Chương 183: Xa cách


Sau khi Nhân Phụng Trúc bị giặc Oa giết chết, Hoàng thượng sẽ có thể đường đường chính chính ban thưởng tước vị cho Nhân gia, những8 người trước đó một mực phản đối thành lập thủy quân cũng sẽ nghĩ tới kết cục của Nhân Phụng Trúc mà thay đổi ý kiến.

Phải3 hướng về dân tâm, được số đông ủng hộ, như vậy mới có thể thuận lợi thành lập thủy quân.
Vì vậy loại vòng này phải đeo theo cặp.
Sáng sớm khi đeo vòng vào, Lâm Di còn cố ý lắc lắc tay vài cái, khi ấy hai chiếc vòng va vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo êm tai, nhưng bây giờ nghe lại thấy chói.
Con ngươi Chu Thập Cửu như đượ9c phủ bởi một tầng ánh sáng dìu dịu,
Ta cứ tưởng Nguyên Nguyên sẽ hỏi ta chuyện bị phạt nửa năm bổng lộc cơ.
Chu Thập Cửu tran6h luận với Nhân Phụng Trúc ở trước mặt Hoàng thượng, thua đương nhiên phải chịu phạt.
Nửa năm bổng lộc đổi lấy việc Nhân P5hụng Trúc phải theo thương đội ra biển...
Hôm sau thức dậy, Lâm Di bảo nhà bếp đưa điểm tâm đến thư phòng, nàng cầm kim khâu đến thư phòng ngồi chờ Chu Thập Cửu dùng bữa sáng xong ra ngoài mới trở về phòng gọi quản sự trong phủ đến hỏi chuyện.
Bệnh của lão thái thái nhánh cả vẫn chưa đỡ, Lâm Di muốn trở về Trần gia, cho nên chỉ dặn dò quản sự vài chuyện quan trọng trong phủ rồi cho lui.
Cho nên giữa nàng và Chu Thập Cửu đã định sẽ luôn có một tầng ngăn cách.
Chân trời ngoài cửa sổ bỗng lóe chớp rồi một tiếng sét vang lên khiến bầu trời như nổ tung, Lâm Digiật nảy mình, vừa lấy lại tinh thần thì đã bị Chu Thập Cửu kéo vào lòng.
Chu Thập Cửu nhìn cổ tay Lâm Di,
Nguyên Nguyên bắt đầu đeo đôi vòng này từ bao giờ thể?

Nàng mà có gì khác biệt, Chu Thập Cửu đều phát hiện ngay.

Nguyên Nguyên, chỉ cần có tranh luận thì sẽ có đúng sai, Nhân gia được hoàng tộc tiền triều xem trọng liền không chịu nhập sĩ cho triều Đại Chu.
Thành Tổ, Cao Tông muốn dùng người Nhân gia đều bị họ thoái thác, nếu đổi lại là Hoàng đế nào đó của tiền triều, Nhân gia đã bị xử chém cả họ.

Nếu cứ xa cách mãi, Chu Thập Cửu nạp thiếp, nàng sẽ mất đi sự che chở của phu quân,
Ma ma yên tâm đi.
Cho dù nàng không nói ra những lời kia, Chu Thập Cửu cũng biết rõ lòng nàng muốn gì.
Bây giờ nàng thật sự không muốn suy nghĩ nữa.
Mùi ẩm ướt theo cửa sổ ùa vào, cuốn phăng chút ấm áp cuối cùng trong phòng.
Lâm Di thoát ra khỏi vòng tay của Chu Thập Cửu, sai Quất Hồng:
Bảo người chuẩn bị đồ che mưa, Quận vương gia muốn đến thư phòng.
Chu Thập Cửu sớm biết được chuyện của Nhân gia đã truyền ra ngoài, cho nên muốn hỏi nàng có trách mình hay không, và có bị đuổi đi thư phòng ngủ hay không chứ gì? Nếu đối phương đã sớm dự liệu được, vậy nàng cũng không cần khách khí nữa.
tuyệt đối đừng xa lạ như thế...

Lâm Di hiểu ý của Củng ma ma, trừ phi Chu Thập Cửu không cần nàng nữa, bằng không họ sẽ phải sống cả đời với nhau.
Khoảng không trước mắt trở nên tối mịt, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại có tia chớp xẹt ngang bầu trời đêm.
Nằm nghe tiếng mưa thêm một lúc, Lâm Di chậm rãi nhắm mắt lại, cứ thế ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đây chính là nguyên văn của Hoàng thượng, dẫu không có chuyện thủy quân, Nhận gia cũng chẳng thể sống ẩn cư tị thế mãi.

Chu Thập Cửu có đổi cách nói thành dễ nghe đến đâu cũng không che giấu được tính cách thật là hễ có lợi thì sẽ bất chấp mọi thứ trong mắt Chu Thập Cửu chỉ có bản thân anh ta.
Chu Thập Cửu chỉ cười, không nói gì khác.
Sau khi nha hoàn bung dù đưa Chu Thập Cửu sang thư phòng, Lâm Dingồi trên ghế nhìn màn mưa xối xả ngoài cửa sổ.
Như thế có khác gì với Thành Quốc công mải mê mua quyền đoạt lợi đâu?
Nếu không từng trải qua một kiếp, nói không chừng nàng sẽ tin tưởng Chu Thập Cửu, nhưng đã có bài học đời trước, Nhân gia bây giờ lại đang đi vào vết xe đổ của Trần gia khi trước, dẫu cho muốn thuyết phục bản thân nghĩ khác đi nữa, nàng cũng không tìm ra lý do buộc mình phải làm vậy.
Tay Chu Thập Cửu theo thói quen vỗ nhẹ bờ vai nàng, cử chỉ thường làm với nàng trước khi ngủ mỗi đêm.
Sấm sét qua đi, theo sau là màn mưa như trút nước.
Sau khi trở lại phủ Quảng Bình hầu, Lâm Di đi thẳng tới viện chính thăm lão thái thái nhánh cả.
Tiểu Tiêu thị tỉ mỉ chăm sóc lão thái thái cả đêm, nhìn thấy Lâm Di tới mới yên lòng đi nghỉ ngơi.
Đáy lòng Lâm Di đột nhiên nổi lên một mồi lửa,
Nhân gia đã chọn cuộc sống không tranh không giành, ở Phúc Ninh hành y cứu thế, chỉ riêng Nhân Ngữ Thu tiên sinh đã cứu được không biết bao nhiêu người...
So sánh với họ, hoàng thật có biết bao nhiêu con cháu tùy ý làm bậy.
Bình thường đi dự tiệc ta cũng hay nghe nói bên Tôn Thất doanh có người chết, nhưng so với nơi bờ biển xa xôi, bách tính chất dưới tay giặc Oa hay chết đói vì thiên tai sẽ ít hơn ư? Nhân gia yêu cầu đừng hao phí bạc vào chiến tranh, xin giảm bớt thuế má cho dân, có gì sai sao? Dựa vào đâu mà tôn thất và huân quý được cẩm y ngọc thực, còn người Nhân gia phải đi chịu chết? Trong lòng Quận vương gia nghĩ thế nào ta nhìn không thấu, Quận vương gia không muốn nói thì không cần phải nói, có điều xin ngài đừng lấy những lời đường đường chính chính như vậy làm cớ.
Chu Thập Cửu chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Di có ánh mắt như hôm nay cả, trước đây, chàng muốn cố gắng nhìn rõ song đều bị nàng tránh né.
Nhưng bây giờ nàng không hề che giấu nữa, thật sự tức giận nhìn chàng, lần đầu tiên để chàng thấy rõ cảm xúc của nàng.
Thánh ý đã quyết, cho dù có ta đứng bên cạnh cậu ấy, kết quả cũng chẳng thể khá hơn.
Nghe vậy, Lâm Di nhếch môi cười khẽ.
Đây không phải lời thật lòng, mục tiêu của Chu Thập Cửu luôn là thánh chỉ hủy lệnh cấm biển, từ đầu đến cuối người này luôn biết nên đi bước nào, và cuối cùng sẽ được kết quả gì.
Quất Hổng đi tới muốn đóng cửa sổ lại, Lâm Di lại nói:
Cứ để cửa sổ mở, cho thoáng khí cũng tốt.
Mưa theo gió tạt vào phòng cũng khiến người thấy mát mẻ thoải mái hơn.
Lời lẽ đè nén dưới đáy lòng rốt cuộc cũng nói ra được, ngực nhẹ nhõm đi không ít.
Lâm Di rửa mặt xong thì lên giường nằm nghe tiếng mưa bên ngoài.
Một lúc sau Bạch Thược vào báo:
Giường chiếu ở thư phòng đã chuẩn bị tử tế rồi ạ, Quận vương gia nói không cần ai hầu hạ.
Lâm Di

một tiếng rồi nói:
Cài chốt xong thì đi nghỉ sớm hết đi.
Bạch Thược lui ra bảo bà tử cài chốt cửa, sau đó vào phòng cầm đèn ra ngoài.
Khi phòng không còn ai khác, Củng ma ma do dự hồi lâu mới lên tiếng khuyên nhủ:
Nô tỳ cũng biết Quận vương phi thân tình với Nhân tiên sinh thế nào, nhưng tình thể đã hết cách xoay chuyển, Quận vương phi cũng đã nói hết những gì muốn nói với Quận vương gia...
vậy là đủ rồi...
Lâm Di buông rũ tay xuống bên người, vòng ngọc nơi cổ tay chạm vào nhau phát ra tiếng
leng keng
trong trẻo.
Sáng sớm hôm nay nàng cố tình chọn đeo cặp vòng ngọc này, đây là quà Chu Thập Cửu tặng nàng mấy ngày trước, một chiếc đỏ tươi, một chiếc xanh biếc, tuy không quý giá bằng ngọc Lâm Diền nhưng hoa văn của cặp vòng đối ứng với nhau, khiến người ta nhớ tới nguồn gốc của hai chữ
phỉ thúy
.
Chim trống là phỉ, chim mái là thúy, màu lông cũng tương ứng với đỏ rực và xanh biếc, một trống một mái hợp lại thành phỉ thúy
.
() Xuất phát từ huyện Lâm Diển tỉnh Thiểm Tây, là một trong các loại ngọc nổi tiếng thời xưa.
Lâm Di cùng Nhân Ngữ Thu suy nghĩ vài loại dược thiên thay đổi để lão thái thái ăn không ngán.
Lão thái thái nhánh cả thấy cháu gái đến mỗi ngày, tâm trạng vui vẻ nên cũng ăn được nhiều cơm hơn.
Vì thế, Hoàng thượng kéo dài tới bây giờ xem như đã rất nhân từ rồi.
Nàng sớm biết về sự tàn nhẫn lạnh lùng của Chu Thập Cửu, nhưng lại quên mất người này còn là con cháu hoàng gia chính thống, nếu bàn về lòng trung với triều Đại Chu, thật sự không mấy ai có thể bì được.
Anh ta hỏi như vậy cũng chỉ vì muốn nhắc nhở nàng, nàng là Khang Quận vương phi, nên đứng về phía anh ta.
Lâm Di không nói thêm gì nữa, xoay người muốn ra ngoài, song chỉ đi được hai bước tay nàng đã bị Chu Thập Cửu kéo lại.
Chu Thập Cửu vẫn giữ nụ cười mỉm trên mặt,
Giang Nam có không ít tài tử, nhưng người tham gia khoa cử hàng năm lại chẳng được bao nhiêu, Nhận gia chọn sống ẩn dật ở Phúc Ninh, tuy nhiên vẫn qua lại với các đại tộc Giang Nam.
Nếu Nhân gia đồng ý cống hiến cho triều đình, không biết triều đình có thể tuyển thêm được bao nhiêu nhân tài nữa...
Lâm Di cụp mắt nhìn xuống,
Ta thấy không cần hỏi, Quận vương gia sẽ chẳng bao giờ để mình chịu thiệt.
Nàng thoáng dừng lại,
Công tử Nhân gia và Quận vương gia vốn là bạn tốt của nhau, Quận vương gia không định nhắc nhở Nhân công tử chuyến đi này rốt cuộc sẽ có kết quả gì ư?

Chu Thập Cửu vẫn giữ nguyên nụ cười, nhìn Lâm Di không chớp mắt,
Nguyên Nguyên thật sự cho rằng ta không nói gì với Nhân công tử hay sao? Nhân công tử không chịu thay đổi suy nghĩ thì cũng không thể bắt ta đổi ý đứng về phía cậu ấy được.
Chuyện gì cũng không đạt được tổ mẫu.
Lâm Di còn chưa lên tiếng, lão thái thái nhánh cả đã khuyên:
Có một số việc không thể phân rõ ai đúng ai sai.
Dùng bữa xong, hai bà cháu ngồi trò chuyện với nhau.

Cháu đã nói chuyện Nhân gia với Quận vương gia rồi đúng không?
Lão thái thái nhánh cả vừa nói vừa đưa tay chỉnh ống tay áo của Lâm Di.
Chu Thập Cửu cưới nàng cũng chỉ vì lợi ích thúc đẩy, nếu Trần gia không có sự kiện bị đoạt tước năm đó, hoặc cha không có công giúp đỡ Chu Thập Cửu diệt trừ Thành Quốc công, Chu Thập Cửu đã không hao tổn nhiều tâm trí như vậy để cưới nàng về.
Đây không phải là suy đoán của nàng, tất cả đều là sự thật xảy ra ở kiếp trước.
Bởi vì Nhân gia và Phúc Ninh chính là đại diện cho khoảng thời gian vui sướng nhất của nàng, sau khi vào Kinh, nàng trở nên cẩn thận, giấu tất cả mọi cảm xúc, làm gì cũng dốc hết sức cho vẹn toàn, chỉ có chung thân đại sự là bị chàng tính toán vuột khỏi tầm tay thôi.
Tuy nàng chưa từng khóc lóc tránh né, song không có nghĩa là trong lòng nàng không có suy nghĩ và tính toán.
Nếu Quận vương gia nghĩ cho đại cục, tại sao không bắt tay từ phía mình, khiến con cháu tổn thất làm gương trước?

Nói tới đây, nàng lại khẽ cười,
Trần gia chúng ta là huân quý mà vẫn phải giúp tôn thất cày đất nuôi tá điền, thể thì đừng nói đến bách tính thường dân.
Quận vương gia được thúc thẩm nuôi lớn, đương nhiên không giống người khác, khó trách vì sao lại quen suy tính cho bản thân, cháu đừng nghĩ quá nhiều.


Đây cũng là nguyên nhân ban đầu bà không đồng ý cuộc hôn nhân này.

Nếu Lục nha đầu gả tới Tề gia, tuy không vinh quang bằng bây giờ, nhưng sẽ thoải mái hơn hẳn, giữa vợ chồng cũng không cần xét nét suy tính nhiều.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.