốn đến Châu gia xem thử có thể giúp đỡ gì hay không, Quách thị cũng vừa vặn muốn sang chúc mừng, thế nên hai người cùng ngồi xe ngựa đến nhà quốc cửu.

Trong phòng Châu Lang Huyên đã đầy ắp lễ vật mọi người gửi tới, chỉ gậy như ý thôi đã có đến mười mấy cái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.