Chương 184: Thổ lộ nỗi lòng


Lão thái thái nhánh cả đã để Bạch ma ma đỡ mình ngồi dậy, nhìn thấy Châu Lang Huyên liền cười nói:
Lâu rồi mới thấy cháu tới chơi, nhất đ8ịnh phải chờ bà già này ngã bệnh mới chịu đến cơ đấy.
Châu Lang Huyên mỉm cười,
Ngày nào cháu cũng nhớ mọi người, nhưng sợ lão thái thá3i chê cháu ồn ào nên không dám đến quấy rầy.

Nói gì vậy chứ.
Lão thái thái nhánh cả cười hiền lành,
Đến được mỗi ngày ta còn vui hơn 9nữa, nhưng thời gian này cháu ít tới vẫn hơn, không khéo bị ta lây bệnh thì khổ.



Tổ mẫu cháu từng nói, bệnh người già ấy à, chỉ6 cần được vãn bối vây quanh sẽ khỏe lại ngay.
Châu Lang Huyên cùng Lâm Di ngồi xuống mép giường,
Mỗi lần tổ phụ với tổ mẫu cháu bệnh, n5hà cháu cũng rối ren hết mấy ngày, người đoán xem sau đó thì sao? Bệnh tự nhiên đỡ hơn.
Lão thái thái nhánh cả bị chọc đến phì cười,
Con bé này, dẻo miệng thật, mới nói có mấy câu mà khiến ta thoải mái hơn hẳn.
.

Sau khi trò chuyện với lão thái thái nhánh cả thêm một lúc, Lâm Di hầu hạ bà nằm xuống ngủ rồi kéo tay Châu Lạng Huyên vào phòng mình nói chuyện.
Nếu ngay cả muội cũng không thể hạnh phúc, vậy người khác còn biết làm sao nữa?

Lúc Châu Lang Huyên nói ra câu này, vành mắt hai người đều đã ươn ướt.

Đừng chỉ nói ta.
Lâm Di cười bảo:
Tỷ sẽ làm tốt hơn cả ta.
Châu Lang Huyên lắc đầu,
Ta đã hết sức rồi, không biết tương lai sẽ thế nào nữa.
Nói tới đây nàng lại mỉm cười,
Ta vốn muốn xin ý kiến của muội, ai ngờ muội cũng đầy tâm sự.
Lâm Di nhớ Đàm ma ma từng kể rằng, lúc tiểu Tiêu thị mới gả vào Trần gia, cha vẫn còn đau đớn không nguôi vì mất vợ đột ngột, cho nên rất khó nói chuyện.
Nha đầu kia đúng là càng ngày càng lớn gan...

Đây là khóa Khổng Minh.

Châu Lang Huyên cầm lấy khăn che miệng cười,
quận vương gia biết muội thích những vật này nên cố tình mua về đây mà.
Nàng vui vẻ hỏi:
Có thể cho ta nhìn một cái không?
Lâm Di lấy hộp gỗ đưa cho Châu Lang Huyên.
Nếu đổi lại là ta, gặp chuyện như vậy thì hoặc trở về nhà mẹ khóc lóc, hoặc để phủ Khang Quận vương rơi vào tầm khống chế của cả nhà Chu lão phu nhân.
Ta vĩnh viễn cũng không so được với muội, cho nên, điều ta muốn nói là, muội thông minh như vậy, hắn biết nên làm thế nào để được hạnh phúc.
Một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ là điều trong tầm lựa chọn của muội, mà muội nhất định phải chọn thế.
Với bất kỳ ai, điều đầu tiên Chu Thập Cửu nghĩ đến chính là có thể lợi dụng được hay không, hôm nay là Nhân gia, ngày mai không biết sẽ là ai đây.
Châu Lạng Huyền nói:
Mấy ngày nay ta luôn nghĩ, chỉ cần chàng nói thật với ta, dù xấu hay tốt ta đều có thể tiếp nhận.
Có đôi khi nàng tự hỏi có phải mình yêu cầu quá xa vời không, mẫu thân luôn nói Tề Trọng Hiện đối với nàng tốt lắm rồi, chuyện gì cũng tôn trọng ý kiến của nàng, trong nhà có rất nhiều nha hoàn thông phòng xinh đẹp nhưng y không hề liếc mắt tới...
Thế nhưng, có làm thế nào nàng vẫn không bước vào lòng y được...
Châu Lang Huyên muốn an ủi Lâm Di vài câu nhưng lại không biết nói thế nào mới ổn, rồi nàng chợt liếc thấy hộp gỗ nằm trên bàn, nắp hộp treo lủng lẳng một cái khóa nhỏ kỳ lạ.

Đây là khóa gì vậy? Trông lạ thật.

Lâm Di nhìn sang, là cái hộp mà Chu Thập Cửu đưa cho nàng, nàng nhớ không hề mang nó ra khỏi phủ Khang Quận vương kia mà, nhất định là Bạch Thược tự tung tự tác rồi...
Sau khi thành thân, dẫu Chu Thập Cửu không chủ động nhắc tới chính sự ở trước mặt nàng, song cũng chẳng giấu giếm, hơn nữa còn tùy ý bộc lộ tính cách thật cho nàng xem.
Nhờ thế nàng mới ngày càng hiểu Chu Thập Cửu hơn, biết rõ sự lạnh lùng và tàn nhẫn của anh ta.
Giống như trong sự kiện của Nhân gia, tuy qua lại thân thiết với Nhân gia, nhưng Chu Thập Cửu vẫn không đưa tay giúp đỡ họ.
Đối phương đã chịu nhắc tới, Lâm Di liền thử thăm dò:
Tỷ tỷ sống ở Tề gia không tốt ư?
Châu Lang Huyên nhìn về phía cửa sổ,
Cũng không hẳn là không tốt, mẹ chồng đối xử với ta rất tốt, Tam muội muội thường xuyên trở về hàn huyên với ta, ta và Ngũ muội muội cũng hợp tính nhau.
Vậy tức là vì Tề Trọng Hiên?
Là Nhị gia, chàng vẫn giống như lúc ta nhìn thấy trước khi thành thân, về đến nhà là dành hơn nửa thời gian ở trong thư phòng.
Châu Lang Huyền thoáng dừng lại,
Ta vốn là người không thích nói chuyện, nhưng ở trước mặt chàng liên thành ồn ào lắm lời.

Nói cách khác, Tề Trọng Hiến ở nhà cũng không muốn mở miệng.
Châu Lang Huyên khẽ thở dài,
Ta hoàn toàn không biết chàng nghĩ gì, nhưng vẫn không thể ngừng phỏng đoán, song dù cô cũng chẳng đoán được.
Tế Trọng Hiên đúng là trái ngược với Chu Thập Cửu.
Châu Lang Huyền im lặng trong chốc lát rồi nói:
Xem ra là ai cũng vậy.
Thảo nào hôm thành thân tất cả đều khóc như mưa, cuộc sống ở nhà chồng quả nhiên không dễ chịu như lúc còn ở nhà mẹ.

Giọng điệu ai oán này rõ ràng tương ứng với vẻ mặt ảm đạm ban nãy của nàng ấy.
Nàng hy vọng, có thể mở lòng với mình, hy vọng không mãi gặp cảnh nửa đêm tỉnh dậy bên cạnh vắng bóng người.
Chậu Lang Huyện cười nhìn Lâm Di, nói đùa:
Thật lòng ta hâm mộ muối lắm đấy Lâm Di.
Lúc trước bên ngoài có đủ lời đồn đãi về muội, không ngờ cuối cùng đều là do Chu Đại thái thái Chân thi giở trò, bây giờ người ta đều nói với ta rằng, quan hệ giữa Khang Quận vương và thúc thẩm mình không thân thiết như mặt ngoài.
Nàng lại mỉm cười,
Lâm Di, đây là sở trường của muội, ai cũng không thể bằng bất kỳ tình huống này cũng có thể khéo léo ứng phó được.
Những biểu cảm đó của Châu Lang Huyên chỉ thoáng xuất hiện rồi biến mất, Lâm Di dời mắt, coi như không nhìn thấy.

Quận vương gia không thể giúp đỡ sao?

Lâm Di khẽ lắc đầu,
Đã tìm hết mọi cách rồi.

Hai người đã lâu không gặp nên có rất nhiều chuyện để nói, Lâm Di cười hỏi:
Thế nào? Mọi thứ đều thuận lợi đúng không nào?
Châu Lang Huyên biết Lâm Di quan tâm mình, cười gật đầu,
Ừ.
Nàng không muốn nói nhiều về mình,
Còn muội thì sao? Ta nghe nói bên Nhân gia không được suôn sẻ lắm, giờ lão thái thái lại bệnh...
Muội...
Lâm Di mỉm cười,
Ta và Nhân tiên sinh vẫn đang nghĩ cách.
Nàng thật sự không biết phải nói thế nào với Châu Lạng Huyền...
Hai người im lặng trong khoảnh khắc, rồi Lâm Di ngẩng đầu lên, vô tình trông thấy ánh mắt phức tạp của Châu Lang Huyên, ánh mắt ấy dường như cũng chứa chất tâm sự giống như nàng.
Đứng trước hoàng mệnh tất cả đều phải khuất phục, Chu Thập Cửu là thần tử, đương nhiên muốn tự vệ trước.
Chỉ mình nàng biết, từ lần đến Phúc Ninh gặp gỡ Nhân Phụng Trúc bàn về tình hình địa phương, Chu Thập Cửu đã tính toán sẵn đến bước này rồi.
Không phải nàng muốn đổ hết tội lỗi về kết quả bây giờ của Nhân gia lên đầu Chu Thập Cửu, nàng chỉ nhất thời khó tiếp nhận bản chất toan tính quá mức của anh ta.
Cũng may tiểu Tiêu thị không kỹ tính như người khác, cứ thể từ từ dùng chiều mưa dầm thấm lâu, rốt cuộc cũng đột phá được, đến bây giờ thì một ngày cha cũng không thể xa bà.
Mặc dù Lâm Di biết dục tốc bất đạt, nên khuyện Châu Lạng Huyên nghĩ thoáng một chút, không chừng qua ít ngày nữa sẽ ổn thôi, thế nhưng nhìn lại bản thân mình và Chu Thập Cửu, đến nay vẫn không được như vậy.
Mọi cá thể trên đời đều khác biệt, nhất là giữa phu thê với nhau, rất khó dựa vào kinh nghiệm của người khác để phán đúng hay sai, nói nhiều ngược lại sẽ biến khéo thành vụng.
Chu Lang Huyên nhận lấy hộp rồi xem xét tỉ mỉ,
Tinh xảo thật, vậy mà muội cũng có thể mở được.
Lâm Di cười lắc đầu,
Ta cũng không mở được.
Châu Lang Huyền thoáng khựng người, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Di.
Ánh mắt Lâm Di luôn trong trẻo vô cùng, song giờ lại hiện rõ tơ máu li ti.
Châu Lang Huyên khẽ cười, nhẹ lắc đầu,
Theo ta biết, đôi tay này của muội khéo léo hơn ai hết, chỉ có muội không muốn mở ra thôi chứ không có chuyện muội không mở được.
Chậu Lang Huyên là người thông minh nhất trong số bạn bè của nàng, chỉ nhìn thoáng qua đã dễ dàng đoán trúng tâm sự của nàng.
Châu Lang Huyên kéo tay Lâm Di,
Biết dạo này muội rối ren nhiều chuyện nên ta có mời Trịnh Thất tiểu thư đến Tề gia làm chơi, chúng ta cùng hàn huyên một phen, về sau có chuyện cần ý kiến thì đều trông cậy vào muội đây.


Đưa tiễn Châu Lang Huyên ra về xong, Lâm Di lại đến thăm lão thái thái nhánh cả, nhân tiện cũng cho người thu dọn chuẩn bị trở về phủ Khang Quận vương.

Tiểu Tiêu thị lôi kéo nàng buồng trong,
Nhánh thứ hai bên kia xảy ra chuyện rồi.
Lâm Di còn đang suy nghĩ xem là gì, tiểu Tiêu thị đã nói tiếp:
Là Nhị lão gia Trần Doãn Chu, bị người ta bắt gặp cùng đám con cháu tôn thất uống rượu trong giờ làm, thế là cả bọn bị lôi ra đánh bằng gậy, vừa mới được người khiêng về nhà.
Bà lại thêm vào:
Trước đó vài ngày Nhị thúc con còn ngồi châm biếm chúng ta, hôm nay liền bị phạt, tính ra triều đình cũng công bằng lắm.
Cục diện triều chính biến hóa quá nhanh, chuyện thủy quân Phúc Kiến mới dịu bớt thì liền chuyển sang chỉnh đốn quan lại, Trần Doãn Chu vừa vặn trở thành con tốt thí đầu tiên.

Tiểu Tiêu thị mới dứt lời, Đàm ma ma đã đi vào thưa:
Nhị lão thái thái sai người đến báo rằng mai sẽ sang đây thăm lão thái thái ạ.
Là vì chuyện của Trần Doãn Chu rồi.

Tiểu Tiêu thị gật nhẹ rồi nhìn về phía Lâm Di,
Nhất định là tới hỏi thăm tin tức, lúc này mới nhớ tới cha con, sao không chạy tới cầu cạnh Đổng gia đi.
Tiểu Tiêu thị là kiểu người dù tức giận cũng không nói được lời tàn ác.

Lâm Di cười nắm tay bà,
Bất kể họ nói thế nào, mẹ cứ vờ như nghe không hiểu là được, chuyện trong triều có ai nói chính xác được đâu.
Trần Nhị thái thái Điền thị tiêu tốn phần lớn thời gian tới chỗ các nữ quyển giảng kinh Phật nên mới dẫn tới việc Trần Doãn Chu sa đà vào rượu chè gái gú cả ngày.

Bây giờ phu quân quậy ra chuyện như vậy, Điền thì cũng nên kiềm chế lại, dồn tinh lực để lo chuyện trong nhà, dẫu gì thì cũng chưa cạo tóc làm ni cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.