Chương 185: Làm hòa


Trong nhà bếp nhỏ, Củng ma ma đã cho hạ nhân lui ra ngoài hết.

Lâm Di giẫm lên bậc thang định bước vào, Củng ma ma liền nói:
Quận v8ương gia đã nói là không cho phép ai vào ạ.
Ở đâu ra nam nhân chạy vào bếp như vậy chứ, Lâm Di nhìn sang Củng ma ma,
Dặn người hầu trong 3bếp không được ra ngoài nói lung tung.
Củng ma ma gật đầu,
Nô tỳ đi xử lý ngay đây.
Lâm Di để bọn Quất Hồng ở lại bên ngoài, một mình đẩ9y cửa nhà bếp.
Lâm Di biết ngay là Chu Thập Cửu.
Chu Thập Cửu vẫn chưa thay quan phục ra, vạt áo gấm thêu hình mãng xà xòe bị cuốn lên để lộ áo ngắn bên trong, đây chính là cái áo ngắn đã mặc hôm qua.
Bên trong im lìm, Lâm Di rảo bước đi thẳng vào, tia nắng luồn qua song cửa sổ uốn hình hoa mai vẽ thành những vạt và6ng nhạt trên mặt đất.
Trong bếp vô cùng bừa bộn, tựa như vừa chuẩn bị cho một bữa tiệc mà chưa kịp thu dọn.
Chu Thập Cửu mỉm cười,
Lúc trước ta chỉ có một mình nên đã quen như thế.
Nguyên Nguyên thích thẳng thắn, sau này ta sẽ có thích ứng.
Lâm Di gật đầu, nếu đã thành thân rồi, vậy nàng cũng sẽ thử buông bỏ kiếp trước để tin tưởng Chu Thập Cửu, không chừng sẽ có kết quả tốt.
Lần đầu tiên Lâm Di nhìn thấy dáng vẻ mặc quan bào loay hoay bận rộn trong bếp này của Chu Thập Cửu.
Chu Thập Cửu bỏ nguyên liệu đã cắt xong vào nồi rồi nhìn chằm chằm trông chừng, thỉnh thoảng lại cầm thìa khuấy khuấy, hồi lâu sau mới hùng dũng múc vào bát bưng tới trước mặt Lâm Di.
Chu Thập Cửu luôn thay áo bào sạch mỗi ngày, sáng sớm hôm nay nàng đã cho người chuẩn bị săn cái mới mà người này lại không mặc.

Quận vương gia đang làm gì vậy?
Chu Thập Cửu giơ tay lên định xoa trán Lâm Di như bình thường, hôm nay lại bỗng khựng lại nửa chừng.
Cho dù có thể trở thành kiểu người đó, chàng cũng sẽ không làm vậy.
Chàng không muốn lừa gạt nàng, mặc dù như thế sẽ dễ dàng được tha thứ hơn.
Ít nhất phải cho nhau một cơ hội.
Một làn khói xanh bỗng bốc lên, Lâm Di cúi đầu nhìn, thì ra lửa trong lò đã bén vào mép váy nàng từ lúc nào.
Sau lưng nàng b5ỗng vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó eo bị siết chặt, cả người rơi vào một vòng tay ấm áp.
Khí tức quen thuộc và nụ cười nhẹ nhàng...

Đừng.
Lâm Di cười nói:
Vẫn chưa chín.
Trong mắt Chu Thập Cửu hiện lên vẻ không cam tâm, song chàng vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
Để ta nếm thử.
Gạo sần sật, đúng là khó ăn.

Thôi để ta làm cho.
Lâm Di đứng dậy bước tới cạnh bếp lò.
Nàng giật nảy mình, cuống quýt giậm chân tránh né, tay vừa hay sờ trúng chậu nước trên bếp, lập tức định múc nước dập lửa.
Thế nhưng giội nước rồi nàng mới nhìn thấy Chu Thập Cửu đang ngồi thụp xuống dùng khăn tay dập lửa trên mép váy nàng.
thật ra bọn họ đều sai rồi.
Cho nên thà nói ra để đôi bên biết được khúc mắc của nhau, nếu muốn làm phu thê thật sự, trước tiên phải hiểu rõ nhau đã; dẫu không thể đỡ đần nhau trong lúc hoạn nạn thì cũng có thể đối đãi chân thành với đối phương hơn.

Sau khi phụ thân bị hoạch tội, cả nhà tìm một tiểu viện ở ngoại ô Kinh thành để ở, hàng xóm là một tú tài lớn tuổi, tú tài kia ăn no bụng xong liền cầm sách đến cổng thôn ngồi, nói là đang dùi mài kinh sử nhưng thật ra phần lớn gian chỉ ngủ gật.
Gia cảnh viên tú tài đó thuộc dạng nghèo khó, mỗi lần trong nhà kêu hắn trở về phụ nhóm củi lửa, hắn đều sẽ nói quân tử tránh xa nhà bếp.
Lâm Di nhìn dáng vẻ lóng ngóng cầm dao của Chu Thập Cửu, nhớ tới dáng vẻ thanh niên hào hoa phong nhã ngày thường của anh chàng thì nhất thời không kiềm được mà nhoẻn môi cười.
Nếu Quận vương gia không phải là phu quân của ta, ta đã ở bên cạnh tiên sinh an ủi người.
Nhân tiên sinh thành tâm thành ý chờ tin từ ta mà ta lại không thể nói đầu đuôi mọi chuyện cho người nghe, khiến ta càng áy náy hơn.
Tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy, nàng thật sự không cách nào thổ lộ với người khác, cho nên mới phát tác với Chu Thập Cửu.
Chu Thập Cửu xoay người đi tới lò, thản nhiên cầm lấy dao phay trên thớt gỗ, cúi đầu tỉ mỉ thái nguyên liệu,
Khi còn bé mỗi lần ta bệnh, mẫu thân thường làm đồ ăn cho ta, đã qua nhiều năm nên ta không nhớ rõ chi tiết lãm, nhưng vẫn nhớ được sơ sơ.

Lâm Di hơi kinh ngạc, Quận vương gia bảo nữ đầu bếp làm là được mà.
Chu Thập Cửu cười tít mắt,
Nếu ta không có tước vị và thân phận tôn thất, là bách tính thường dân thì làm mấy việc này chẳng tính là gì cả.
Đương nhiên sẽ không giống, trong nhà dân chúng vợ làm cơm, chống phụ nhóm củi là chuyện bình thường, nhưng như bây giờ thì không hợp phép, đuổi hết hạ nhân trong bếp ra hết, người bên ngoài đều thấp thỏm bất an không biết đã làm gì chọc giận Quận vương gia đấy.
Bởi vì mỗi quyết định không có sự hiện diện của do dự, cũng không có hối hận, cho dù kết cuộc là thất bại thảm hại.
Đã sống trên đời thì phải có dũng khí và lòng tin để luôn nở nụ cười.
Hai người bất hòa từ tối hôm qua, đến nay vẫn không nói lời nào, đương nhiên không có khả năng giống như ngày thường.
Lâm Di muốn thoát khỏi vòng tay của Chu Thập Cửu, Chu Thập Cửu lại xoay người đối mặt với nàng, chậm rãi cúi đầu xuống.
Dẫu có lẽ nàng sẽ thất vọng, chàng cũng không hối hận.
Mà đã lựa chọn thì không cần che giấu nữa, đã làm rồi cũng không cần xấu hổ, thuận theo con tim mà thôi.
Có thể đứng ở trước mặt nàng, cùng nàng nói đùa thế này, cũng chỉ có Chu Nguyễn Triệt chàng mà thôi.
Nhờ từng bước mưu tính, chàng mới có ngày hôm nay, ngày ngày treo nụ cười bên môi không phải để che giấu cảm xúc, đó là nụ cười thật lòng.

Nguyên Nguyên, đây chính là ta.
Chu Thập Cửu cầm lấy tay Lâm Di, vẻ trầm tĩnh trong mắt chàng khiến người ta bất giác thấy lạnh lẽo,
Chỉ cần là chuyện có lợi cho bản thân, ta tuyệt đối sẽ không do dự mà lợi dụng.
Và khi gặp khó khăn, ta sẽ bằng mọi cách để không thua.
Chu Thập Cửu khẽ cười, đôi lông mày như nhiễm sương giá,
Vốn liếng của ta chỉ có khả năng tính toán này mà thôi, tính thua chính là mất hết, cho nên ta không thể nhượng bộ trong bất kỳ tình huống nào.

Gạo vẫn còn nguyên hạt chưa mềm...
Trước ánh mắt của Lâm Di, Chu Thập Cửu muốn múc một thìa nếm thử.
Lão tiên sinh đáp lại rằng, trị đại quốc cũng như nấu món ngon, bảo tú tài tới nhà bếp học hỏi một ít, nói không chừng học được cách trị quốc, tương lai có thể thi đậu.
Nói tới đây Chu Thập Cửu ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh ngời sáng.
Với Chu Thập Cửu đó hẳn là khoảng thời rất vui vẻ, giống như với nàng lúc còn ở Phúc Ninh vậy.
Nhìn khung cảnh nồi chảo bày bừa lung tung trên bếp, Lâm Di cười, lấy đồ cần dùng ra, vo gạo mới bỏ vào nồi,
Quận vương gia giúp ta nhóm củi đi.
Lửa lò nhanh chóng bùng lên, khiến mặt hai người ủng hồng.

Nguyên Nguyên vẫn còn giận ta.
Lâm Di nhìn ngọn lửa, im lặng một thoáng mới nói:
Không có, ta chỉ không biết đối mặt với Nhân Ngữ Thu tiên sinh thế nào thôi.
Dứt lời nàng ngẩng đầu lên nhìn Chu Thập Cửu, Quận vương gia đã sớm biết Nhân gia sẽ rơi vào cảnh ngộ này mà không nói cho ta biết, trong khi ta và Nhân tiên sinh vẫn một mực ôm hy vọng.
Đời đã dạy chàng rằng, bất cứ lúc nào, đã lựa chọn thì tuyệt đối không thể dao động.
Nếu tùy ý đổi ý, vậy người đứng ở đây sẽ không phải là Chu Nguyên Triệt nữa.
Tính cách phu quân như thế, là âm u hay tàn nhẫn, chàng biết đều khác xa mong đợi của nàng.
Không phải chàng chưa từng gặp Tề Trọng Hiên, không phải chàng không hiểu rõ Trần Doãn Viễn, chàng đương nhiên biết thế nào mới là mẫu người nàng thật lòng yêu thích.
Sau khi lớn hơn một tí, có bị bệnh nàng cũng không còn ăn món này nữa, tiểu Tiêu thị sẽ làm cơm canh thanh đạm cho nàng.
Nhận biết của Chu Thập Cửu về mặt này chỉ dừng lại khi còn bé, về sau lớn hơn chuyển đến ở với thúc thẩm, dần dần rời xa tình thân gia đình, cho nên chàng luôn mặc định rằng hễ ngã bệnh thì phải ăn món này.
Lâm Di cụp mắt nhìn xuống,
Nếu đã là phu thê, chí ít Quận vương gia không nên giấu giếm ta về những chuyện liên quan tới người bên cạnh ta.
Nói thế nào chúng ta cũng là người một nhà, ta còn phải dùng thân phận Quận vương phi đối mặt với người khác.

Lấy thành ngữ ra dùng kiểu đó, thảo nào già rồi mà vẫn chỉ là một tú tài.

Trong thôn còn có một lão tiên sinh, một ngày nọ lão tiên sinh đến bờ sông rửa rau, gã tú tài thấy được liền chế nhạo lão tiên sinh.
Chu Thập Cửu mở vung nồi ra,
Tính ra thì câu này rất đúng, trị đại quốc không dễ, nấu món ngon cũng không hề dễ.
Lâm Dimuốn đứng dậy đi qua giúp một tay, Chu Thập Cửu lại giơ tay ra đặt lên môi,
Suyt, Nguyên Nguyên cứ để ta xử lý từ đầu tới đuôi nào.

Cứ tưởng rằng nhớ được rất rõ ràng.
Chu Thập Cửu cúi đầu xuống, nắng chiều rọi lên một bên sườn mặt tuấn tú tao nhã,
Làm ra lại không giống.
Dứt lời chàng khụt khịt mũi một cái như rất oan ức,
Ta không biết nấu cháo là phải cho nhiều nước như vậy đấy.
Ánh mắt nhìn Lâm Di lại sáng lên.
Lâm Di lẳng lặng nhìn Chu Thập Cửu.
Chu Thập Cửu khẽ cười, bên cạnh vang lên tiếng củi cháy
lách tách
trong lò.
Lâm Di nghiêng đầu nhìn lò củi,
Quận vương gia đang làm gì thế?
.
Lâm Di còn chưa kịp phản ứng thì Chu Thập Cửu đã chạm trán mình lên trán nàng,
Hơi nóng hơn bình thường, ta đã sai người đi mời lang trung rồi.
Dứt lời chàng nhấc bổng Lâm Di lên, bể tới ghế dựa ngồi.

Ta không sao.
Giờ nàng mới nhớ, mấy ngày nay trong viện có không ít nha đầu ngã bệnh, Hồ Đào cũng bởi vì bệnh mà không thể hầu hạ trong phòng, có lẽ nàng cũng bị nhiễm cùng chứng bệnh rồi, tối hôm qua nàng đã cảm thấy là lạ, chẳng qua chưa kịp để ý tới,
Ngược lại phải nói Quận vương gia ấy, đừng để bị ta lây bệnh.

Là một bát cháo, bên trong có thịt băm nửa chín nửa sống và trứng gà đánh lộn xộn.
Lâm Di nhớ khi còn bé cũng từng ăn món này, trẻ con ngã bệnh hay kén ăn, cho nên người nhà luôn hầm cháo thật nhừ, bỏ thêm thịt băm và rau củ cho dễ ăn hơn.
Từ khi thành thân đến nay, hai người bọn họ chưa từng thẳng thắn để lộ suy nghĩ cho nhau biết, lần này tuy là cảm xúc tiêu cực nhưng nàng lại đồng ý chủ động để Chu Thập Cửu biết được suy nghĩ trong lòng nàng.

Đều là lỗi của ta cả.
Lâm Di nhìn hơi nước bốc lên nghi ngút,
Ta luôn im lặng không hỏi Quận vương gia, cho dù trong lòng có nghi ngờ thì vẫn vờ như không có gì.
Che giấu tính cách thật để tạo cảnh bình yên giả tạo, cố làm một đôi vợ chồng tôn trọng lẫn nhau...
Thể là nửa muối nước của nàng vừa vặn xối thẳng lên người Chu Thập Cửu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.