Chương 178: Tức giận
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2080 chữ
- 2022-02-04 04:45:42
Một quãng thời gian trước, bởi vì con dâu trưởng dùng luật thép trị con trai út của mình, Trương Học sĩ còn náo loạn một trận với con dâu, tuy8ên bố rằng chỉ cần còn sống ngày nào, ông ta sẽ che chở con trai út ngày đó.
Sau tiệc mừng thọ, Hoàng hậu giữ con dâu trưởng Trương g3ia lại tra hỏi, con dâu trưởng Trương gia ấp a ấp úng thuật lại đầu đuôi chuyện trong nhà, Hoàng hậu mới biết về sự hồ đồ của Trương Học sĩ. 9
Nói thế nào thì cuộc hôn nhân này cũng là giao dịch đôi bên cùng có lợi, kẻ nàng cần đối phó là thấm nương của Chu Thập Cửu chứ không phải mẹ chồng chân chính, và Chu Thập Cửu đã nhận lời sẽ tận lực bảo đảm sự bình an cho gia đình nàng.
Mặc dù đây không phải là cuộc sống nàng mong muốn, nhưng tính ra Chu Thập Cửu cũng có thể cho nàng sự yên bình tương đối.
Con người quý ở chỗ biết đủ, như hiện giờ đối với nàng mà nói đã đủ rồi.
Cho nên lần này Nhận gia gặp chuyện, Chu Thập Cửu không chịu nhượng bộ, nàng cũng không hờn dỗi.
Khóe miệng hơi nhếch, nụ cười vừa đủ, khiến người ta nhìn không thấu nhưng vẫn có thể biểu hiện cảm xúc cần có.
Chu Nguyễn Cảnh và Chân thị đi rồi, Lâm Di cũng trở về phòng để Quất Hồng hầu hạ mình thay quần áo.
Mấy ngày nay thư phòng lạnh vô cùng mà ta vẫn phải cùng phụ tá bàn chính sự đến khuya, chưa kể đồ ăn nữ đầu bếp làm vô cùng khó nuốt ...
tối này em làm canh măng đi, phải xới cho ta nhiều thêm một bát đấy.
Chu Thập Cửu tựa đầu vào vai Lâm Di, khẽ cười,
Em đuổi ta ra thư phòng ngủ, mấy ngày nay nửa bước ta cũng không được vào đây, chỉ có thể đứng ngoài kia nhìn em, chuyện của Nhân gia lần này ta không nhúng tay vào, phải làm gì để đoái công chuộc tội đây nhỉ?
Nói Chu Thập Cửu hoàn toàn phủi tay làm ngơ với chuyện của Nhân gia thì hơi không công bằng,
Trên triều đều do một tay Quận vương gia dàn xếp, làm sao có thể nói là không có công hỗ trợ chứ.
Có thể tránh nặng tìm nhẹ, khéo léo đẩy những quan viên luôn miệng xỉa xói người khác ra đứng mũi chịu sào trước sự chán ghét của Hoàng thượng, bất kể là Chu Thập Cửu hay là Trần gia, ai cũng có phần giúp Nhận gia giảm tội.
Câu
Ái khanh già rồi
của Hoàng thượng là nói Trương Học sĩ mắt mờ, không phân được thị phi.
Sau đó, Trương Học sĩ không trá6nh khỏi việc bị định tội nhận hối lộ để tổ Khang Quận vương và Trần Doãn Viễn, khiến tất cả các quan văn từng dâng tấu sớ đều thấy bất an.
Lâm Di nhàn nhã ngồi nghe, ung dung đưa tay dùng nắp chén gạt lá trà trong chén, ngược lại với Chu Nguyễn Cảnh càng nghe càng chau mày.
Nhân Ngữ Thu tiên sinh có thể trị hết bệnh cũ lẫn tâm bệnh của Hoàng hậu hay không, vậy phải còn xem ý của bà.
Tình ý giữa đế hậu vẫn còn đó, chẳng qua không ai chịu cúi đầu nhường bước thôi.
Hoàng hậu bệnh nhiều năm như vậy, nguyên nhân chính là khúc mắc giữa Hoàng thượng và nhà mẹ đẻ, khiến bà đâm ra chán nản với cuộc sống, lâu dần trở thành
bệnh tật quấn thân
, uống thuốc do Thái Y viện kê mỗi ngày cũng không thấy khá hơn.
Nếu muốn thay đổi cục diện này, điều kiện tiên quyết là phải chờ đúng thời cơ.
Chu Thập Cửu cúi đầu nhìn Lâm Di, khóe miệng vẫn treo nụ cười mỉm muôn thuở, chờ Lâm Di vòng tay quanh eo định cởi thắt lưng, chàng bèn tiện tay kéo Lâm Di ôm vào lòng.
Ánh mắt trong trẻo của chàng chuyển sang chậu mẫu đơn bày trên bàn thấp, một cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, hương hoa nhàn nhạt theo gió lan tỏa khắp phòng.
Bạch Thược an ủi cô nhóc:
Rồi em bị Quân vương gia rầy la sao?
Linh Lung khẽ lắc đầu,
Không có, chỉ là Quận vương gia cứ ngồi đó, bọn em không biết làm thế nào mới ổn, thà bị ngài ấy rầy la còn hơn...
Bạch Thược thắc mắc:
Sao em không đi hỏi ngài ấy?
Linh Lung mếu máo:
Củng ma ma có tới hỏi, nhưng Quận vương gia lại nói là muốn chờ Quận vương phi về...
bọn em nào dám nhiều lời nữa, Quận vương gia thường hay cười đấy, nhưng...
Linh Lung bỏ dở câu nói,
Em thà bị Quảng Bình hầu gia trợn trừng quát tháo còn hơn...
Ca ca từng nói, trong số hoàng thất thiên tử các đời, chỉ cần là con cháu Chu thị, hễ xuất sắc thì đều tàn nhẫn tuyệt tình như nhau.
Lâm Di cười khẽ,
Cũng nhờ tiên sinh chịu tin ta.
Không nói hai lời đã phối hợp với nàng chế thuốc cho Hoàng hậu.
Đến hết giờ làm ở nha môn, tin tức lần lượt đưa về, Trương Học sĩ được đưa ra khỏi cung, buổi triều chầu rốt cuộc cũng kết thúc, song Hoàng thượng lại truyền Nhân Phụng Trúc yết kiến.
Dưỡng Tâm điện đóng cửa, tình hình bên trong rốt cuộc là thế nào chẳng ai biết được.
Lâm Di kể lại cho Nhân Ngữ Thu tin tức mình vừa nhận được,
Tiên sinh đừng sốt ruột, nếu muốn giận chó đánh mèo với Nhân gia, Hoàng thượng đã sớm hạ lệnh từ lâu rồi, cần gì phải tốn công tốn sức đi đường vòng như vậy.
Nhân Ngữ Thu uống một lớp trà, gật đầu,
Ta hiểu ý Quận vương phi.
Nàng mỉm cười,
Có người bên trong chu toàn luôn yên tâm hơn.
Bằng không lấy tính tình của Khang Quận vương, anh ta chắc chắn sẽ không giúp đỡ.
Nhân Ngữ Thu cầm bàn cờ bằng bạch ngọc lên, chuẩn bị đánh cờ với Lâm Di,
Nhìn chuyện của người khác thì thông suốt như thế, vậy em định khi nào mới cúi đầu đây?
Bàn tay cầm quân cờ đen của nàng thoáng khựng lại, tiên sinh đang nói về nàng và Chu Thập Cửu,
Tiên sinh giễu cợt ta.
Giữa nàng và Chu Thập Cửu không giống vậy, nàng vốn không muốn gả cho Chu Thập Cửu, sau khi hôn ước được xác định nàng mới muốn sắm tốt vai Khang Quận vương phi này.
Lâm Di đón lấy trường bào và đai lưng từ tay Linh Lung rồi cùng Chu Thập Cửu vào phòng xép giúp anh chàng thay y phục.
Bạch Thược nhận được ánh mắt ra hiệu của Linh Lung, hai nha đầu ra ngoài nói chuyện.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nghe Bạch Thược hỏi, Linh Lung gần như muốn òa khóc,
Quận vương gia đòi cái đai lưng mà Quận vương phi vẫn chưa làm xong, em cầm cái khác tới, Quận vương gia lại không chịu thay.
Bây giờ Quận vương gia vẫn chưa cởi quân phục đây ạ...
Lâm Di vừa đi vừa nghe báo cáo, đến thềm cửa, nàng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Chu Thập Cửu ngồi ngay ngắn trên ghế, đang thong thả uống trà như thường lệ, trong khi Linh Lung và mấy nha hoàn hầu hạ một bên toát mồ hôi lạnh.
Nhân Ngữ Thu chớp mắt,
Hoàng hậu nương nương chịu dùng thuốc?
Lâm Di gật đầu,
Hoàng hậu nương nương còn nói tiên sinh quả nhiên xứng danh thánh thủ, muốn mời tiên sinh tiến cung chẩn trị.
Nói cách khác, Hoàng hậu đồng ý giúp Nhân gia.
Lâm Di cúi đầu nhìn bảng chữ của Nhân Ngư Thu, điều quan trọng nhất chính là Hoàng hậu có ý tìm người giúp mình khiến Cảnh Nhân cung phồn hoa trở lại.
Chu lão phu nhân vẫn không có biểu cảm gì đặc biệt, nghe xong cũng chỉ thở dài,
Sao Trương Học sĩ lại hồ đồ như vậy?
Chu Nguyễn Cảnh tức mà không phát tác được, vừa hay nghĩ tới Chu Nguyễn Quý,
Bởi vậy con mới nói Nhị đệ không nên tiếp tục chơi bời với đám người kia nữa, bằng không về sau thế nào cũng giống như Trương lão Nhị cho mà xem.
Chu Nguyên Cảnh bắt đầu quở trách đệ đệ, Lâm Di nghe không lọt tai chuyện nhà của bọn họ, nên đứng dậy bảo:
Cháu xin phép đi bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, tối Quận vương gia trở về chúng ta lại nghe xem Quận vương gia nói thế nào.
Chân thị vội vàng đứng dậy cười nói:
Chúng ta sẽ về không ở lại ăn tối đâu, Quận vương gia đã bận rộn vì chính sự lắm rồi, chúng ta không tiện làm phiền thêm.
Hễ nghĩ đến ánh mắt đầy thâm ý của Hoàng hậu, Chân thị liên cảm thấy lạnh sống lưng, chỉ muốn về nhà ở ẩn một thời gian, đồng thời thương lượng với Chu Nguyễn Cảnh xem nên làm thế nào.
Bạch Thược nghe vậy, thật sự cũng dở khóc dở cười.
Linh Lung dùng ánh mắt van lơn nhìn Bạch Thược,
Lần sau Quận vương phi ra ngoài, Bạch Thược tỷ tỷ cho em đi cùng với, Quất Hồng lớn gan hơn, để tỷ ấy ở nhà đi.
? Linh Lung vừa dứt lời, bên cạnh liền vang lên một tiếng
xí
, Quất Hồng nhướng mày đi ra,
Con nhóc nhà người tốt bụng ghê nhỉ, uổng công bình thường lúc nào ta cũng nghĩ cho ngươi, bây giờ lại bị người bán đứng.
Lâm Di tươi cười đáp:
Đại tẩu khách khí quá rồi.
Chân thị nhìn ánh mắt lóe sáng của Lâm Di mà thấy cuống họng như nổi lửa.
Hai bên rõ ràng đều đang nói lời khách sáo, nếu là người khác thì ít nhất sẽ đẩy đưa mấy câu cho ra vẻ, bình thường Trần thị ở trước mặt người khác đều đeo bộ mặt Khang Quận vương phi tự nhiên phóng khoáng, nhưng mỗi lần đôi mắt kia quét tới chỗ thị, bên trong lại chứa đầy sự đùa cợt lẫn mỉa mai.
Thảo nào cũng ma ma lại nóng ruột đến vậy, hạ nhân cả phòng vì một cái đai lưng mà bắt Khang Quận vương ngồi đọc sách uống trà với quan phục chỉnh tề.
Lâm Di vào phòng, nói với Linh Lung:
Đai lưng đầu thuồng luồng kia ta vẫn chưa thêu xong, lấy cái thêu bông lúa màu cam nhạt ấy.
Nha hoàn cả phòng như được đại xá, Linh Lung cũng thở phào một hơi dài.
Trong mắt Chu lão phu nhân, nàng đang làm mình làm mấy buộc Chu Thập Cửu vào khuôn khổ, nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại, nàng không quen dựa dẫm người khác, thay vì vất vả tìm chỗ dựa, nghĩ cách tự lực cánh sinh vẫn hơn.
Từ chỗ Nhân Ngữ Thu tiên sinh trở về phủ Khang Quận vương, Lâm Di vừa xuống xe ngựa thì Củng ma ma chạy tới đón,
Quận vương gia về rồi ạ, đang ở trong phòng thay đồ, bảo Linh Lung tìm cái đai lưng thêu đầu thuồng luồng mà Quận vương phi vẫn chưa thêu xong, làm con bé cuống cuống không biết làm sao ăn nói với Quận vương gia.
Lâm Di đến tiểu viện Nhân gia thuê ở tạm trong Kinh tìm Nhân Ngữ Thu trò chuyện.
Nhân Ngữ Thu đang ngồi trước bàn viết chữ, nhìn thấy Lâm Di thì để bút trong tay xuống, cười hỏi:
Sao Quận vương phi lại tới đây?
Nhân Ngữ Thu trông vẫn bình thản, nhưng thật ra đang vô cùng lo lắng cho huynh trưởng, bằng không nàng đã chẳng theo huynh trưởng vào Kinh.
Linh Lung oan ức nhìn Quất Hồng.
Quất Hồng tức giận nói:
Lần sau cứ để cô nàng ở nhà hầu hạ đi Bạch Thược tỷ tỷ.
Linh Lung vội xin tha:
Tỷ tỷ tốt, em sai rồi, lần sau không dám ăn nói lung tung nữa, tỷ tỷ tha cho em lần này.
Trong phòng xép, Lâm Di nhón chân rút nút thắt trên áo Chu Thập Cửu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.