Chương 182: Thất vọng
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2129 chữ
- 2022-02-04 04:45:36
ẩn ý sau mấy chữ này là gì, không cần nói ra ai cũng hiểu.
Nhân Ngữ Thu nói:
Ta biết ca ca sẽ không đời nào đồng ý.
8Trưởng bối trong nhà họ luôn dạy rằng con cháu Nhân gia không được nhập sĩ, chí ít là trong giai đoạn triều Đại Chu cầm quyền3, đến nay ca ca vẫn nghe lời các trưởng bối.
Không biết vì sao Lâm Di như nhìn thấy sự mong da diết từ trong đôi mắt kia, anh ta sợ nàng sẽ nói ra những lời khác? Nét mặt Chu Thập Cửu ẩn chứa vẻ mệt mỏi, đủ dập tắt nụ cười mỉm nơi khóe môi bất kỳ lúc nào.
Tối qua Chu Thập Cửu nghỉ lại nha môn, có lẽ không chợp mắt cả đêm, giờ mới trở lại phủ, làm gì còn nhiều công văn phải xử lý như vậy.
Lâm Di nhìn thoáng qua số thuốc trong hộp rồi đưa cho Nhân Ngữ Thu tiên sinh xem,
Không biết có dùng được không ạ?
Thuốc ở phủ Nội vụ luôn rất tốt.
Nhân Ngữ Thu lấy thuốc ra,
Có thể đưa tặng những thứ này, tính ra họ cũng tinh ý đấy.
Nếu Ngũ vương phi tặng thuốc cho Nhị lão thái thái Đổng thị, Lâm Di sẽ không thấy lạ, đằng này...
Không biết vì sao, khi nói tới đây Lâm Di bỗng thấy ngực thắt lại,
Hay tiên sinh rời đến Tây viện phủ Khang Quận vương đi, chúng ta có thể chăm nom lẫn nhau.
Nhân Ngữ Thu lắc đầu,
Sau khi phượng thể của Hoàng hậu nương nương ổn định lại, ta muốn trở về Phúc Ninh, như vậy ca ca có tin tức, ta cũng nhanh chóng nhận được.
Chưa kể, trưởng bối ở nhà đều đã lớn tuổi, chuyện trong nhà cẩn ta đỡ đần.
Người này cũng có sở thích vừa đọc sách vừa ăn đồ ngọt tráng miệng sau bữa tối.
Lâm Di vừa định bảo Quất Hồng mang bánh xốp hạnh đào lên thì Chu Thập Cửu đã đứng dậy,
Đêm nay ta phải xử lý không ít công văn, e rằng đến khuya mới xong được.
() Hạnh đào: hạt óc chó.
Đồng tâm đồng đức là đạo nghĩa giữa vợ chồng, hắn Chu Thập Cửu đã sớm biết sẽ có một ngày nàng khuất phục, cam tâm tình nguyện giúp đỡ anh ta.
Lâm Di đón ánh mắt của tiểu Tiêu thị,
Mẹ yên tâm đi, ngày mai con lại đến thăm tổ mẫu.
Nói tới đây nàng dừng một thoáng,
Mẹ cũng phải nghỉ ngơi tử tế, ban đêm cứ để Bạch ma ma giúp trông chừng tổ mẫu.
Tiểu Tiêu thị đã dọn giường chiếu vào phòng lão thái thái, chuẩn bị hầu hạ thuốc thang bên giường mẹ chồng.
Bằng vào ba chữ Trung Dũng hầu, khả năng đó thật sự rất thấp.
Nhân Ngữ Thu tiên sinh vào buồng trong xem mạch cho lão thái thái nhánh cả, Lâm Di chờ ở gian ngoài, vừa mới uống được nửa chén trà thì Bạch ma ma ôm một hộp gấm bước vào.
Bạch ma ma đặt cái hộp lên bàn rồi nhỏ giọng nói:
Là thuốc Ngũ vương phi đưa tới ạ.
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu? Nàng ta thân thiết với nhánh cả Trần gia như thế từ khi nào vậy? Lâm Di mở hộp thuốc ra, bên trong xếp từng lọ sứ nhỏ, lọ nào cũng dán nhãn vàng của phủ Nội vụ.
Bạch ma ma nói:
Phu nhân vốn không muốn nhận, nhưng ngại mặt mũi của Ngũ vương phi nên không tiện từ chối.
Người ta đã có hảo ý đưa tới tận cửa, nào có lý do gì để cự tuyệt chứ.
Chu Thập Cửu cực kỳ hiếm khi mang công văn về nhà làm, ban đêm phần lớn thời gian đều dùng để trò chuyện và chơi cờ với nàng.
Lâm Di thấp giọng hỏi:
Khuya cỡ nào ạ?
Chu Thập Cửu nghiêng đầu nhìn nàng, cười tít mắt,
Nếu có Nguyên Nguyên chờ mong, ta sẽ trở về sớm.
Dứt lời, chàng lẳng lặng nhìn Lâm Di.
Bây giờ tai họa đã ở trước mắt rồi, còn gì để sợ nữa đâu.
Nàng nhìn xung quanh, thấy không có ai khác mới nói tiếp:
Trước khi đến đây, phụ thân và ca ca đã tẩu tán không ít tàng thư cất trong nhà, cũng viết thư cho toàn bộ thân hữu rồi, tránh ngày nào đó có người vô cớ bị liên lụy.
Ca ca không sợ gì khác, chỉ sợ liên lụy người vô tội thôi.
() Sau khi đổi trà mới thường phải hãm một lúc cho chất trà tan ra.
Lâm Di đứng dậy uống trà, cảm thấy cuống họng dễ chịu hơn, nhưng giọng vẫn còn khàn khàn,
Quận vương gia trở về hồi nào thế? Sao không bảo nha đầu gọi ta dậy?
Chu Thập Cửu nhìn vẻ mặt bình thản của Lâm Di, đáp:
Cũng vừa về thôi, nghe nói em ngủ nên không muốn quấy rầy em.
Lâm Di cụp mắt nhìn xuống đất,
Cơm nước chuẩn bị xong hết rồi, chúng ta dùng bữa tối trước đi.
Nụ cười trên mặt Chu Thập Cửu sâu hơn,
Ừ.
Bữa tối vô cùng phong phú, Lâm Di không thấy đói nên chỉ ngồi một bên từ tốn ăn, lẳng lặng chờ Chu Thập Cửu.
Lâm Di trở lại phủ Khang Quận vương, thỉnh an Chu lão phu nhân, dặn dò nhà bếp chuẩn bị cơm tối xong mới vào phòng nghỉ ngơi một lúc.
Đến khi giật mình mở mắt ra, cảm thấy cổ họng khô khốc, nàng đưa tay muốn lấy trà trên bàn thấp uống thấm giọng thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú và nụ cười khoan thai nơi khóe môi của Chu Thập Cửu,
Dậy rồi à? Ta mới đối bình trà mới, vừa hay uống được rồi.
Trong lòng Lâm Di, Nhân Ngữ Thu tiên sinh có vị trí không giống với người khác, huynh trưởng Nhân gia cũng vậy, lúc trước nàng bị tiên sinh phạt chép sách, huynh trưởng Nhân gia luôn năn nỉ muội muội tha cho nàng.
Mỗi lần phạm lỗi, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng người nọ là Lâm Di liền thở phào, cứu tinh tới rồi.
Chất phác nhiều hơn văn vẻ thì thô lậu, văn vẻ nhiều hơn chất phác thì giả dối.
Văn vẻ và chất phác phối hợp thích đáng thế mới là bậc quân tử.
Cho dù có người trong tộc nhậm chức trên triều thì cũng chỉ là quan nhỏ làm chuyện vặt, đủ để bảo đảm gia đình bình yên chứ không chịu dùng thực lực, trải qua mấy đời, người nhà họ Nhân dần chú trọng học tập y thuật cứu người để mưu sinh, không chịu dính vào chính sự nữa, những năm qua bọn họ sống khá thoải mái tự tại.
Nhân Ngữ Thu nói tiếp:
Khi chấp nhận vào Kinh chuyển ý của bách tính, ca ca ta đã không nghĩ sẽ bình an trở về.
Nàng thở dài nhìn Lâm Di,
Cô đã làm hết sức rồi, kể tiếp cũng chỉ có thể xem ý trời thôi, nói không chừng ca ca có thể biến nguy thành an.
Trước khi vào Kinh, ta còn nghĩ nói không chừng sẽ liên lụy tới em, muốn thông báo cho em biết trước, may mà Quận vương gia đã chuẩn bị đối phó sẵn hết rồi...
Đầu đuôi chuyện này thế nào, cho dù Nhân Ngữ Thu tiên sinh không nói, Lâm Di cũng mơ hồ hiểu được.
Tiên sinh.
Lâm Di hít sâu một hơi để bình ổn lại cảm xúc,
Sao tiên sinh không nghĩ cách khuyến huynh trưởng tiếp nhận phong thưởng của triều đình? Nếu huynh trưởng tiên sinh vẫn quả quyết không chịu, Nhân gia vẫn còn con cháu có thể...
Lâm Di tự tay châm trà cho tiên sinh của mình, Nhân Ngữ Thu cầm tay nàng,
Bệnh của lão thái thái có Thái Y viện chăm sóc, tạm thời chẳng có trở ngại gì đâu, có lo thì tới phải tận mùa Đông năm nay cơ.
Lâm Di gật đầu.
Ngược lại ta nói em ấy.
Nhân Ngữ Thu cười nhìn Lâm Di, trong mắt hai người đều hằn rõ vẻ tiều tụy,
Sức khỏe kém hơn hẳn so với thời gian ở Phúc Ninh, tay vừa ướt lại vừa lạnh này.
Vừa nói nàng vừa cụp mắt ngẫm nghĩ,
Do ngày thường suy tư quá nhiều đây mà.
Ta không sao, chỉ là tối hôm qua ngủ không ngon giấc lắm.
Lâm Di dừng một thoáng rồi nói:
Tiên sinh nói ta, nhưng tiên sinh cũng phải bảo trọng sức khỏe đấy.
Triều đình bạn cho Nhân gia làm Trung Dũng hầu, bọn họ đương nhiên không thể tránh né việc nhập sĩ nữa, nhất là con cháu thừa kế tước vị, nói không chừng tương lai cả nhà đều phải dời vào Kinh sống.
Nhân Ngữ Thu cười khẽ,
Như thế cũng tốt, bình thường người trong nhà chẳng nói gì, nhưng thật ra ai cũng thấp thỏm không biết ngày nào đại họa sẽ bổ xuống đầu.
Bà cũng chẳng quên làm thêm quần áo cho Lâm Di, liên tục càm ràm trong khi sắp xếp:
Con cũng đừng lo lắng quá về chuyện của Nhân tiên sinh, ở ngoài còn có Quận vương gia lo liệu mà, đàn bà con gái như chúng ta chỉ cần quản lý tốt nhà cửa là được.
Ở trong mắt tiểu Tiêu thị, chỗ dựa lớn nhất của Lâm Di chính là Chu Thập Cửu.
Nàng muốn dựa vào Chu Thập Cửu thì nhất định phải đồng tâm đồng đức với phu quân.
Nhân gia từng được Hoàng đế tiền triều xem trọng, ban cho ba bảng chữ: h9iếu thảo, hiền lương và tiết hạnh; đến nay vẫn được Nhân gia bảo quản kỹ lưỡng, nhờ đó tài danh của Nhân gia luôn được mọi ng6ười biết đến.
Chuyện con cháu Nhân gia không chịu nhập sĩ chưa bao giờ là bí mật cả, thế nhưng số con cháu gia đình t5hư hương kết giao với Nhân gia nhập sĩ vẫn không hề ít hơn tiền triều.
Phàm là ai nhìn thấy vẻ mặt này cũng sẽ mềm lòng.
Từ khi hai người thành thân đến nay, ở trước mặt nàng, Chu Thập Cửu luôn nhìn như chân thành, thậm chí yếu thế.
Không hề nhắc đến chuyện muốn nàng giúp đỡ...
Vành mắt Lâm Di đỏ ửng, nước mắt chực trào ra, nàng vội vàng dùng khăn lau mạnh rồi nở nụ cười,
Ta cứ tưởng tiên sinh có thể ở Kinh thành thêm một thời gian nữa.
Ánh mắt Nhân Ngữ Thu ngời sáng,
Chúng ta có duyên phận, nói không chừng ngày nào đó sẽ lại tương phùng, gấp gáp làm gì.
Thâm ý trong lời này là gì, hiện giờ cũng chỉ có mình Lâm Di nghe hiểu.
Lâm Di im lặng trong giây lát,
Hay là thử đi cầu xin Hoàng hậu nương nương, tiên sinh vừa từ trong cung ra không tiện ra mặt, để ta xem thử có thể đưa thẻ bài xin tiền cũng không...
Nhân Ngữ Thu mỉm cười,
Em thật sự cảm thấy đây là biện pháp tốt?
Chỉ là một cách an ủi mà thôi...
Lâm Di làm sao không biết chứ, nếu Hoàng hậu nương nương giúp được thì hôm qua đã nhắc nhở tiên sinh rồi, bây giờ nàng có đi cầu cũng chỉ nhận được cùng một kết quả.
Nhân Ngữ Thu tiên sinh gật đầu,
Ta hiểu ý em, chỉ là bây giờ viết thư cho nhà cũng không chắc chắn gửi được đến tận tay.
Gông xiềng đã sát mí mắt, muốn vùng vẫy cũng không kịp nữa rồi.
Sắc mặt nàng càng lúc càng trắng bệch.
Bình thường Chu Thập Cửu luôn xới thêm hai bát cơm, nhưng đêm nay dường như chàng cũng không có khẩu vị lắm, vì vậy nhanh chóng đặt đũa xuống.
Sau khi ăn cơm xong, Chu Thập Cửu hay tới kháng gỗ gần cửa sổ ngồi nghỉ, nhìn nàng sai bảo nhà hoàn làm này làm nọ.
Lúc ở Phúc Ninh, nàng thường nghe người ta đàm luận như vậy về công tử của nhà họ Nhân.
Sau khi đưa tiễn Nhân Ngữ Thu tiên sinh ra về, tiểu Tiêu thị vừa giúp Lâm Di thu xếp đồ đạc trở về phủ Quận vương, vừa dặn dò nàng:
Trở về nhớ nghỉ ngơi nhiều một chút, nếu lão thái thái bên này có chuyện gì, mẹ sẽ phải người sang báo tin cho con hay ngay.
Vẻ mặt lẫn hành động của bà đều không cho phép nàng ở lại nhà mẹ đẻ nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.