Chương 180: Vuốt ve an ủi


Chàng nhẹ nhàng tách chân Lâm Di ra rồi hạ mình xuống.

Da thịt kề cận, mềm mại như nước chảy, mới đó còn mát lạnh, chỉ lát sau đ8ã nóng bỏng tựa như hòn than cháy, khiến nàng gần như thở không nổi.
Và câu đòi đuổi ra khỏi phủ cũng bao gồm Chấn thị ở trong đó.
Bà tử canh cửa vốn do Củng ma ma tự tay chọn lựa, đây rõ ràng là tiết mục Chu Thập Cửu đã sắp xếp sẵn từ trước, Củng ma ma và bà tử canh cửa phối hợp diễn một màn kịch cho Chân thị xem.

Nguyên Nguyên đã bao giờ thấy cảnh sông nước Giang Nam chưa?
Lâm Di bất giác nhớ tới bức tranh họa cảnh Giang Nam nàng nhờ người mua được trước đó, mưa bụi lất phất bên hồ.

Ta từng đến đó rồi, thật sự rất đẹp, Nguyên Nguyên có muốn đi thăm một lần không?
Người này đúng là...

Cái hộp này có thể mở ra sao?
Linh Lung lấy làm lạ,
Khóa hộp nhìn quái ghê.

Không thể mở thì sao gọi là hộp chứ, Quất Hồng tức cười liếc nhìn Linh Lung.
Đây là trò chơi dân gian vô cùng phổ biến của người Trung Quốc.
Sản phẩm này là kết tinh của kỹ thuật xây dựng cổ đại của người Trung Quốc.
Chu Thập Cửu cười nói:
Có ta mà, bao giờ rảnh rỗi ta sẽ dẫn em đi.
Nói thì dễ lắm, ngày nào cũng phải lên triều, rảnh rỗi được mới lạ.
Lâm Di hờ hững

một tiếng lấy lệ rồi chìm vào giấc ngủ.
Lâm Di giật nảy mình, không nhịn được giãy giụa,
Đủ rồi, đừng...
Chu Thập Cửu mỉm cười, nụ cười nom như nắng sớm dần trải rộng khắp chốn,
Nguyên Nguyên, đừng động đậy, như thế ta sẽ rất đau đấy.
Là nàng đau hay là anh chàng đau hả? Chu Thập Cửu thu lại nụ cười, trong đôi mắt sâu không thấy đáy là về thản nhiên muôn thuở,
Để ta vào sâu hơn chút nhé, như vậy sẽ thoải mái hơn.
Lâm Di cảm thấy máu trong người đổ dồn lên mặt, bàn tay đang đẩy Chu Thập Cửu trở nên mềm nhũn, nàng để mặc eo bị nâng cao hơn...
Sau khi giày vò Lâm Di chừng một canh giờ, Chu Thập Cửu mới gọi người bưng nước nóng vào.
Củng Nhị tức phụ vừa búi tóc cho Lâm Di vừa nhoẻn miệng cười,
Quận vương phi chúng ta có phúc ghê!
Ngay cả hạ nhân bình thường hiền lành kiệm lời cũng bắt đầu nói ra nói vào.
Thấy Lâm Di không nói lời nào, Củng Nhị tức phụ vội nhận lỗi:
Là nô tỳ lắm mồm.
Nhìn vẻ cuống quýt của Củng Nhị tức phụ, Lâm Di không nhịn được bật cười,
Được rồi, ta đều có trách cô.
Trang điểm xong xuôi, Lâm Di đứng dậy, Bạch Thược mang một cái hộp bằng gỗ lê khảm vàng tinh xảo tới,
Quận vương gia dặn đưa cho Quận vương phi a.
Lâm Di quay sang nhìn, chạm khắc trên hộp gỗ tuy tỉ mỉ nhưng cũng chẳng đặc biệt gì lắm, chỉ có khóa hộp là khá lạ, không phải loại thường thấy.
Lâm Di ngắm nghía ổ khóa trong tay,
Đây là khóa Khổng Minh, nhưng ta chưa bao giờ gặp kiểu dáng như vậy.
Chế tác vô cùng tinh xảo, thật sự hơn hẳn những cái nàng từng thấy.
() Khóa Khổng Minh hay còn gọi là khóa bát quái hay khóa Lỗ Ban.
biết rõ nữ giới bị ràng buộc rất nhiều mà còn...
Lâm Di lắc đầu,
Ta không đi được, ở đó không có họ hàng nào
.
() Thời cổ đại phụ nữ không thể tùy tiện ra ngoài một mình, chỉ có thể đến nơi có họ hàng sống.
Lâm Di ngẩng đầu lên nhìn.
Nụ cười thản nhiên và dáng vẻ ung dung của Chu Thập Cửu làm nàng bất giác 6nhớ đến đêm tân hôn, anh chàng này tỉnh rụi đòi xem sách nhét dưới đáy hòm hồi môn của nàng.
Lúc ấy bà tử kia nghe xong liền định gào lên, Quận vương gia nói ngay là nếu bà ta còn dám kêu gào, ngài ấy sẽ đuổi cổ bà ta ra khỏi phủ.
Ý rất rõ ràng, không hề khách khí nế mặt,
Bà tử kia lập tức ngậm miệng, bị phạt đánh hai mươi gậy mà không dám kêu nửa chữ.

Chu Thập Cửu xử lý bà tử trong cửa là để cho Chân thị xem.
Tiểu Tiêu thị rơm rớm nước mắt ra đón,
Vừa rồi không biết làm sao nữa, mẹ và lão thái thái còn đang nói chuyện bình thường với nhau, nhưng mới chớp lão thái thái đã...
đã...
Không cần dùng đinh và dây thừng để cố định các cấu trúc, nó hoàn toàn dựa vào cách xếp đặt để có thể kết cấu với nhau.
Khóa Khổng Minh vừa thể hiện một sự đơn giản, vừa thể hiện trí tuệ siêu phàm của người xưa.
Lâm Di mơ màng tắm rửa, mới nhóm người dậy đã bị Chu Thập Cửu ôm trở về giường.
Yên vị nằm xuống xong, Lâm Di cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Di đứng dậy, không vội lắc chuông nhỏ bên giường mà khoác áo ngoài vào, đi đẩy cửa sổ ra.
Trúc đào và trúc ngọc chập chờn trong gió, Bạch Thược, Quất Hồng và Linh Lung đang ngồi trong sân rủ rỉ trò chuyện.

Đại thái thái đến tìm Quận vương phi, chúng nô tỳ nói Quận vương phi vẫn chưa dậy, Đại thái thái không chịu tin, còn gọi lớn tiếng hơn.
Ai ngờ Quận vương gia bỗng trở lại, hỏi Đại thái thái đang muốn làm gì, tại sao trời chưa sáng đã chạy tới Nhị Tiến viện.
Bạc Thược thoáng ngừng lại,
Rồi Quận vương cách chức bà tử canh cổng của Nhị Tiến viện ngay trước mặt Đại thái thái.

Cho dù thẳng thừng từ chối hay uyển chuyển bày tính, ở nàng luôn toát ra sự thông minh khôn khéo mà người khác muốn học cũng không được.
Bất kể bên ngoài ồn ào náo động thế nào, nàng luôn có thể thản nhiên, như đang nhàn nhã ngồi bên cửa sổ thưởng trà.
Lâm Di chỉ nhớ hình như mình hơi gật đầu, lòng muốn đứng dậy dặn dò nha hoàn, nhưng không biết tại sao lại chìm vào giấc ngủ.
Đến khi nàng tỉnh lại, trong phòng vô cùng im ắng, ngay cả chú vẹt dưới hiên cũng ngừng líu lo.
Bà tử tới đổi chăn đệm, Lâm Di rửa mặt rồi ngồi xuống ghế chải đầu,
Sao không thấy con vẹt líu ríu nữa nhỉ?
Bạch Thược cười nói:
Lúc Quận vương gia vào triều có dặn dò bọn nô tỳ đem lồng chim ra xa một chút, chờ khi nào Quận vương phi thức dậy hằng mang trở về.
Ngài ấy sợ quấy rầy giấc ngủ của Quận vương phi nên cũng cho nhóm nô tỳ tránh xa một chút, chỉ để lại người chờ nghe tiếng chuông thôi ạ.
.
Nom nàng vừa ngượng ngùng vừa thích thú, dường như đang đánh giá vẻ thong dong trên mặt chàng.
Phòng tối nhưng chàng vẫn như thấy được ánh sáng lấp lánh tỏa ra đôi mắt của người nằm dưới thân mình.
Thần thái đó khiến những người không thích nàng hận đến nghiến răng, và khiến những người thích nàng phải truy đuổi nụ cười của giai nhân.
Cho nên mới có chuyện Trịnh Thất tiểu thư mới gặp nàng lần đầu đã hận sao không thể kết làm tri kỷ với nàng sớm hơn.
() Ngưu hoàng là sạn (sỏi) trong túi mật của con bò, có tác dụng an thần, chống co giật và hạ sốt.
Người già ngã bệnh phần lớn đều do bệnh cũ, phương thuốc này cũng là để trị chứng ho đàm.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy mà nàng không hề hay biết?
Lâm Di hơi nhướng mày,
Bà tử canh cổng đầu rồi?
Bạch Thược đáp:
Đang bị giam trong kho củi ạ.
Chuyện Chân thị tới phủ Khang Quận vương ầm ĩ lúc sáng sớm nhanh chóng truyền ra ngoài.
Cứ thể cả nhà Chu lão phu nhân muốn người ta ngừng xầm xì cũng không được.
Nàng đưa tay đẩy Chu Thập Cửu ra, trên làn da bóng loáng săn chắc của đối phương đều là mồ hôi mịn.

Thêm lát nữa.
Chu Thập Cửu mỉm cười, nâng chân Lâm Di đặt lên bả vai mình.
Nàng đang lẳng lặng nằm đây, đáy mắt chứa đựng ý cười như có như không nhìn lại chàng.
Cô nhóc này chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt.
Bạch Thược vừa nói chuyện vừa liếc về phía phòng, nhìn thấy Lâm Di thì nhanh nhảu đứng dậy,
Quận vương phi dậy rồi.
Quất Hồng theo nàng vào phòng, Linh Lung vội vàng đi sai nha hoàn bưng nước nóng tới.
Bạch Thược tiến lên thấp giọng kể:
Lúc sáng sớm Quận vương gia rời phủ, Đại thái thái và Đại lão gia đến đây, nhưng không bắt kịp Quận vương gia.
Không ngăn được Chu Thập Cửu, lấy tính cách của Chu Nguyễn Cảnh và Chân thị, bọn họ chắc chắn sẽ tới phòng nàng ầm ĩ.
Tim Lâm Di hơi thắt lại, nỗi bồn chồn lẫn lo lắng ập tới, nàng thở hắt một hơi để ổn định tinh thần rồi nhỏ giọng dặn Củng ma ma:
Bảo người gác cổng chuẩn bị xe, đi mời Nhân Ngữ Thu tiên sinh nữa.
Củng ma ma đáp lời rồi dẫn người đi sắp xếp.
Lâm Di không dám chậm trễ thêm, trở về phủ Quảng Bình hầu ngay.
Mẹ vội vàng cho người lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn, lão thái thái uống thuốc xong cũng chỉ có thể mở to mắt nhìn mẹ thôi.

Lâm Di nhanh chóng rảo bước theo tiểu Tiêu thị vào phòng, rèm vừa được vén lên thì mọi ngưu hoàng ập vào mặt, ngự y chạy tới đưa đơn thuốc vừa kê cho tiểu Tiêu thị, tiểu Tiêu thị xem không hiểu nên đưa cho Lâm Di.
Nàng đang muốn cẩm nó lên nhìn kỹ hơn thì Củng ma ma vào nhà thưa:
Quận vương phi, lão thái thái bên phủ Quảng Bình hấu không khỏe, phu nhân cho người tới báo tin, mời Quận vương phi trở về xem một chuyến.

Tổ mẫu bệnh? Nếu là trở trời khó chịu bình thường thì tiểu Tiêu thị đã không phải người đến báo tin.
Từ như có như không, đứt quãng, nhắm mắt thấy như bồng bềnh trên mây, dần dà chuyển thành dồn dập tựa sóng triều.
Chừng thật lâu sau, Lâm Di bắt đầu cảm thấy sức lực bị rút cạn theo thời gian, hai chân đặt bên thắt lưng Chu Thập Cửu mỏi đến mức tê rần.
Chàng luôn biết được nhược điểm của nàng nằm ở đâu.
Từng hồi đẩy đưa tựa như từng làn hương bay ra từ lư hương, nhẹ nhàng mơn trớn trên da thịt, thơm ngọt như mật, muốn bắt lại cũng chỉ có thể để nó trượt qua kẽ ngón tay.
Một nụ hôn nhẹ tựa lông vũ phớt qua trước ngực, ngưa ngứa 3nhưng dễ chịu, lần đầu tiên Lâm Di bật cười thành tiếng, khẽ đẩy Chu Thập Cửu.
Nghe thấy tiếng cười của Lâm Di, Chu Thập Cửu độ9t nhiên dừng lại.
Tiểu Tiêu thị sai nha hoàn đi lấy thuốc, Lâm Di đi vào buồng trong xem lão thái thái nhánh cả.

Tổ mẫu.
Lâm Di khẽ gọi một tiếng, lão thái thái nhánh cả nằm trên giường vẫn không nhúc nhích.
Chu Thập Cửu khép hờ mắt, chậm rãi đẩy người về phía trước, vẻ mặt nhuốm đầy ý xuân, hương nồng sắc diễm sau rèm khiến người ta nhìn mà phải đỏ mặt.
Ánh mắt nàng vốn sáng ngời, nhưng thoáng sau đã bị chàng làm cho mờ sương.
Nhưng lần này nàng không có ý định tránh né nữa.
Chu Thập Cửu tìm tòi nghiên cứu nàng, nàng cũng có thể nhìn rõ Chu Thập Cửu.
Khi ấy nàng chỉ nhìn thoáng qua ch5àng rồi lập tức dời mắt sang chỗ khác.
Nàng rất hiếm khi chịu đối mặt trực diện với Chu Thập Cửu, đôi mắt cực đẹp của vị này có thể nhìn thấu suy nghĩ của kẻ khác, nàng biết rõ điều này hơn bất kỳ ai khác.
Theo truyền thuyết thì chính Khổng Minh - sinh vào thời Tam Quốc, quân sự nổi tiếng của Lưu Bị - là người nghĩ ra loại khóa này.
Lâm Di thử mở nhưng không thành công, kích cỡ ổ khóa quá nhỏ, phải dùng mũi trầm mới tác động được.
Nghe tiếng hít thở đều đặn của nàng, Chu Thập Cửu mỉm cười,
Ta nói thật đấy...

Chu Thập Cửu chỉ ngủ chừng hai canh giờ đã ngồi dậy, Lâm Di mơ màng nhìn thoáng qua, muốn dậy theo thì nghe thấy Chu Thập Cửu bảo:
Em ngủ thêm một lát đi, khi nào nữ đầu bếp làm xong điểm tâm thì để nha hoàn vào gọi em.

Tổ mẫu thương nàng nhất, bình thường hễ nghe nói nàng trở về là sẽ sốt sắng sai người chuẩn bị sẵn điểm tâm nàng thích ăn, sau đó tươi cười cho nàng vào phòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.