Chương 179: Mặt dày
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2326 chữ
- 2022-02-04 04:45:40
Em cứ ở đây chờ.
Chu Thập Cửu mỉm cười,
Ta đi thỉnh an một lát rồi trở lại ngay.
Tức là không cần nàng đi cùng, vậy nàng chẳng khách s8áo làm gì cho mệt thân.
Lâm Di tiễn Chu Thập Cửu ra khỏi phòng rồi xoay trở vào bảo Củng ma ma dọn cơm lên.
Chu Nguyên Triệt mỉm cười,
Thẩm đừng tức giận, Đại ca đã quyết tâm như vậy, sao không để huynh ấy thử một lần xem.
Dứt lời chàng đứng dậy,
Đại ca và Đại tẩu ngồi chơi với thẩm nương, ta còn công vụ phải xử lý nên về trước đây.
Thân ma ma đưa tiễn Chu Nguyễn Triệt ra khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại, Chu lão phu nhân lập tức liếc về phía Chu Nguyên Cảnh,
Ngay cả là chức quan gì cũng chưa rõ mà đã vội vàng nhận lời, ngộ nhỡ đẩy cậu vào Hộ Quân doanh, về sau cậu xảy ra chuyện, muốn Quận vương gia nhận tiếng vì đại nghĩa không quản người thân à?
Chu Nguyễn Cảnh mở to hai mắt,
Chẳng phải nói tiến cử con làm thị vệ sao?
Chu lão phu nhân nhìn con trai và con dâu đã xìu hơi, cười khẩy,
Ngay cả ta cũng không nghe thấy là làm thị vệ, hai đứa bây làm sao biết vậy?
Sau khi cầm nên săm soi mu bàn chân trắng nõn của nàng cả buổi, chàng bỗng chau mày, đáy mắt luôn trong trẻo chợt xuất hiện gợn sóng,
Ta nhớ em.
Chàng đưa tay xoa xoa sườn mặt nàng,
Lúc đứng dưới tàng cây nhìn em qua cửa sổ là đã nhớ em rồi, em có biết không?
Ánh mắt chàng càng thêm sáng ngời,
Em lại chẳng thèm quay đầu liếc nhìn ta lấy một cái.
Nếu như không biết tửu lượng của Chu Thập Cửu vốn rất khá, Lâm Di sẽ cho rằng anh chàng này bị say bởi xíu xiu rượu trong món bánh trôi cơ.
Vạt áo nàng cũng bị vạch mở, da thịt lập tức cận kề với một cơ thể cực nóng khác, Lâm Di lập tức cảm giác được từng nhịp tim đập vừa nhanh vừa mạnh của đối phương, khiến trái tim nàng cũng như bị thôi thúc theo.
Lông tơ toàn thân nàng dựng đứng, nhưng nhanh chóng bị bàn tay nóng ấm của Chu Thập Cửu vuốt ve, buộc phục tùng.
ta tới nha môn cũng chỉ quan trọng được ăn uống miễn phí thôi...
nhà Tam thúc cũng thật là...
Vừa rồi trên đường trở về, ta có cho người đưa hai vò rượu hoa quế tới nhà tặng nhạc phụ, xem như nhận lỗi.
Rượu hoa quế uống không say nhưng vẫn thơm nồng, có thể dùng để ổn định tinh thần.
Chu Thập Cửu tặng rượu này với ý bảo cha nàng yên tâm, tuy quan điểm bất đồng, nhưng con rể vẫn là con rể Xem ra vò rượu này sẽ giúp cha ngủ ngon đêm nay, cha vẫn luôn thấy thẹn trong lòng vì không ủng hộ con rể.
bọn chúng còn có thể làm gì ta chứ ...
Với Chu Nguyễn Cảnh, mặc kệ là đang vui hay buồn, quan trọng nhất vẫn là được một bữa rượu thịt thỏa thích trước.
Chu lão phu nhân mới nói tới đây, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân hối hả.
Chưa thấy bóng mà đã nghe được giọng nóng ruột của Chu Đại thái thái Chân thị,
Mẫu thân nói gì vậy, sao lão gia lại không có bản lĩnh chứ, chẳng phải tôn thất như chúng ta không được phép tham gia khảo thí văn võ, muốn nhập sĩ thì cần phải có tiến cử ư? Không xin tiến cử thì làm sao lão gia có thể thỏa ước mong được cống hiến cho đất nước đây?
Chu lão phu nhân cau mày nhìn Thân ma ma, Thân ma ma chưa kịp ra ngoài đón thì Chân thị đã phất khăn đi vào nhà.
Anh chàng này quả nhiên luôn có thể nhìn thấu suy nghĩ người khác.
Miệng bận nói nhưng không có nghĩa là tay sẽ nhàn rỗi, chỉ trong nháy mắt Chu Thập Cửu đã trút bỏ áo bào, để lộ phần eo săn chắc hoàn hảo.
Quả thật Chu Thập Cửu đã hơi ngà ngà say, song nom chàng vẫn nhàn nhã ung dung như cũ, có khác chăng là đã bớt đi phần lạnh lẽo đáng sợ thường thấy mà nồng nhiệt hơn hẳn.
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, người này đã không còn giống lần đầu tiên nàng gặp nữa, Lâm Di cảm thấy ngực hơi thắt lại, tựa như bỗng nhiên ngửi thấy mùi cam chanh, chua xót tận đáy lòng.
Chu Nguyên Triệt cũng mỉm cười,
Đại ca có đề cập với cháu rằng muốn xin một chức quan, thời gian qua mãi cháu vẫn không tìm được cơ hội, giờ vừa hay quân đội trong Kinh muốn chiêu mộ con cháu tôn thất, cháu đã tiến cử tên Đại ca, lần này có tới hai mươi mấy chỗ trống, cháu thấy thế nào Đại ca cũng được chọn.
Lúc nào không tiến cử lại chọn ngay lúc này.
Đã lâu như vậy, lại chỉ bị bỏng chút xíu, làm sao có thể chữa lành cơ chứ? Khi các ngón tay thon dài của Chu Thập Cửu chạm trúng chân nàng, Lâm Di hơi rụt người lại.
Chu Thập Cửu mỉm cười tao nhã, đặt một ngón tay ngang miệng Lâm Di bảo nàng im lặng.
Chân thị vừa hành lễ với Chu lão phu nhân xong, lại thêm một tràng bước chân vang lên, sau đó Chu Nguyễn Cảnh cũng vào theo.
Nhìn dáng vẻ mặt trước một sau sốt ruột của phu thê hai người, Chu lão phu nhân không nhịn được nhíu chặt mày, quát lớn:
Làm gì vậy hả?
Trái tim vốn phừng phừng lửa cháy của Chân thị tựa như vừa bị một chậu nước lạnh hắt trúng, thị rùng mình,
Là bà tử trong viện Quân vương phi nói cho con biết, nghe thể con với lão gia mới chạy tới đây.
Tốn công cài tai mắt vào phủ Quận vương, kết quả tai mắt lại bị người ta lợi dụng.
Chu lão phu nhân nhìn về phía Thân ma ma,
Nói lại cho Đại thái thái nghe vừa rồi Quận vương gia bảo thế nào đi.
Chu Thập Cửu mơn trớn dọc theo eo nàng, cúi xuống tìm kiếm đôi môi mềm mại của người dưới thân.
Nụ hôn lúc nhẹ lúc sâu khiến Lâm Di thở dốc, nhưng thoáng sau nàng đã được thả ra.
Thoạt nhìn là chuyện tốt, nhưng nếu để người ta nối trình tự sự kiện lại với nhau, bọn họ sẽ giống như đang ép Khang Quận vương chạy chọt cho Nguyễn Cảnh vậy.
Chu lão phu nhân không nói lời nào, Chu Nguyên Triệt tỏ ra hơi do dự,
Hoàng thượng từng nói, tôn thất cũng phải dựa vào tài văn võ của bản thân để tiến lên, cho nên cơ hội như thế này rất hiếm, mặc dù chức quan không cao lắm, nhưng nếu lập được công, về sau cũng có chỗ đứng.
Chưa gì đã chặn họng bà ta rồi, bây giờ nói không chịu thì sẽ giống như chê bai chức quan quá nhỏ.
Chân thị nhìn sang Thân ma ma, Thân ma ma lúng túng gật đầu rồi thuật lại từng chữ một.
Bấy giờ Chân thị mới chịu tin,
Mẫu thân...
Đồng ý hay không đồng ý đều sai cả.
Chu lão phu nhân thở dài,
Đại ca cháu nào có phẩm chất làm quan chứ, e rằng nhận chức xong chỉ biết bôi đen mặt mũi của cháu thôi...
Bà ta dùng một chút,
Nhà chúng ta chỉ cần bình an là tốt lắm rồi, có cháu nhậm chức trên triều đã đủ vinh hiển, cũng chẳng có bao nhiêu tổn thất có con cháu nhập sĩ...
Chức quan này tuyệt đối không thể nhận, muốn đè đầu bà già này không dễ dàng như vậy đâu.
thật sự không thể trách con dâu...
con dâu ở ngoài nghe thấy những lời kia của mẫu thân...
Lúc này nghĩ làm sao mới tốt, không cần đeo mặt nạ mà sống, miễn cho bọn họ diễn xuất vấ5t vả, nàng còn phải đối phó với vỗ tay khen hay nữa.
Chu lão phu nhân ngồi xuống chiếc giường gỗ chạm trổ hình hoa cúc và mẫu đơn đặt ở phía Đông phòng, Thân ma ma đích thân vén rèm lên đón Chu Nguyên Triệt.
Chu lão phu nhân vỗ mạnh xuống mặt bàn,
Giờ chẳng đứa nào chịu nghe lời ta nói hết phải không?
Chân thị lập tức ngậm miệng.
Chu Nguyên Cảnh vẫn rướn cao cổ không chịu cúi đầu, Chân thị liếc mắt về phía phu quân ra hiệu.
Nhất là món canh do Lâm Di tự tay chuẩn bị, chàng ăn sạch không còn một giọt.
Sau đó nữ đầu bếp có múc phần canh thừa trong nồi ra nếm thử, canh này đúng là rất ngon, nhưng canh mình làm cũng đâu thua kém, sao Quận vương gia lại không thích nhỉ?
Nguyên Nguyên.
Sau khi rửa mặt xong xuôi, hai người cùng lên giường nằm, Chu Thập Cửu gọi nhũ danh của Lâm Di rồi kéo nàng ôm vào lòng,
Cho ta nhìn chân xem khỏi chưa nào?
Trần thị đã sớm sắp xếp đầu vào đó hết rồi, chỉ chờ Chu Nguyên Triệt trở về thuận nước đẩy
thuyền thôi.
Đại lão gia.
Chu lão phu nhân cao giọng chế giễu,
Muốn mưu đồ đường công danh thì chờ tỉnh rượu đã rồi hẵng nói.
Dứt lời bà ta vịn mép bàn đứng dậy, chẳng buồn liếc nhìn con trai và con dâu thêm lần nào nữa, để Thân ma ma dìu mình vào buồng trong.
đầu lưỡi bị cắt hay sao, nói một câu cũng thiếu đầu thiếu đuối...
mà bất kể là chức gì...
Chu lão phu nhân hiền từ nói tiếp:
Thúc phụ cháu và ta chuyển vào phủ Khang Quận vương đã khiến người ta gièm pha rồi, cháu còn làm vậy thì e rằng bọn ta sẽ không biết giấu mặt vào đầu.
Nếu Đại ca cháu có bản lĩnh, sớm muộn gì cũng có cơ hội biểu hiện mà, cháu chỉ mới vào Hộ Quận doanh được một thời gian thôi, lúc này phải...
Chân thị không biết làm thế nào mới ổn, đưa tay kéo kéo Chu Nguyên Cảnh,
Lão gia, giờ phải làm sao đây?
Chu Nguyễn Cảnh đang cảm thấy trời đất quay cuồng, giờ còn bị Chân thị lôi kéo như thế, gã vung tay gạt Chân thị sang một bên rồi cong người nôn thốc nôn tháo, văng cả vào người thị.
Chu Thập Cửu liên tiếp đòi xới thêm cơm, làm nữ đầu bếp nghe mà mừng hớn hở.
Chu Nguyên Triệt khom lưng hành lễ với trưởng bối, Thân ma ma cẩn thận bưng lò hương nhỏ khảm hoa hải đường đặt lên bàn rồi lui ra ngoài.
Chu lão phu nhân nhìn Chu Nguyên Triệt nhấp một hớp trà, sau đó chống người dậy hỏi:
Mấy ngày nay bên ngoài ầm ĩ, cũng không biết mọi chuyện nghiêm trọng tới mức nào, lúc nãy nghe nói cháu đã về nên ta mới có ý định bảo hai đứa sang đây ăn cơm tối.
Bên kia đã dọn cơm rồi ạ.
Chu Nguyên Triệt cười nói, sau đó quay đầu nhìn xung quanh,
Đại ca với Đại tẩu hôm nay không đến sao?
Chu lão phu nhân nở nụ cười hiền,
Có đến, nhưng bọn nó chỉ ngồi một lát, về rồi.
Củng ma ma nh3ỏ giọng hỏi:
Quận vương phi không sang đó có ổn không? Ngộ nhỡ bị người ta nói ra nói vào...
Đang ở thời điểm nhạy cảm nên không phải s9ợ, chỉ cần Chu lão phu nhân dám nói, nàng sẽ dám nhận.
Bây giờ mọi người đang mở to mắt nhìn hai nhà bất hòa thể nào, việc gì nàn6g phải diễn trò giúp bọn họ che đậy chứ.
Thắt lưng bị giật ra, hương tùng thanh mát xộc vào mũi, mặt Lâm Di nóng bừng, trán khẽ rịn mồ hôi.
Đệm chăn vốn đã được đổi mới, giờ lại vương vấn mùi vị vừa quen thuộc vừa lạ lẫm này.
Chân thị đỏ mặt, siết chặt khăn tay, nhưng nghĩ tới chức quan cho Chu Nguyễn Cảnh đã ở trước mắt, nếu bỏ lỡ cơ hội này không biết phải chờ tới bao giờ nữa, lá gan thị lại to lên,
Mẫu thân, những gì con dâu nói đều là sự thật, người xưa có câu nhập sĩ trọng hiền không tự thân thích, không thể bởi vì Quận vương gia mới được khen thưởng mà bắt lão gia phải tiếp tục chờ...
Người Chu Nguyên Cảnh đầy mùi rượu, ánh mắt gã chĩa thẳng về phía Chu Nguyên Triệt,
Số con cháu tôn thất xin triều đình công ăn việc làm không phải ít, Quận vương gia có thể tiến cử, vậy con cũng có thể cống hiến cho triều đình.
Chân thị và khăn tay,
Phải đó mẫu thân, sao lão gia có thể khiến Quận vương gia mất mặt được? Quận vương gia tiên cử ai cũng vậy thôi, không bằng tiến cử người nhà.
Nói tới đây thị cẩn thận nhìn Chu lão phu nhân dò xét,
Mẫu thân cứ yên tâm đi, Nguyễn Cảnh nào phải hạng chỉ biết chơi bời lêu lổng hay vô công rỗi nghề, lúc trước nhà mời sư phụ dạy võ, Nguyễn Cảnh cũng theo học đàng hoàng mà, bằng không Quận vương gia đã chẳng tiến cử chàng.
có khác nào muốn chặn đường làm quan của lão gia đầu? Cho nên con dâu mới sốt ruột...
Chu Nguyễn Cảnh vẫn chưa tỉnh táo,
Gấp cái gì...
con cháu tổn thất nhập sĩ nhiều như vậy...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.