Chương 181: Khuyên nhủ
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2188 chữ
- 2022-02-04 04:45:37
Nhìn người bà hồng hào khỏe mạnh hay cười đùa với mình lúc trước suy yếu đến mức này, Lâm Di ứa nước mắt.
Tổ mẫu.
Lâm Di tiến 8lên nắm chặt tay lão thái thái nhảnh cả,
Có khá hơn chút nào không ạ?
.
Trên khuôn mặt tiều tụy của lão thái thái nhánh cả là 3nụ cười,
Đỡ hơn nhiều...
Lão thái thái nhánh cả không muốn để Lâm Di biết chuyện mình đến Trịnh gia, cũng may Lâm Dimải suy nghĩ về bệnh tình của tổ mẫu, cho nên không để ý.
Tiểu Tiêu thị vội vàng cầm chén trà lên uống.
Lão thái thái nhánh cả không yên lòng về Trần Doãn Viễn, cho nên liên tục lui tới Trịnh gia hỏi thăm tin tức.
cháu yên tâm đi...
Bà thoáng dừng lại,
Nghe nói cháu mời Trình Viện sử bên Thái Y viện tới, liệu có9 vấn đề gì không, đó dù sao cũng là người hầu hạ bên cạnh Thái hậu.
Lâm Di mỉm cười,
Tổ mẫu yên tâm, cháu dùng thẻ bài của phủ Khang 6Quận vương mại, bên ngoài có Quận vương gia lo rồi.
Lúc này mà tổ mẫu vẫn còn quan tâm nàng, sợ nàng thất lễ với hoàng gia.
Lã5o thái thái nhánh cả nghe vậy mới gật đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ cát trên bàn,
Không còn sớm nữa, cháu mau trở về đi.
Lâm Di nhỏ giọng nói:
Tổ mẫu không khỏe, tối nay cháu sẽ ở lại đây.
Lão thái thái nhánh cả chau mày,
Như vậy sao được...
Mới nói tới đây bà lại thở dốc một trận.
Lâm Di vội để bà uống thuốc lưu thông khí huyết,
Cháu muốn ở lại dạy nữ đầu bếp làm ít dược thiện, chỉ dựa vào thuốc thì không đủ.
Tiểu Tiêu thị cũng nói:
Phải đấy ạ, Lâm Di trở về cũng không yên lòng, chi bằng nói một tiếng với Quận vương gia, ở lại một tối để theo dõi tình hình.
Lão thái thái nhánh cả mới bị giày vò, đã không còn bao nhiêu hơi sức, nên bà nhắm mắt lại, khẽ gật đầu xem như đồng ý.
Giọng nói nhàn nhạt như có như không của hắn vọng vào tai nàng,
Cô gả cho y là để trả đũa hay vì đã quên hết mọi chuyện lúc trước? Cô thông minh như vậy thì nhất định phải tránh, đừng để mình lại giẫm vào vết đổ khi trước.
Hắn kết thúc câu nói bằng một tiếng cười khẽ.
Lâm Di không hề dừng bước, song vẫn nghe rõ mồn một những lời này của Lâm Chính Thanh.
Hắn có ý gì? Giẫm lên vết xe đổ? Nói về nàng và Chu Thập Cửu sao? Tình hình của lão thái thái nhánh cả vẫn không khá hơn, Lâm Di đành để Củng ma ma trở về chuyển lời rằng nàng sẽ lưu lại nhà mẹ đẻ một đêm.
Theo tình hình hiện giờ, mọi thứ vốn phải êm đẹp vui vẻ, nhưng Trịnh lão phu nhân vẫn không thể thoải mái, trong lời nói luôn có ý khác.
Hoàng thượng luôn canh cánh chuyện Nhân gia không chịu ra làm quan.
Lúc trước Trịnh Các lão từng nhắc tới Nhân gia ở trước mặt Hoàng thượng, khi ấy Hoàng thượng đã nói rằng, sớm muộn gì người Nhân gia cũng phải ra mặt tận trung với triều đình và bách tính thôi.
Sau khi Lâm Phương gả vào Lâm gia, Lâm Di biết về sau sẽ không tránh khỏi việc chạm mặt với Lâm Chính Thanh, cho nên nàng chỉ hơi giật mình rồi bình tĩnh lại ngay.
Linh Lung đi tới mấy bước, cảnh giác đứng sát bên cạnh Lâm Di.
Lâm Chính Thanh không biết con người sẽ có bao nhiêu loại cảm xúc khi nhìn một người khác, từ hiếu kỳ đến giận dữ, mọi chuyển biến đều diễn ra trong tình huống không ngờ được.
Nàng hiểu về lòng dạ tiểu nhân của Lâm Chính Thanh hơn ai hết, nhưng xưa nay nàng chưa bao giờ để lời của hắn trong lòng.
Không rõ vì sao, trước mắt nàng bỗng hiện lên khuôn mặt cười mỉm của Chu Thập Cửu.
Rõ ràng là một nụ cười ôn nhu, nhưng sâu trong đáy mắt lại là vẻ âm u và lạnh nhạt đến cùng cực.
Sau khi làm xong món cuối cùng, Lâm Di sai nha hoàn nhân lúc còn nóng mang thức ăn tới phòng lão thái thái nhánh cả, còn nàng ra ngoài hóng gió một chút.
Đi tới vườn hoa, Lâm Di hít một hơi thật sâu, bên tai bỗng vang lên giọng nam giới,
Đã lâu không gặp Quận vương phi.
Là giọng của Lâm Chính Thanh.
Lâm Di quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Chính Thanh từ phía hòn non bộ đi về phía này.
Hai người nhìn nhau, Lâm Phương hơi nhướng mày, khi thể hơn hẳn lúc trước.
Mọi người đứng dậy hành lễ với Lâm Di, Lâm Phương không cam lòng nhưng cũng phải đứng lên chỉnh đốn trang phục cúi chào.
Nhị lão thái thái Đổng thị hỏi thăm tình hình của lão thái thái nhánh cả.
Nhìn qua Hoàng thượng như muốn ủng hộ nhóm triều thần một lòng nghĩ cho đất nước, song Trịnh Các lão biết rất rõ, Hoàng thượng sẽ không bao giờ buông tha cho Nhân gia.
Sau khi nghe Trịnh lão phu nhân thuật lại những lời này của Trịnh Các lão, lão thái thái nhánh cả luôn chìm trong suy nghĩ, sợ Nhận gia có sơ sẩy gì thì Lâm Di sẽ bị liên lụy.
Phải biết rằng, người lớn gan giới thiệu Nhân Ngữ Thu cho Hoàng hậu nương nương là Lâm Di chứ không phải ai khác.
Lâm Di nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho tổ mẫu, chờ bà ngủ rồi mới cùng tiểu Tiêu thị tới phòng phía Đông ngồi.
Vừa rồi Trình Viện sử đã nói rất rõ, bệnh của lão thái thái nhánh cả đã hết cách rồi, chỉ có thể từ từ điều dưỡng, nhưng bệnh tới như núi lở, lão thái thái nhánh cả đã lớn tuổi, không chịu nổi giày vò như thế.
Lần này xem như qua được, nhưng lần kế tiếp thì không chắc.
Lâm Di trằn trọc trở mình.
Sau khi kết hôn, nàng luôn tận lực giữ mối quan hệ tôn trọng lẫn nhau với Chu Thập Cửu, nhờ vào đó để che giấu sự lạ lẫm và xa cách giữa hai người.
Tối hôm qua là lần đầu tiên nàng xúc động, lời nói của Chu Thập Cửu về cha, về Nhân gia thật sự khiến nàng thấy ấm áp.
Tiểu Tiêu thị nhớ lại lời của Trình Viện sử cũng rơi nước mắt,
Sớm biết thể đã không cho lão thái thái đến Trịnh gia, bà bôn ba qua lại liên tục mới ngã bệnh.
Nghe tiểu Tiêu thị nói, mặt Bạch ma ma biến sắc.
Tiểu Tiêu thị cũng phát hiện mình lỡ lời.
Đúng lúc Chu Thập Cửu bận bịu công vụ cũng không thể hồi phủ, chàng sai Đồng Ninh đến Trần gia đưa tin:
Quận vương gia nói đêm nay sẽ nghỉ tại nha môn, bảo Quận vương phi cứ yên tâm ở lại Hầu phủ.
Lâm Di gật đầu, dặn Đồng Ninh hầu hạ Chu Thập Cửu cẩn thận, Đồng Ninh gật đầu vâng dạ rồi rời phủ.
Lâm Di trở lại trong phòng lão thái thái nhánh cả, bảo Linh Lung trải chăn nệm ra.
Trông chừng đến khi lão thái thái nhánh cả ngủ say, nàng mới lên giường nằm.
Có lẽ sau khi ở cùng nhau một khoảng thời gian, từ từ quen thuộc lẫn nhau, là ai cũng sẽ thay đổi.
Tựa như nàng bắt đầu thấy e lệ, bắt đầu thoải mái ngủ nướng ở trước mặt Chu Thập Cửu.
Cảm giác khoan khoái khi thức dậy sáng hôm nay, sau khi trở về nhà mẹ nàng mới phát hiện sự khác thường đó.
Lâm Di đáp:
Chỉ cần điều dưỡng một thời gian thì sẽ ổn.
Nhị lão thái thái Đổng thị gật đầu rồi khăng khăng ngồi chờ đến khi lão thái thái tỉnh lại để đích thân vào thăm.
Mấy ngày nay động tĩnh trong cung càng lúc càng rõ ràng, không biết là ai thắc mắc Đổng gia và Trần gia là thông gia mà sao không thấy có rục rịch gì.
Chính thể của Đổng Trường Mậu là Thượng thị tới thương lượng với Nhị lão thái thái Đồng thị,
Phải làm gì đó thôi, bằng không sẽ có người xầm xì rằng Đông gia đang ngồi chờ làm ngư ông đắc lợi.
Đúng lúc đó bọn họ lại được tin lão thái thái nhánh cả ngã bệnh, thế là Nhị lão thái thái Đổng thị bèn dẫn cả nhà già trẻ sang thăm, còn thân thiết hỏi thăm Quảng Bình hầu Trần Doãn Viễn tình hình trong triều gần đây, hoàn toàn là dáng vẻ trưởng bối hiền lành quan tâm vãn bối.
Đến tối ngay cả Lâm Uyển, Chu Nguyên Quảng và Lâm Chính Thanh đều tìm tới, chỉ có Chu Thập Cửu là vẫn còn kẹt ở nha môn.
Tiểu Tiêu thị thu xếp một bàn tiệc nhỏ, để Lâm Di tự tay chuẩn bị cơm canh cho lão thái thái nhánh cả.
Phát hiện là một chuyện, nhưng nhất thời nàng cũng không thể diễn tả rõ là vì sao, chỉ biết cảm giác kia cứ vương vấn trong lòng.
Lâm Di ngồi dậy, Linh Lung bên ngoài vẫn chưa ngủ, nghe thấy động tĩnh trong buồng thì khoác áo cầm nến đi vào,
Quận vương phi sao vậy ạ? Có phải vì lo lắng cho lão thái thái nên khó ngủ không? Hay em đi đốt hương án thân nhé, sau khi Quận vương phi ngủ êm sẽ tắt lò.
Lâm Di khẽ lắc đầu, dặn dò Linh Lung:
Sáng sớm ngày mai em nhớ đi mời Nhân Ngữ Thu tiên sinh.
Hôm nay tiên sinh tiến cung, chắc hẳn sẽ nghe được một vài tin tức.
Đến tận hừng đông Lâm Di mới chợp mắt được một lúc.
Nàng mặc quần áo tử tế rồi đi vào buồng lão thái thái nhánh cả, bà đã tỉnh lại, tinh thần trông khá hơn hôm qua rất nhiều.
Hai bà cháu mới nói hai câu, tin tức trong cung đã truyền tới, Hoàng thượng hạ lệnh tạm thời miễn lâm triều.
Bạch ma ma biết nguyên nhân lão thái thái nhánh cả ngã bệnh là do lo nghĩ quá mức, thế nhưng trước đó lão thái thái nhánh cả đã dặn bà không được nhắc tới chuyện này với nàng.
Lâm Di vào bếp làm dược thiện cho tổ mẫu, không bao lâu sau bên Nhị lão thái thái Đổng thì nhận được tin nên lần lượt chạy tới, Lâm Di trở về nhà chính thì nhìn thấy Lâm Phương.
Lâm Phương ngồi giữa nhóm nữ quyền, nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Di liền ngẩng đầu lên.
Tuy chỉ là một câu nói hời hợt thoáng qua, nhưng đến bây giờ Trinh Các lão vẫn nhớ rõ mồn một sự lạnh lẽo trong mắt Hoàng thượng lúc đó.
Lần này Hoàng thượng giữ Nhân Phụng Trúc lại trong cung, Trịnh Các lão cũng vất vả lắm mới thăm dò được, vốn Hoàng thượng muốn Nhân Phụng Trúc ghi lại toàn bộ khuyết điểm của việc xây dựng thủy quân lên tấu chương, sau đó để võ tướng chủ chiến tới bắt bẻ.
Hành động này giống với lời chỉ trích của Trần Doãn Viễn trước đó, công tư khó phân, lợi dụng sự bài trừ phe đảng đối lập.
Tuy trở tay không kịp, song hẳn lại thấy rất thú vị.
Cả quá trình tựa như một trò chơi vĩnh viễn không giải mã hết.
Lâm Di không nói tiếng nào, đi vượt qua người Lâm Chính Thanh.
Đây là chuyện xưa nay rất hiếm gặp.
Tối hôm qua Hoàng thượng ở nam thư phòng đến giờ vẫn chưa ra, chỉ thỉnh thoảng truyền gọi hạ thần tiến cung bàn bạc.
Hạ nhân đi đón Nhân Ngữ Thu tiên sinh vẫn chưa trở lại, Trần Doãn Viễn đã vội vàng cho người đưa tin về,
Quận vương gia bị phạt nửa năm bổng lộc, Nhân Phụng Trúc vẫn còn trong cung.
Tựa như tảng đá treo trên đỉnh đầu, không biết lúc nào sẽ rơi xuống, và sẽ đập vào đâu.
Cảm giác căng thẳng đó cứ chậm rãi gặm nhấm thần kinh mọi người.
Bên nam thư phòng dường như muốn giải quyết mọi chuyện trong hôm nay, hết tin này đến tin khác lần lượt bay ra khỏi cung.
Nhân Ngữ Thu tiên sinh mới bước vào Trần gia liền nhận được một tin ngoài dự đoán,
Nhân Phụng Trúc đồng ý theo thương đội của triều đình ra biển.
Thương đội đi biển thường xuyên gặp phải giặc Oa hay hải tặc, vậy mà Nhân Phụng Trúc tay trói gà không chặt lại đồng ý đi theo để được tận mắt chứng kiến sự càn rỡ của giặc Oa và hải tặc.
Nhân Ngữ Thu tiên sinh nghe tin xong, sắc mặt trở nên vô cùng xấu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.